Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 124
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:06:37
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng leo lét mờ ảo chỉ đến từ mấy cây đèn lồng. Mớ đèn lồng đỏ bằng thứ vải loại tệ hại, mùi hương tản khắp phòng khiến cảm thấy ghê tởm. Khói hương bay lượn lờ, hít thứ mùi đó càng khiến cảm thấy d.ụ.c hỏa khô nóng gấp gáp, tựa như thứ gì đó đang cào xé lồng ngực.
Cửa ‘ầm’ một tiếng đá văng. Ba gã trung niên khôi ngô từ bên ngoài bước . Da thịt ba ngăm đen, xiêm y dơ bẩn, là những kẻ lao động chân tay thô bỉ. Vừa , ánh mắt ba rơi thẳng xuống cơ thể ba nam nhân đang trong phòng.
Hai tên thanh niên đang nghiêng ngả giường, làn da trắng nõn nà. Dưới ánh đèn mờ ảo, thể thấy rõ mặt mũi tuấn tú, vóc dáng thế nào cũng tinh tế, da thịt mịn màng. Ánh mắt nam nhân đầu sáng lên, khen: "Lưu tam nương hôm nay mấy món hàng tới, xem nàng lừa chúng ." Hắn dứt lời bước nhanh tới, đầu tiên sờ soạng mặt Lý Dương một cái, đó cúi đầu về phía kế bên, cau mày : "Tên là đây? Lưu tam nương đang đùa giỡn chúng đấy ?"
Sắc mặt Lý Đống trắng bệch, lòng phẫn nộ sợ hãi. Cả đời lão chơi đùa vô nam đồng, dĩ nhiên rõ đây là chốn nào. lão thể ngờ ngày chịu sự nhục nhã tột cùng tại chính nơi , quả thật thể tin nổi!
Tuy thống khổ ngập lòng, nhưng thể lão điểm huyệt, chẳng thể nhúc nhích , giọng cũng chút sức lực nào. Một gã nam nhân trung niên khác ha hả, nét mặt càng thêm dâm tà. “Mặc kệ , đóng cửa tắt đèn thì chẳng khác gì , tuy lớn tuổi, nhưng may mà da thịt vẫn non mịn. Tối nay ba chúng cứ thỏa sức tận hưởng một phen, Lưu tam nương đòi tận một lượng bạc, hôm nay giá cao, chúng chơi bời cho đáng tiền.”
Lý Dương sợ hãi tột độ ba tên . Hán tử cầm đầu liếc mắt y, một tay luồn xiêm y của y. Trong phòng vốn đang đốt hương d.ụ.c tình, gã nam nhân củi khô lửa bốc, lúc gần, dung nhan tuấn tú ẩn hiện vẻ sợ hãi của Lý Dương càng kích thích tâm tư gã. Hắn tiếng nào, liền x.é to.ạc xiêm y của Lý Dương.
Lý Đống thống khổ nhắm nghiền hai mắt. Dẫu bình thường Lý Dương phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng suy cho cùng y vẫn là cốt nhục của lão. Giờ đây, y những kẻ ti tiện vũ nhục ngay mắt, lão đành lòng chịu đựng.
Hai kẻ còn sớm gấp gáp chờ nổi, lập tức tới bên cạnh Lý An. Toàn Lý An điểm huyệt thể nhúc nhích, chỉ thể hung tợn chằm chằm hai kẻ đang áp sát. Ánh mắt y thâm độc, khiến hai tên thoáng giật , khi hồn thì thẹn quá hóa giận. Một gã vung tay, tát một cái thật mạnh lên mặt Lý An. Ăn trọn cái tát trời giáng, Lý An lảo đảo. Tên còn kịp chờ đợi, x.é to.ạc quần y. Hắn chợt ngẩn , đột nhiên lớn: “Quả nhiên là một tên yếu sinh lý!” Dứt lời, gã bèn đưa tay sờ nắn. “Đã là kẻ yếu sinh lý, đằng nào cũng khác, chi bằng để các ca ca đây tới dạy dỗ ngươi, cho ngươi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy .”
Trên gò má trắng nõn của Lý An, năm dấu tay đỏ chót in hằn rõ rệt. Y cay nghiệt trừng trừng kẻ , nhưng ánh mắt đó càng khiến gã nam nhân trung niên thêm hưng phấn, mặc sức tàn phá. Mặt gã bắt đầu ửng hồng. Lưu tam nương cho ba bọn chúng uống loại xuân d.ư.ợ.c mạnh nhất chốn , buộc ngừng mây mưa cùng khác, bằng cơ thể sẽ khó chịu vô cùng. Chẳng hạn như giờ đây, dẫu gã đang trợn mắt đối diện, nhưng thể bắt đầu chịu sai khiến nữa. Hai kẻ liếc , thêm lời nào, chen chúc nhào tới. Trong phòng lập tức vang lên tiếng rên rỉ đầy đè nén cùng tiếng gầm gừ của bọn nam nhân.
Không qua bao lâu, Lý An và Lý Dương rã rời. Ba kẻ khí thế hung hăng, thể cường tráng, hành hạ hai đến mức còn hình dạng con nữa. Cả hai rạp nền đất, cơ thể lấm lem vết bẩn. Ba tên liếc , Lý Đống đang run rẩy giường. Gã cầm đầu vung tay, đèn tắt, ba tiếp tục phiên giày vò.
Ngoài phòng, Tưởng Nguyễn im lặng ngưỡng cửa, lắng tiếng kêu gào đau khổ từ bên trong. Sắc mặt nàng đạm mạc như sương tuyết.
Ký ức kiếp bỗng chốc hiện về. Là khoảnh khắc cuối cùng, thiếu niên non nớt với đôi mắt ngập tràn hoảng sợ, cùng gương mặt cợt ghê tởm của Lý Đống. Nàng tận mắt chứng kiến Phái nhi, đứa trẻ nàng xem như cốt nhục, hành hạ đến chết. Mà lúc , nàng thể nào mở miệng thốt lời, thể chẳng tài nào nhúc nhích , ngoài trừng to đôi mắt phẫn hận , nàng chẳng thể gì khác. Nàng lập lời thề máu, kiếp , nhất định bắt Lý Đống nếm trải cảm giác tột cùng đó!
Nàng từng cho rằng thời gian trôi qua lâu đến , giờ phút bản sẽ chỉ cảm thấy vui sướng. Nàng tưởng che giấu cả yêu lẫn hận, sẽ còn điều gì dễ dàng lộ rõ. cho đến lúc , khi lắng ba cha con Lý Đống kêu gào t.h.ả.m thiết, nàng mới thấu hiểu, thù hận vẫn còn khắc sâu nơi đáy lòng, và vĩnh viễn bao giờ đủ để nguôi ngoai!
Vẫn đủ . Phủ Tể tướng sụp đổ, tiếp theo, nên đến lượt kẻ nào đây?
Cách đó xa, Tiêu Thiều chăm chú bóng lưng thon gầy của nàng. Khi nàng yêu cầu đưa ba Lý Đống đến tiểu quan quán, thầm kinh ngạc. Giờ đây, sắc mặt nàng lạnh lẽo như băng, trong mắt là một mảng tối u ám thâm trầm, rõ đang cân nhắc điều gì, cảm xúc tựa hồ đang dậy sóng. Dù cố gắng che giấu, nhưng nắm tay siết chặt của nàng cuối cùng cũng bộc lộ sự phẫn nộ thể kìm nén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-124.html.]
Phạm Khắc Hiếu
Chỉ thù hận sâu sắc mới thể khiến một trở nên đáng sợ như thế .
Một lát , Tưởng Nguyễn chậm rãi xoay . Nàng thoáng sững sờ khi thấy vẫn còn đó, nhưng nhanh lấy bình tĩnh, bước tới mặt cất lời: “Đa tạ Tiêu vương gia.”
Tiêu Thiều nàng đầy nghiền ngẫm. “Không cần khách sáo, thiếu ngươi một mạng, đương nhiên tương trợ ngươi.”
Tưởng Nguyễn mỉm : “Vậy xin Tiêu vương gia phái trông coi kỹ lưỡng tiểu quan quán , nhất định ‘chiếu cố’ cho Tể tướng đại nhân một phen thật thỏa đáng.”
Trong lòng Tiêu Thiều một nữa nổi lên sự kinh ngạc tột độ. Một nữ tử khuê các như nàng, am tường những chuyện đến mức kinh . Ngay cả chốn tiểu quan quán tại khu Khải Linh nàng cũng rõ, rốt cuộc là kẻ nào dạy một đại tiểu thư quyền quý những điều cấm kỵ như thế? Huống hồ, dù rõ chuyện, nàng còn dám can đảm ngoài cửa lắng , vẻ mặt chút lúng túng, thản nhiên đến mức khiến chậc lưỡi thán phục.
Hắn gật đầu. “Được.” Sau khi trầm tư một lát, lấy một vật từ trong n.g.ự.c áo , đặt tay Tưởng Nguyễn.
Đó là một chiếc vòng tay vô cùng tinh xảo, tản ánh sáng màu u lam mờ nhạt. Phía chạm khắc hoa văn phức tạp nhưng hề rườm rà, tự toát lên vẻ hàm súc, kín đáo. Chiếc vòng tay đỗi quen thuộc, Tưởng Nguyễn thoáng ngẩn cả , thốt lên: “Vòng tay Huyết Nguyệt?”
Nàng từng cùng Triệu Cẩn ghé qua một tiệm trang sức mới mở trong kinh thành, tại lầu hai, khu vực bày bán vũ khí vô tình thấy chiếc vòng tay . Chỉ tiếc lúc đó, ngân lượng trong tay đủ để mua nó. Chiếc vòng tay tuy , nhưng thực chất là một ám khí tinh xảo. Chỉ cần ấn nút khởi động cơ quan, những mũi kim châm tẩm độc sẽ b.ắ.n . Kim châm thể dùng nhiều , quả thực là một bảo vật hiếm .
Nàng ngẩng đầu Tiêu Thiều. Đôi mắt y đen láy, lạnh lùng, cất lời: “Nếu gặp tình thế nguy hiểm, e rằng nó chỉ đủ để cầm cự một lúc.”
Tưởng Nguyễn khẽ lưỡng lự. Vòng tay Huyết Nguyệt quả là bảo vật khó cầu, chính là thứ nàng đang cần kíp. Tiêu Thiều tỏ ý sẽ về phía nàng, liệu lời của y đáng tin?
sự yêu thích đối với chiếc vòng tay tạm thời át sự hoài nghi trong lòng. Nàng nhận lấy bảo vật, mỉm hướng về Tiêu Thiều: “Đa tạ Vương gia.”
Tiêu Thiều khẽ mấp máy môi, xoay , tiến tới mặt nàng, nhắc nhở: “Tưởng Siêu phóng thích .”
Tưởng Nguyễn trầm ngâm. “Ta rõ.” Nàng vốn dĩ từng ảo tưởng rằng chỉ bằng một chiêu thể triệt hạ Tưởng Siêu. Không chứng cứ xác thật, Tưởng Siêu cùng lắm chỉ khiến khác thêm phần nghi hoặc mà thôi. Hạ Nghiên tất nhiên sẽ dùng thủ đoạn để chuộc Tưởng Siêu khỏi địa lao, nhưng chắc Tưởng Siêu trả giá đắt. Những thứ khác tạm kể, chỉ riêng thanh danh , e rằng cả đời Tưởng Siêu đừng mơ trọng dụng.
Còn ai dám tin tưởng trọng dụng một kẻ từng giam cầm trong đại lao cơ chứ?
Còn Hạ Nghiên, việc bà trả giá cao cũng chắc vẹn . Nói chung, cặp mẫu tử đều rơi cảnh tiền mất tật mang, chỉ cần nghĩ đến thôi khiến lòng thấy khoái trá.
Cứ như , từng bước một. Oan đầu nợ chủ, nhân quả tuần , nợ m.á.u trả bằng máu; đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.