Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:37
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong hang động ánh sáng chập chờn, mặc dù đơn sơ, nhưng nhờ ánh lửa mà vẻ ấm áp, động lòng .
Lùm cây che khuất cửa hang, gió lọt . Tưởng Nguyễn tựa tảng đá lưng, mệt mỏi khép mắt .
Vào thời khắc , chỉ cô nam quả nữ, nhưng nàng vẫn vững tin Tiêu Thiều sẽ hành động thất lễ nào. Kiếp nổi danh lãnh đạm, gần nữ sắc, Tuyên Ly từng nhiều cố gắng tặng mỹ nữ cho , cuối cùng đều trở thành công dã tràng. Huống hồ bây giờ nàng chỉ mới tròn mười một tuổi, hiện tại còn hết sức chật vật, nếu Tiêu Thiều thật sự ý đồ gì, quả thực là nhầm.
Sau khi dùng t.h.u.ố.c Tiêu Thiều đưa, ăn no, cơ thể Tưởng Nguyễn dần ấm lên. Bôn ba cả ngày, nàng quá mệt mỏi, rốt cuộc nhịn mà .
Trước khi ngủ, nàng nghĩ, vấn đề nàng hỏi Tiêu Thiều khi nãy, trả lời như thế nào?
Hắn : “Tiêu mỗ thiếu ngươi một mạng.”
Lời ý gì?
Tưởng Nguyễn ngủ say. Lát , thanh niên luôn đống lửa bỗng nghiêng mặt sang, chằm chằm Tưởng Nguyễn, ánh mắt chứa đầy suy tư.
Thiếu nữ trong giấc ngủ trũ bỏ vẻ sắc lạnh cùng sắc bén thường ngày, chỉ còn sự yểu điệu, tú lệ. Nàng vốn sở hữu ngũ quan tinh xảo, ánh lửa chiếu rọi càng thêm phần mị hoặc. Chắc chắn chỉ vài năm nữa, nàng sẽ trở thành một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương.
Tiêu Thiều hề động tâm vẻ khuynh thành . Y khẽ cúi đầu, thò tay tay áo, lấy một vật—chính là chiếc khuyên tai khảm minh ngọc hình hồ điệp .
Y rũ mi, những ngón tay thon dài lướt nhẹ chiếc khuyên tai. Trong đôi mắt thâm thúy , một tầng ưu sầu chợt hiện.
Hồi ức chợt kéo về, ngược về năm năm .
Năm năm , khi Tiêu Thiều gia nhập Cẩm Y Vệ năm năm và xuất sư môn, y giao một trọng nhiệm: đối phó với một thống lĩnh tàn bạo tại Nam Cương. Tên thống lĩnh bản đáng ngại, nhưng bên cạnh một Vu sư với thủ đoạn tà dị. Để lập uy danh trong Cẩm Y Vệ và vì đây là nhiệm vụ tuyệt mật, y đơn độc mã thâm nhập Nam Cương.
Phạm Khắc Hiếu
Sau bảy ngày bảy đêm giao chiến sinh tử, y g.i.ế.c thống lĩnh và Vu sư, nhưng cũng tên Vu sư lợi dụng địa thế Nam Cương để hạ Cổ độc lên . Người Nam Cương ai đủ khả năng hóa giải Cổ . Thiếu niên mười lăm tuổi thúc ngựa về kinh, cửu tử nhất sinh, rơi hiểm cảnh tột cùng. Kẻ đoạt mạng y ở kinh thành nhiều kể xiết, tin y trọng thương từ Nam Cương truyền về, khắp kinh thành dậy lên sát khí.
Dẫu võ nghệ thâm hậu, y cũng khó lòng chống đỡ thế công cuồng bạo của Cổ độc. Thể lực y cực kỳ suy yếu, đường hồi kinh liên tục gặp phục kích, vết thương cũ chồng vết thương mới, đây cũng là y thọ thương nghiêm trọng nhất từ khi chào đời.
Trước là mai phục, là truy binh, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, y đành trốn thiện đường của một ngôi cổ tự. ngờ, trong đó .
Dưới ánh trăng mờ ảo, một bé gái chỉ mới năm sáu tuổi đang trân trối y. Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, đoản kiếm trong tay lóe lên hàn quang. cô bé vụng về tiến đến, kinh ngạc thốt lên: “Huynh thương ư?”
Thân thể y mang đầy thương tích, hắc y m.á.u thấm ướt. Dù khó bằng mắt thường, nhưng y đều tỏa mùi m.á.u tanh nồng.
Y ngẩn . Cô bé quỳ xuống bên cạnh, từ trong n.g.ự.c áo lấy một tiểu bình sứ. “Đây là kim sang dược, chứ?” Đó chỉ là một bình t.h.u.ố.c trị thương tầm thường. Bé gái cẩn thận kéo y phục y . Y vốn cảnh giác cao độ, nhưng bộ dạng ngây ngô của đối phương, trong lòng bỗng thấy buồn . Bé gái nhỏ như , là nha nhà ai.
Y thật sự cho rằng đó là một tiểu nha đầu, vì cô bé mặc y phục của nha , lời chất phác lanh lợi. Ánh trăng rọi xuống, chiếu rõ khuôn mặt của cô bé: làn da láng mịn tròn trịa như ngọc trai, linh khí bức nhân, đôi mắt to tròn thuần khiết sáng rỡ thần, quả thực là thiên sinh lệ chất. Tuy là nha , nhưng khí chất hề giống. Trong lòng y khỏi kinh ngạc.
Cô bé cố chấp bôi t.h.u.ố.c cho y. Thân thể Tiêu Thiều suy yếu tột độ, còn sức để nhúc nhích. Y thầm nghĩ tối nay hẳn là bỏ mạng tại đây, cho dù thoát truy sát thì cũng thể chịu nổi khi Cổ độc phát tác. Dù cũng chết, cứ mặc cho cô bé gì thì .
Bé gái thấy hô hấp của y yếu dần, nước mắt đong đầy, chợt bật dậy chạy ngoài. Y cho rằng cô bé chạy gọi đến, nhưng y còn sức để ngăn cản, cũng chẳng buồn ngăn cản, đành tĩnh tọa trong phòng, chờ đợi giây phút sinh mạng kết thúc.
Ánh trăng chìm màn đêm. Thiếu niên dung nhan tuyệt thế, thần sắc thanh lãnh cô tịch. Con đường y qua đều là núi đao biển lửa, từng bước tiến càng cao càng vững, càng cảm thấy cô độc tiêu điều. Y sống còn ý nghĩa gì, cũng sống vì điều chi.
lâu , cô bé trở . Trong tay cô bé là thức ăn và một bát nước sạch. Trên mặt cô bé vương vết bẩn, e dè đưa đồ về phía y: “Huynh ăn , ăn xong sẽ sức.”
Tiêu Thiều am hiểu y thuật. Nhìn những vết tích mặt cô bé, y rõ đây là do khác đ.á.n.h đập. Một bé gái xinh xắn khéo léo như , cớ xuống tay? Y khẽ nhíu mày, những thức ăn đặt đất liền hiểu . Có lẽ tiểu nha đầu vì trộm đồ ăn cho y nên mới phát hiện, thành chịu đòn.
Y chợt thấy chạnh lòng. Bé gái mong mỏi y, thấy y vẫn bất động, liền cố gắng bưng chén nước kề sát môi y. Tiêu Thiều quả thực khát khô, đành cúi đầu xuống uống. Cô bé tuy mệt rã rời, nhưng động tác vô cùng quen thuộc, lẽ ngày thường luôn hầu hạ chủ nhân uống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-118.html.]
“Huynh đừng c.h.ế.t nha,” cô bé y cầu xin. “Ta sẽ cho ai đang ở đây.”
Tiêu Thiều đáp. Cô bé bắt đầu đút bánh màn thầu cho y.
Cô bé thủ thỉ chuyện một , kể về những ngày sắp tới: hoa lê ở Tây sơn sắp nở rộ, hoa đào ở Đông sơn cũng sẽ đua khoe sắc; cô bé cùng phụ mẫu thưởng ngoạn hoa cỏ; may giày mới áo mới; cô nương nhà bên nuôi một con tiểu khuyển săn nhỏ xíu, cô bé cũng một con; ca ca gần đây học hành chăm chỉ phụ khen ngợi, nhất định thể thi đỗ Trạng Nguyên.
Cô bé nhiều, cố gắng kể những chuyện thú vị để y vui, cố để y rơi trạng thái ngủ mê man. Mưu đồ non nớt , Tiêu Thiều thấu. dù đây cũng là tấm lòng của đối phương. Tuy hứng thú, y vẫn mỉm lắng hết thảy.
Y cảm thấy cô bé nhất định đang một gia đình ấm êm mỹ mãn, nên mới thể thiện lương và ôn hòa đến . Dù chính miệng về những chuyện , cô bé vẫn giữ sự hứng thú dạt dào.
Đêm đó, Cổ độc phát tác dữ dội như dự liệu. Nhờ t.h.u.ố.c trị thương và thức ăn, thể lực của y dần hồi phục. Trong thiện đường của Bảo Quang Tự, suốt một đêm trăng rằm, một đêm xuân lạnh, thiếu niên và bé gái, một đả tọa dưỡng thương, một thủ thỉ tâm sự, hình ảnh tương hợp đến khó tin.
Tiểu cô nương trò chuyện suốt cả đêm, mãi đến sáng hôm , khi tiếng chuông chùa ngân vang, bên ngoài khẽ gọi: "Tiểu thư, tiểu thư."
Nàng bé bỏng chợt dậy. "Nha của tìm đến. Vết thương của khỏi, hãy mau rời khỏi chốn , tránh khác phát giác."
Thì , cô bé là một nha .
Tiêu Thiều khẽ giọng : "Đa tạ."
Tiểu cô nương chạy tới ngưỡng cửa, thấy lời , đột nhiên đầu , mỉm bảo: "Không cần đa tạ. Hôm nay cứu một mạng, rơi hiểm cảnh, khi đó đúng lúc ngang qua, hãy cứu một mạng là đủ."
Ngày đó, quả thực chết. Sau khi ở Bảo Quang Tự dần hồi phục, lập tức truyền tín hiệu cho Cẩm Y Vệ. Khi trở về, dùng thủ đoạn lôi đình vạn quân giải quyết sạch sẽ những kẻ ở kinh thành mưu toan ám toán . Hắn vững vàng lên vị trí Chủ nhân của ba trăm nghìn Cẩm Y Vệ, thời điểm , kinh thành trải qua một trận tẩy rửa m.á.u tanh.
Từ đó, triều đình kiêng kỵ, cũng mang danh là 'Loạn thần tặc tử'.
Hắn cũng cô bé đêm trăng tại Bảo Quang Tự hôm đó là ai, chỉ nhặt một chiếc khuyên tai nàng vô tình đ.á.n.h rơi. Người Tiêu gia ân tất báo, liền phái Dạ Phong thăm dò. Dạ Phong điều tra ngày đó, Tưởng gia Nhị tiểu thư cũng chùa dâng hương, chính là Tưởng Tố Tố.
Ngày đó, chiếc Linh Lung thuyền, Tưởng Tố Tố rơi tuyệt cảnh. Hắn nhớ kỹ lời hứa năm xưa: ' rơi hiểm cảnh, mà đúng lúc ngang qua, cứu một mạng là đủ', vì mới tay tương trợ nàng một .
Tiêu Thiều từ thuở thiếu niên trải qua cuộc sống đẫm m.á.u nhuốm đầy đao kiếm, chịu đựng những thứ thường thể chịu nổi, nếm trải những điều thường thể nếm. Trực giác của vô cùng nhạy bén, khi cứu Tưởng Tố Tố, cảm thấy điều bất .
Danh tiếng của Tưởng Tố Tố ở kinh thành vô cùng , mang cái danh tiên tử giáng trần, nàng lương thiện ngây thơ, tài nghệ song tuyệt, đúng là hòn ngọc vô giá trong tay Tưởng gia. Điều quả thật phù hợp với hình ảnh cô bé lương thiện năm nào.
liếc mắt nhận cô gái giả dối cùng bộ, thật sự khó thể liên kết nàng với năm xưa.
Và lúc đây, Tưởng Nguyễn xuất hiện.
Đôi mắt của Tưởng Nguyễn giống, giống cô bé năm . Trong mắt Tưởng Nguyễn, sát khí và lệ khí quá nặng, thủ đoạn ác độc, cách mượn đao g.i.ế.c nàng dùng tới mức thuần thục vô song. Một tâm cơ như , khác biệt với cô bé đêm trăng năm nào.
Huống hồ, Cẩm Nhất và Cẩm Nhị tra , từ nhỏ Tưởng Nguyễn ở Tưởng phủ sủng ái, Tưởng Quyền đoái hoài, mẫu mất sớm, đại ca thì sống trong sầu muộn. Nàng gì cuộc sống hạnh phúc như lời cô bé kể?
Trực giác và hiện thực, cứ thế nghịch , trống đ.á.n.h xuôi, kèn thổi ngược.
Giờ đây, chân tướng sáng tỏ, nghi vấn đều giải đáp. Quả nhiên Tưởng Tố Tố thật sự là cô bé đêm hôm đó.
Nếu Tưởng Nguyễn chính là ở Bảo Quang Tự, tại tính tình ngây thơ lương thiện ngày xưa biến đổi, trở thành một như hiện tại? Năm năm chèn ép ở thôn trang, cùng sự giày vò của phụ và kế mẫu, liệu đủ để khiến một đổi tâm tính đến mức ? Hơn nữa, dù tính tình đổi , nhưng những thủ đoạn tàn độc bậc , một thiếu nữ mới mười một tuổi thể nghĩ ?
Còn cả sự huyền bí của nàng, những lời tiên tri của Tuệ Giác đại sư đều bắt nguồn từ nàng. Nàng nạn vỡ đập kinh thành, rốt cuộc nàng là ai? Tiêu Thiều đặt chiếc khuyên tai trong tay áo, ngước bầu trời rực rỡ đầy , khẽ mấp máy môi.
Tin chiếc khuyên tai , mang món nợ ân tình một mạng với Tưởng Nguyễn, nhất định sẽ hồi báo.
"Đa tạ." Hắn khẽ .