"Lâm Phiên Nguyệt, là ngươi  đúng ? Ngươi  hãm hại A Uyển! Đừng hòng chối,    tập thơ đó là do ngươi !"
 
Ta thở dài: "Vậy  cũng  Thẩm Giai Uyển đạo thơ  chứ gì? Vậy giờ  đang trách  cái gì? Trách  sưu tầm thơ,  để cho kẻ đạo thơ Thẩm Giai Uyển nổi danh thiên hạ ?"
 
Lâm Thanh Ngộ nghẹn họng, một lúc  mới nghiến răng : "Đồ lòng  rắn rết. Lúc đó  nên g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi cho xong."
 
Ta tặc lưỡi: "Ta    hận  vì điều gì, chắc cũng chỉ vì mấy chuyện huyết thống vớ vẩn.  mà  trưởng ,   đây  thù dai đấy,   đêm cẩn thận  nhé."
 
Lâm Thanh Ngộ lạnh lùng  lưng bỏ , buông  năm chữ: "Ta chơi tới cùng."
 
Có chí khí đấy, nhưng vô dụng thôi. Ta vỗ tay, hai ám vệ lặng lẽ xuất hiện trong phòng.
 
"Trong vòng ba ngày,      đứt hết gân tay gân chân,  nhất là khiến   tàn phế, sống dở c.h.ế.t dở  giường. Nhớ kỹ, đừng để   chết."
 
"Tuân lệnh!"
 
Trải qua những đau khổ của kiếp ,  hiểu rằng cái c.h.ế.t là sự giải thoát dễ dàng nhất. Cách trả thù  nhất là khiến chúng sống  bằng chết, chịu đựng đau khổ.
 
Ta đến ngục tối thăm Thẩm Giai Uyển.
 
Chất tử nước địch  chịu nổi cực hình,  khai  rằng Thẩm Giai Uyển từng tiết lộ lộ trình hành quân cho   khi theo phụ   cung.
 
Hoàng thượng giận dữ, nhưng nể tình nàng  là dòng dõi duy nhất của Thẩm lão tướng quân, nên chỉ hạ lệnh giam cầm nàng  suốt đời.
 
Tuy nhiên, sống cả đời trong ngục tối, còn khổ hơn cả cái chết. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, ngục tối tăm tăm hôi hám  khiến nàng  tiều tụy   hình .
 
Thấy , nàng  bò lết đến, gào lên đầy căm hận: "Là ngươi, chính là ngươi đúng ? Ngươi cũng là  xuyên !"
 
Ta chỉ mỉm   nàng . Nàng  chợt nhận : "Thảo nào, thảo nào Lâm Phiên Nguyệt ngu ngốc    đổi  , trở nên khó đối phó như ...Người nhà ơi, chúng  đều là  xuyên , ngươi cầu xin hoàng thượng thả     ? Sau khi  ngoài, chúng  sẽ cùng  tạo dựng sự nghiệp!"
 
"... "
 
Thẩm Giai Uyển coi  là hy vọng cuối cùng, nếu  vì ánh mắt đầy toan tính và oán độc ,  lẽ   tin nàng     cuộc đời.
 
Ta lùi  một bước, mỉm : "Không."
 
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thẩm Giai Uyển,   lệnh cho cai ngục: "Tìm  cắt lưỡi nàng  , để nàng khỏi cắn lưỡi tự tử. Ta   nàng chết, nhưng cũng   nàng sống yên , hiểu ý  chứ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-danh-bai-nu-chinh-xuyen-khong-muu-mo/11.html.]
Đám cai ngục trong ngục tối đều là những kẻ cáo già, vội vàng đáp lời: "Lâm tiểu thư yên tâm, chuyện  bọn  rành lắm."
 
Ta vui vẻ rời , bỏ  Thẩm Giai Uyển với những tiếng thét gào, chửi rủa và van xin.
 
Còn về tên cặn bã Hàn Nhất Trì,  vốn chẳng  quan tâm đến  nữa. Sau những chuyện  xa ,   đuổi khỏi Hầu phủ,   sống cũng như chết.   ngờ,    chủ động tìm đến .
 
Hắn  khập khiễng bước tới, khi thấy   chằm chằm  chỗ nào đó  , mặt   thoáng chút  hổ, giọng khàn khàn: "Phiên Nguyệt,   trách nàng  tính kế , đó là báo ứng của . Những ngày qua,  thấy  thật may mắn, may mà nàng  trở về, may mà nàng   đổi  thứ, may mà nàng vẫn còn sống."
 
Ta ngẩng phắt đầu,    đầy kinh ngạc. Những ngày qua,   rõ ràng cũng  sống . Lưng còng xuống, dáng vẻ chật vật, ánh mắt tối tăm, nhưng thần sắc  vô cùng xa lạ.
 
Như thể  giải thoát,  như  chút luyến tiếc. Thật nực , Hàn Nhất Trì cũng sống  .
 
Ta khẽ  khẩy: "Sao, thấy Thẩm Giai Uyển tâm đầu ý hợp của ngươi sụp đổ,   đến nịnh bợ  ?"
 
"Không...   thế." Hắn  vội vàng giải thích: "Ta hối hận ,   nên tin lời nàng , rõ ràng  vô tội nhất là nàng...Kiếp    Thẩm Giai Uyển che mắt, nàng  cấu kết với địch quốc, lật lọng hai mang, khiến dân chúng rơi  cảnh lầm than..."
 
"Đủ ." Ta cắt ngang lời  .
 
Ta  thẳng  mắt  , lạnh lùng : "Ngươi  sống   ,  hối hận  ,  cũng  quan tâm. Ta chỉ , kết cục của các ngươi - ngươi, Thẩm Giai Uyển, Lâm Thanh Ngô - ở kiếp , là xứng đáng. Đi ,     chuyện kiếp , cũng    thấy ngươi nữa."
 
Lâm phủ đối với  chỉ như một cái lồng giam.
 
Sông ,    sống cuộc đời như những cô nương khác, đến tuổi thì gả , cả đời quanh quẩn chuyện gia đình. Ta ở  hoàng cung một tháng,  đó từ biệt mẫu  và bắt đầu cuộc hành trình mới.
 
Còn về phụ . Sau khi Lâm Thanh Ngộ  tàn phế, phụ   ngày ngày mang theo đứa cháu đích tôn  khắp nơi cầu thầy chạy thuốc.
 
Vừa   cũng   gặp họ, đỡ  vướng bận. Trên đường, Tiểu Lê háo hức hỏi: "Tiểu thư, chúng    chơi ạ?"
 
Ta  tươi rói: "Trời đất bao la, bốn bể là nhà, điểm dừng chân đầu tiên, đến Dương Thành nào!"
 
Trong hộp thư,  thư của Tiêu Phàm, mấy chục bức thư đều khoe khoang về Dương Thành  khi   cải tạo.
 
Trà sữa? Lẩu? Bánh kem? Chưa từng  bao giờ.
 
Mìn? Bom? Súng nhỏ? Chưa từng thấy qua.
 
  thể phủ nhận,     khơi dậy sự tò mò. Cùng Tiểu Lê nô đùa  đường,  chuyện buồn phiền đều   bỏ  phía .
 
Dù , cuộc đời rực rỡ của  giờ mới bắt đầu.