Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:22
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa rơi mấy ngày liên tiếp khiến đường sá hai bên lầy lội tả xiết. Địa hình núi đá nghiêng đổ càng khiến hành trình gian nan hơn bội phần so với ngày thường. Quãng đường dự tính chỉ mất ba ngày, giờ tốn đến năm ngày mới thể tới nơi. Quân đội Quan gia gấp rút hành quân mấy ngày liền, dáng vẻ binh sĩ cũng chút mệt nhọc. Ngay phía chính là đường Ô Lâm. Nước mưa phá hủy đường chính, bên trong đường Ô Lâm cây cối rậm rạp, dễ dàng mất phương hướng, càng kéo dài liên miên dứt. Đội quân dừng đường Ô Lâm để nghỉ ngơi.
Không Quan Lương Hàn, cả đội quân theo sự chỉ huy của Tưởng Tín Chi. Có binh sĩ nhiệt tình gọi Tưởng Tín Chi. “Phó tướng, mời ngài xuống dùng chút đồ ăn ạ.”
Tưởng Tín Chi lắc đầu. “Không cần.”
Binh sĩ nhiều lời nữa. Từ một tiểu binh tạp vụ nấu cơm, đến phó tướng nắm giữ binh quyền một phương, Tưởng Tín Chi dùng trọn thời gian năm năm đằng đẵng. Người nhà họ Tưởng trọng văn khinh võ, từ nhỏ chỉ Tứ Thư Ngũ Kinh mà lớn lên, cho tới bấy giờ từng luyện võ. Sau , ngay cả yêu của cũng thể bảo vệ, mới nhận trong vạn , thư sinh là kẻ vô dụng nhất. Cho dù tiến quân doanh, lúc ban đầu cũng chịu đựng ít đối xử lạnh nhạt. Trên chiến trường đao kiếm mắt, lấy tư chất của , thể giữ cái mạng là trời cao chiếu cố. Vậy mà cuối cùng Tưởng Tín Chi vẫn thể tới vị trí hôm nay.
Hắn sờ lên đầu ngựa, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an khó tả. Lúc quyết định tòng quân cũng vì sự kích động nhất thời của thời niên thiếu. Sau khi lên chiến trường, bản thể những điều , mà năm năm về kinh. Hôm nay nghĩ tới, để Tưởng Nguyễn ở nơi ăn thịt như Tưởng gia, thật sự là một ý . Những năm , cũng từng đổi tên âm thầm truyền tin cho Tưởng Nguyễn, nhưng từng hồi âm. Cách kinh thành càng ngày càng gần, trong nội tâm Tưởng Tín Chi càng thêm lo lắng: nhiều năm như , Tưởng Nguyễn sống , gặp bất trắc nào . Sau khi Triệu Mi qua đời, mặt ngoài Hạ Nghiên ngọt ngào nhưng trong tim cay nghiệt hơn ai hết. Từ đến nay Tưởng Quyền yêu thích hai bọn họ, Tưởng Nguyễn lẻ loi một , Tưởng gia ức h.i.ế.p . Càng nghĩ như , trong lòng Tưởng Tín Chi càng sinh cảm giác bất thường, cảm thấy sự buồn bực nhưng giải thích cứ dần dần tăng lên.
Hắn nghĩ đến xuất thần, con ngựa bên cúi đầu xuống dùng miệng đẩy đẩy , móng cào cào lên mặt đất. Tưởng Tín Chi . “Hắc Phong, , dẫn ngươi uống nước đây.”
Phạm Khắc Hiếu
Cả một đường nguồn nước, nước đọng mặt đất lẫn quá nhiều bùn lầy cùng xác súc vật, uống e rằng sẽ sinh bệnh. Nước sạch để dành cho những binh lính thể trạng yếu kém. Bởi , Hắc Phong khát nước từ lâu. Trên đường Ô Lâm một dòng suối nhỏ, Tưởng Tín Chi dặn dò một binh sĩ bên . “Ta mang Hắc Phong lấy chút nước, tiên ngươi để cho các nghỉ ngơi ở đây, sẽ nhanh chóng .”
Binh sĩ nhận lệnh rời , Tưởng Tín Chi xoay nhảy lên lưng ngựa, mật vỗ vỗ cổ Hắc Phong. “Đi.”
Hắc Phong thở một tiếng, vung chân chạy về phía . Tuy đường Ô Lâm dễ lạc, nhưng là kinh nghiệm, Tưởng Tín Chi cũng hề lo lắng.
Hắc Phong chạy vài bước, tầm mắt bắt gặp một dòng suối nhỏ quanh co uốn lượn phía . Bởi vì ở trong rừng Ô Mộc, nhánh cây rắn chắc rậm rạp ngăn phần lớn nước mưa, thế nên dòng suối nhỏ phía xa xa trong suốt, hề bùn đất bẩn. Tưởng Tín Chi vui vẻ, nhưng ngay lúc Hắc Phong khựng .
Tưởng Tín Chi chỉ nghĩ là ngựa mỏi mệt, liền vỗ nhẹ đầu nó an ủi. “Sắp đến , Hắc Phong, tiếp tục nào.”
Lỗ mũi Hắc Phong khẽ rít lên, vó nặng nề dậm xuống nền đất, nhất quyết chịu tiến lên dù chỉ một bước. Tưởng Tín Chi đang kinh ngạc thì Hắc Phong bồn chồn hí vang, giậm chân bất an.
Hắc Phong là chiến mã kinh qua chiến trận, tất nhiên linh tính hơn . Trong lòng Tưởng Tín Chi nghi hoặc, vẫn đổi sắc mặt, nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa. Nó cảm nhận sự trấn an của chủ nhân, dần dần bình tĩnh trở . Chàng khẽ nhíu mày, chỉ tiếng "vút" xé gió, một mũi tên từ rừng rậm phóng thẳng tới. Tưởng Tín Chi nhanh nhẹn đưa tay, chuẩn xác bắt lấy vật đó. Không ngờ đó là một mũi tên, đầu mũi tên buộc một chiếc túi gấm màu đỏ. Tưởng Tín Chi nghi hoặc tháo túi gấm, mở xem xét, bên trong là nửa miếng hổ phách. Chàng sững sờ, siết chặt hai nắm tay.
Thuở sinh thời, Triệu Mi từng sở hữu hai miếng hổ phách hình trăng khuyết. Hai mảnh đó tuy tách rời, nhưng thể ghép thành một khối chỉnh. Kỳ lạ nhất là bên trong hổ phách ngưng tụ hình một cánh bướm, mỗi miếng hổ phách chỉ nửa cánh, tự nhiên, sống động như thật. Triệu Mi dây chuyền, một miếng tặng Tưởng Tín Chi, một miếng tặng Tưởng Nguyễn. Miếng hổ phách đang trong tay , rõ ràng là vật tùy của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-103.html.]
Kẻ cầm tín vật của Tưởng Nguyễn dù mang mục đích gì, chắc chắn cũng liên can đến nàng. Tưởng Tín Chi dùng một tay xoa nhẹ miếng hổ phách còn đeo cổ, đôi mắt híp , sát khí ngút trời chợt lan tỏa.
Nơi cách doanh trại đóng quân khá gần, nhưng tiến sâu hơn nữa tất sẽ gặp hiểm nguy. Tiếng động khẽ khàng truyền đến từ trong rừng, chợt thấy một vạt áo đen lướt nhanh qua, thẳng hướng rừng sâu mà . Tưởng Tín Chi dứt khoát vỗ mạnh bụng ngựa. “Giá!”
Mặc kệ đây là gian kế , đối phương dùng Tưởng Nguyễn để uy h.i.ế.p , thể khoanh tay , ngay cả việc báo tin cho binh lính cũng thể . Giờ phút , lòng Tưởng Tín Chi tựa như một ngọn lửa cuồng bạo thiêu đốt, chỉ còn sự kích động và nôn nóng thể kiềm chế.
Hắc Phong cảm nhận sự phẫn nộ ngất trời của chủ nhân, mặc dù vẫn tỏ vẻ tiến lên, nhưng vẫn cất tiếng hí dài một tiếng, phóng như bay rừng rậm đuổi theo.
Địa thế rừng Ô Mộc vốn hiểm trở phức tạp, Tưởng Tín Chi cũng là đầu đặt chân tới đây. pháp phía cực kỳ nhanh nhẹn, chuyên chọn những con đường mòn nhỏ hẹp, gập ghềnh. Hắc Phong đuổi theo sát, càng ngày càng tiến sâu nơi u ám. Cây cối nơi đây cao lớn đến mức che kín cả bầu trời, chẳng còn thấy ánh sáng. Trong bóng tối thâm trầm , bóng phía chợt lóe lên, đột ngột biến mất.
Bóng dáng kẻ dẫn đường biến mất, điều đó chỉ thể chứng minh đây là một cái bẫy. Gian kế là do ai sắp đặt, nhằm mục đích gì? Sắc mặt Tưởng Tín Chi trở nên bình tĩnh. Sự nôn nóng tiêu tan, đó là một niềm hy vọng mong manh.
Nếu đây là bẫy, lẽ Tưởng Nguyễn vẫn an .
Chàng chậm rãi rút thanh đao đeo bên hông khỏi vỏ. Lưỡi đao sáng quắc phản chiếu bóng hình . Giữa hai đầu lông mày của vị phó tướng trẻ tuổi tựa hồ ẩn chứa sát khí kinh , dù cũng là kinh qua bao trận chiến đẫm m.á.u tanh.
“Vút” một tiếng, lưỡi đao bén nhọn của Tưởng Tín Chi quét ngang về phía , thể cùng lúc đó chợt cúi gập xuống, hiểm hóc tránh cú đ.á.n.h lén từ lưng. Chàng xoay , thẳng đám lạ mặt đang cải trang thành thị vệ mặt. Tổng cộng năm tên.
Chàng cưỡi Hắc Phong lui về phía vài bước. “Kẻ nào phái các ngươi đến đây?”
“Tưởng công tử, nếu ngươi điều, hãy để tính mạng ở đây, để năm chúng thể về bẩm báo.” Một tên trong đó lạnh lùng đáp.
Tưởng Tín Chi lạnh một tiếng. “Ngông cuồng!” Dứt lời, thể đột nhiên bật mạnh lên, nhảy khỏi lưng ngựa, giơ đao nhắm thẳng một tên.
Tên sát thủ kịp phòng , mặc dù cố sức tránh né nhưng vẫn lưỡi đao của Tưởng Tín Chi c.h.é.m xượt qua cánh tay. Bốn tên còn ngờ võ công của Tưởng Tín Chi điêu luyện đến . Chúng liếc , nhiều lời thêm, đồng loạt gia nhập trận chiến.