"Mẫu  ơi,    bây giờ? Tất cả là tại ngươi, đồ tiện nhân! Tất cả là tại ngươi!"
 
Cô mẫu giáng cho mẫu  một cái tát trời giáng, đúng lúc đó dượng cũng bước .
 
Khung cảnh trở nên ngột ngạt, căng thẳng đến nghẹt thở. Khi  lôi , cô mẫu vẫn  ngừng gào , van xin tha thứ.
 
Tổ mẫu lo lắng  đuổi theo, nhưng   cắn răng kìm nén. Bà   rằng, nếu   mặt,  chuyện chỉ càng thêm tồi tệ.
 
Vì , bà  trút  bộ cơn giận lên  mẫu .
 
“Ngươi cố tình   đúng ! Biết rõ Tiểu Đàn sống  hạnh phúc ở phủ Lý..."
 
" ."
 
Mẫu  cúi đầu ngắm nghía bộ móng tay mới  sơn phết: "Biết rõ phận  dâu khó khăn đến nhường nào,  mẫu   trách tỷ    thông cảm cho con? Lần , tỷ phu sẽ trừng trị tỷ    đây? Con thấy,  là nên đuổi về nhà sinh mẫu, đưa đến đạo quán cũng  tệ, mẫu  thấy  ạ?"
 
Tổ mẫu  đáp lời.
 
Bà  chỉ tay  mẫu , thở dốc, "hừ hừ" hai tiếng  ngất lịm.
 
Cuối cùng, Tổ mẫu cũng  đối mặt với sự thật. Bà  cáo bệnh, từ chối nhận sự thăm hỏi của mẫu tử , đồng thời lén lút nhắn nhủ cho Đại tỷ.
 
Bảo nàng  ngoan ngoãn học lễ nghi, chỉ cần  khỏi đó, sẽ  cơ hội trừng trị hai mẫu tử tiện nhân .
 
Không  mẫu   tìm   bà ma ma , trong phủ ,   tin tức gì mà bà   .
 
Mẫu  chỉ khẽ vẫy tay tỏ ý  hiểu,  tiếp tục cúi đầu thoa kem dưỡng da tay một cách tỉ mỉ. Sau một thời gian  chăm sóc,   mũm mĩm hơn nhiều, da dẻ cũng trắng trẻo hẳn .
 
Những ngày tháng  thật sự quá đỗi vui  vẻ,   chút   Đại tỷ  khỏi đó.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-bao-thu-nha-chong/5.html.]
"Mẫu , chúng    gì ? Đến khi đại tỷ  ngoài..."
 
"Đợi con nhóc Hạ Nguyệt   ngoài,  chuyện mới thú vị."
 
Mẫu  ôm chặt lấy , dịu dàng : "Trò chơi mà, đông  mới vui vẻ."
 
Chưa đầy hai tháng, Đại tỷ gầy hẳn , dáng vẻ cũng trở nên quy củ hơn  nhiều.
 
"Nhi nữ xin thỉnh an phụ , mẫu . Trước đây, nhi nữ quá đỗi kiêu căng, từ nay về  sẽ  như  nữa."
 
Hạ gia dù  cũng là một thế gia vọng tộc, dáng vẻ đoan trang hiền thục hiện tại của Đại tỷ mới đúng là khuê tú danh môn.
 
Phụ  vô cùng hài lòng, hiếm khi cả nhà quây quần bên mâm cơm. Trong bữa ăn, Đại tỷ lấy   rượu, liên tục xin  mẫu , thậm chí còn tặng cho  bộ trang sức ngọc quý mà nàng yêu thích nhất.
 
Nàng dịu dàng đến mức khiến   khó tin, nếu  vì phụ   việc  rời ,  suýt chút nữa  tin  sự  đổi của nàng.
 
Nhìn theo bóng dáng phụ  khuất xa, Đại tỷ liền buông thõng đũa,  mặt hiện lên vẻ ngạo nghễ, cao cao tại thượng: "Trước đây,  chỉ là khinh địch.  Lâm Chiêu Tuyết,   ngươi lấy cái gì để tranh giành với khuôn mặt  của ?"
 
Lời  của Đại tỷ thật kỳ lạ, cứ như thể  thất đang tranh giành sủng ái với chính thất .
 
Tuy lời  thô thiển, nhưng  mang một sự thật  thể chối cãi. Khi nàng  ngoan ngoãn, dịu dàng, nàng  gần như hóa  thành những mỹ nhân trong tranh vẽ của phụ .
 
Ta còn  kịp nghĩ  nên đáp lời thế nào, mẫu   khẽ lau khóe miệng, mỉm : "Chẳng  vẫn còn  nhiều cách ? Ví dụ như..."
 
Mẫu  rút cây trâm cài đầu, bước đến gần Đại tỷ: "Giống như cái cách mà ban đầu con định  với Nhuận Nhi, cào nát nó , chẳng   chuyện sẽ xong ? Nguyệt Nhi ngoan, mẫu  hứa, sẽ  đau . Ta sẽ thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng mà rạch nát làn da non mịn của con..."
 
"Ngươi dám!"
 
Đại tỷ tức giận hất văng cây trâm khỏi tay mẫu . Bông hoa ngọc lan tinh xảo như thật nứt toác thành nhiều mảnh vụn, mẫu  khẽ cúi xuống nhặt lên, nở một nụ  rạng rỡ: "Con   chủ nhân của cây trâm  là ai ?"