Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:06:52
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tưởng Nguyễn mỉm Ý Đức Thái hậu, nhưng thật trong lòng nàng đang dậy lên sóng trào mãnh liệt.

 

Theo như Ý Đức Thái hậu bày tỏ, hiển nhiên là nàng theo.

 

Phạm Khắc Hiếu

Ý Đức Thái hậu bằng giọng điệu bình tĩnh. “Ai gia ngươi là một đứa trẻ thông minh, suy nghĩ thấu đáo. Đi theo Ai gia thì Ai gia sẽ bảo vệ ngươi bình an suốt ba năm . Sau ba năm, khi trở về thì phận tất nhiên cũng tầm thường.

 

Bà tiếp tục viên ngọc trong tay. “Ngươi cứu Ai gia một mạng. Ai gia càng nghĩ càng nên ban thưởng cho ngươi như thế nào mới xứng đáng.”

 

Tưởng Nguyễn khẽ giật , nàng hiểu rõ ý tứ của Ý Đức Thái hậu. Bà cho nàng thấy, đây chính là một cơ hội hiếm . Tất nhiên, nếu cứ thế rời khỏi Tưởng phủ, để Hạ Nghiên thêm ba năm trống, nàng quả thực cam tâm. mà nếu thể cùng Ý Đức Thái hậu tới tông miếu của hoàng gia, địa vị chắc chắn sẽ phi thường.

 

Tối qua, nàng chỉ là đích trưởng nữ Tưởng phủ cứu Ý Đức Thái hậu. Mặc dù là công với bà nhưng vẫn tính là gì cả. Sau khi ban thưởng, cũng sẽ dần dần quên mất chuyện . nếu theo Thái hậu ba năm, nào cũng sẽ nàng bằng con mắt khác. Thời điểm đó, thấy Tưởng Nguyễn thì tự khắc nghĩ đến đây là bên cạnh Thái hậu nương nương.

 

Ân điển của Ý Đức Thái hậu quả là hậu hĩnh, dù nàng một lòng báo thù cũng thể động lòng. Ba năm! Đủ để xảy nhiều chuyện. Có lẽ Hạ Nghiên thể đắc thế nữa, nhưng mà theo Ý Đức Thái hậu, nàng cũng thể khiến Thái hậu thể rời bỏ nàng.

 

Được gì, mất gì! Hôm nay Tưởng Tín Chi mới triều đình, vẫn vững chân. Nếu thể Thái hậu ủng hộ thì sẽ khác biệt lớn. Nàng ngẩng đầu lên Ý Đức Thái hậu, trả lời từ tốn. “Đa tạ ân điển của Thái hậu nương nương. Thần nữ vô cùng vinh hạnh.”

 

Ba năm thì ba năm. Việc thống khổ nhất hề diễn , ở kiếp , chắc những gì mất sẽ thể lấy . Hãy để các ngươi tận mắt chứng kiến, thứ các ngươi coi là sở hữu sẽ dần tước đoạt. Nàng sẽ cho đám ba năm, để bọn họ leo lên vị trí thật cao. Ba năm , ngã xuống tan xương nát thịt, c.h.ế.t kịp ngáp. Ý Đức Thái hậu hài lòng, mở miệng . “Tốt lắm.”

 

Quan Lương Hàn ý chỉ của Hoàng đế cho Tưởng Tín Chi . Quả nhiên lập tức thấy Tưởng Tín Chi nhíu chặt lông mày. Quan Lương Hàn cũng quen bộ dạng đìu hiu của như thế, vỗ vai một cái. “Thân là nam nhi, nên xông pha trận lập công. Ngươi cứ than vãn mãi như , lẽ nào sợ c.h.ế.t ư?”

 

Tưởng Tín Chi giận, . “Ta sợ chết, chẳng qua là…” Lời nhỏ dần.

 

Quan Lương Hàn cũng hiểu. “Là nỡ xa ngươi. Ta ! Ngươi cứ canh chừng kỹ càng như trông chừng nữ nhi là ý gì? Mà thật, ngươi cũng kiểu dễ khác bắt nạt. Ta còn thấy nàng bắt nạt khác là may .”

 

Tưởng Tín Chi im lặng kéo giãn cách với Quan Lương Hàn. “Đó là chuyện riêng của Tưởng mỗ. Không phiền Tướng quân bận tâm xen .”

 

Một khi đến Tưởng Nguyễn thì Tưởng Tín Chi trở nên dễ kích động, Quan Lương Hàn cũng nổi giận, . “Thế chúc mừng ngươi gặp vận đen! Đây là thánh chỉ của Hoàng thượng mới đưa , ngươi nhận . Trừ khi ngươi kháng chỉ. nếu chỉ vì ngươi thì chắc ngươi dám!” Nói xong phất tay áo bỏ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-138.html.]

Tưởng Tín Chi tại chỗ, trong lòng rối như tơ vò. Tất nhiên là cơ hội hiếm . Chiến trường là nơi tay đ.ấ.m chân đá. Nếu bại, cũng chỉ là chút thương tích bên ngoài, nhưng nếu thắng, thì công danh phú quý ắt sẽ tới tay. Hắn sợ chết, cũng mong giàu sang. Hắn chỉ thể che chở cho Tưởng Nguyễn, vì thế cố gắng leo lên cao.

 

Trong buổi cung yến, y thấy rõ tình cảnh của . Cho dù Tưởng Nguyễn từ bé thông tuệ, nhưng nàng vẫn đang ở trong Tưởng phủ, tựa hồ như trứng treo đầu sợi. Bất cứ lúc nào, Tưởng Quyền cũng thể đẩy nàng nơi hiểm nguy. Đêm qua, nếu Ý Đức Thái hậu đích lên tiếng, Tưởng Nguyễn thậm chí thể ép gả phủ Bát hoàng tử. Giá như quyền lực của y vững vàng hơn một chút, ắt hẳn những kẻ dám khinh miệt Tưởng Nguyễn như thế.

 

Nghĩ đến đây, y lập tức hạ quyết tâm thỉnh ý chỉ xuất chinh Thiên Tấn quốc. Chỉ là, khi nghĩ đến Tưởng Nguyễn sẽ cô độc ở Tưởng phủ suốt ba năm, y thấy lòng lo lắng yên. Khuôn mặt tuấn tú của y chợt chìm trầm tư.

 

Vừa rời khỏi phủ Quan Lương Hàn, Tưởng Tín Chi định trở về Tưởng phủ, chờ Tưởng Nguyễn hồi phủ cùng nàng thương nghị chuyện. Song, y bước chân ngoài cửa phủ thì chợt thấy giọng rụt rè của một nữ nhân: “Khải bẩm Tưởng đại nhân.”

 

Tưởng Tín Chi ngạc nhiên, đầu theo hướng tiếng gọi. Y thấy một thiếu nữ xinh , theo là hai nha . Quan sát xiêm y, ắt hẳn đây là tiểu thư khuê các của nhà quan nào đó. Y cảm thấy chút quen mắt, nhưng nhất thời chỉ nghi hoặc mà thôi.

 

Cô nương thấy Tưởng Tín Chi đang , hai gò má bỗng ửng hồng. Chần chừ giây lát, nàng tiến lên hai bước, khẽ cất lời: “Đêm qua, đại nhân tay cứu tiểu nữ một mạng. Tiểu nữ... tự đến đây để bày tỏ lòng cảm tạ.”

 

Tưởng Tín Chi khẽ nhíu mày, đoạn hồi tưởng chuyện đêm qua, y quả thực kéo một thiếu nữ tránh khỏi sự truy sát của nghịch tặc. vì lúc đó quá đông, tình hình hết sức hỗn loạn, nên y thể nhớ rõ dung mạo nàng.

 

Cô nương thấy Tưởng Tín Chi dường như nhớ rõ , trong đáy mắt thoáng qua một tia mất mát. Sau đó, nàng mỉm : “Gia phụ là Kinh Triệu Doãn, mời đại nhân đến phủ để bày tỏ lòng ơn sâu sắc.”

 

Tưởng Tín Chi mỉm ẩn ý. Giờ đây, y đặt chân chốn quan trường, đồn đoán sẽ tiền đồ xán lạn, bao nhiêu rục rịch móc nối. Chuyện , e rằng ngay cả khi xảy cung biến hôm qua, họ tính toán cả . Đây chẳng là ý lôi kéo ? Tuy Tưởng Tín Chi là võ tướng, nhưng y sinh trong gia tộc quan văn, chẳng lẽ hiểu rõ chuyện phe phái đấu đá trong triều đình? Y hiểu nên giữ vững lập trường, thể tùy tiện. Hiện tại y hề định căn cơ, chư vị Hoàng tử đang tranh đấu kịch liệt, y tất nhiên đủ ngu ngốc để tự nhảy vòng xoáy đó.

 

Y theo bản năng nở một nụ nho nhã, tuấn tú. Đổng Doanh Nhi lập tức đỏ mặt như gấc chín. Tưởng Tín Chi đáp lời đầy lễ độ: “Đó chẳng qua chỉ là một hành động tiện tay mà thôi. Cô nương cần ghi nhớ trong lòng. Tại hạ còn việc gấp, xin phép cáo từ .”

 

Vừa dứt lời, y chờ Đổng Doanh Nhi đáp mà vội vã rời .

 

Đổng Doanh Nhi ngẩn , câu ‘Ta cùng Nguyễn là bạn ’ vẫn còn nghẹn ở cổ họng. Năm nay nàng tròn mười bốn tuổi, đây là đầu tiên nàng thần thái của một nam nhân hấp dẫn đến . Dù đêm qua tình thế hỗn loạn, nhưng dáng vẻ tuấn lãng, uy vũ của y vẫn khắc sâu trong tâm trí nàng, cùng với cảm giác an khó tả mà y mang . Sau khi ngóng, y chính là đại ca của Tưởng Nguyễn, Đổng Doanh Nhi trong lòng mừng rỡ thôi. Thậm chí, hôm nay, khi y đang ở phủ Quan Lương Hàn, nàng lén lút chạy đến đây, cố ý chờ ở cửa, chỉ vì diện kiến y một nữa.

 

Đổng Doanh Nhi bỏ qua cái 'giá' của một tiểu thư khuê các, nhưng Tưởng Tín Chi chẳng hề . Nàng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ghét ?”

 

“Tiểu thư là nhân hậu như , Tưởng phó tướng thể ghét bỏ?” Nha bên cạnh khuyên nhủ. “Chắc chắn là do ngài việc quân khẩn cấp, tiểu thư chớ nên đau lòng.”

 

Đổng Doanh Nhi dõi theo bóng lưng ngựa dần dần khuất xa, trong ánh mắt nàng ánh lên một nỗi buồn khó tả.

 

Loading...