Gia Ý công chúa   như thể  thấy ma, vội vàng  dậy chạy theo   ngoài.
 
Trên xe ngựa, nàng cứ   với vẻ mặt    thôi. Cuối cùng, nàng  thể nhịn  nữa, níu lấy tay áo , dè dặt hỏi: "Ngươi... ngươi   điên đấy chứ?"
 
Ta bật , chẳng hề ngạc nhiên  câu hỏi của nàng. Bởi lẽ, từ   Hàn Nhất Trì cứu  khỏi bọn cướp hai năm ,   si mê  đến điên cuồng.
 
Ta chẳng màng đến xuất  con trai kỹ nữ của , giúp  nhận tổ quy tông, đường hoàng  hầu phủ, còn thêu túi thơm,  thơ tình, thề non hẹn biển...
 
Tình cảm  dành cho ,   bạn bè ai cũng rõ như ban ngày. Ta vẫn nhớ năm đó, Gia Ý công chúa cũng  bộ dạng y hệt thế , cẩn thận hỏi     trúng tà  , thậm chí còn nghi ngờ Hàn Nhất Trì  bỏ bùa mê thuốc lú .
 
Ta gõ nhẹ lên trán Gia Ý, nghiêm túc : "Ta đương nhiên  điên, chỉ là đột nhiên  thấu vài , vài việc."
 
Kiếp ,  quá ngu ngốc,   khác dắt mũi, trở thành nữ phụ độc ác và đá lót đường cho Thẩm Giai Uyển.
 
 kiếp ,   còn là con cừu non ngây thơ dễ  lợi dụng nữa. Ta là một ác quỷ  từng c.h.ế.t một , những kẻ  sỉ nhục, hãm hại ,  sẽ kéo chúng xuống địa ngục cùng .
 
Trời còn sớm,  cùng Gia Ý về cung thăm cửu phụ , hoàng đế. Đến khi dùng bữa tối xong xuôi trong cung,  mới thong thả trở về Lâm phủ.
 
Ta vốn nghĩ, với bộ dạng   đánh cho thảm hại như thế, Thẩm Giai Uyển ít nhất cũng  trốn trong viện mười ngày nửa tháng.
 
Ai ngờ, nàng   mặt mũi sưng vù,  lóc sướt mướt đến mách tội với phụ  và  trưởng của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-danh-bai-nu-chinh-xuyen-khong-muu-mo/4.html.]
"Tiểu thư, lão gia và đại thiếu gia đang giận lắm, ...  là  dùng gia pháp để trị tội ." Vương ma ma,  hầu cận bên cạnh mẫu  ,   chờ  ở cổng từ lâu.
 
Vừa thấy  xuống xe, bà  vội vã chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng: "Ý của phu nhân là, khi tiểu thư nhận , hãy thành khẩn một chút, cố gắng xin  từ đường quỳ gối sám hối."
 
Ta mỉm  dịu dàng, khẽ vuốt mái tóc mai: "Ma ma cứ yên tâm, con  cách của ."
 
Vừa bước  chính sảnh,   thấy  trưởng Lâm Thanh Ngộ. Hắn,  hình cao lớn, vận một bộ trường bào trắng như ánh trăng,   bằng ánh mắt lạnh lùng: "Lâm Phiên Nguyệt,  đây!"
 
Ta liếc  Thẩm Giai Uyển, nàng  đang dùng khăn voan trắng che  khuôn mặt sưng vù, cố tỏ vẻ yếu đuối đáng thương. Rồi    sang Hàn Nhất Trì,   khuất trong góc, vẻ mặt tối sầm.
 
Sau đó,  nhấc vạt váy,  tươi rói bước về phía  trưởng: "Sao   trưởng? Sao mặt   nhăn nhó như cái bánh bao thiu thế ?"
 
Sắc mặt Lâm Thanh Ngộ tối sầm , ánh mắt sắc lạnh như d.a.o găm: "Muộii quá đáng lắm ! Vừa thô lỗ hung hăng,  dám đánh đập cô nhi của tướng thần  mặt bao nhiêu ! Lâm Phiên Nguyệt, bao nhiêu năm học lễ nghĩa của  đổ hết  bụng chó  ?"
 
Ta nhướn mày, nghiêng đầu hỏi: "Đánh đập cô nhi tướng thần? Ai cơ? Là  ? Chậc, tuy  là  trưởng của , nhưng  cũng  thể vu oan giá họa cho    như  ! Bằng chứng ?"
 
Ánh mắt Lâm Thanh Ngộ thoáng qua vẻ chán ghét,  quát lớn: "Muội đừng  mạnh miệng nữa,  giảo biện cũng vô ích thôi!"
 
"Quỳ xuống! Gia pháp hầu hạ!" Thẩm Giai Uyển từ  lưng Lâm Thanh Ngộ liếc  , ánh mắt đầy đắc ý và khiêu khích.
 
Ta thở dài: "Huynh đừng lắm lời nữa, phụ  còn  lên tiếng, khi nào   là chủ nhân Lâm phủ ?"