Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:06:57
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời Quý độc giả tiếp tục theo dõi nội dung chương truyện ở phần tiếp theo!
Tiếp theo đó là những nghi thức chúc mừng kéo dài dứt. Đến khi kết thúc những lễ nghi phiền phức, Tưởng Nguyễn cùng Ý Đức Thái hậu hồi cung Từ Ninh. Sau ba năm, Ý Đức Thái hậu trở về cung cấm cũng khỏi cảm thấy chút hoan hỉ. Khi gặp Tưởng Nguyễn, tất cả cung nữ thái giám trong cung đều bày tỏ sự cung kính tột bậc. Ai ai cũng , vị Hoằng An Quận chúa chỉ là tâm phúc bên cạnh Ý Đức Thái hậu, mà còn là minh châu trong tay Triệu đại tướng quân, thêm vinh quang là của “Chiến thần Đại Cẩm triều”. Mọi ân sủng và quyền lực đều hội tụ nàng, tuyệt đối thể đắc tội.
Tưởng Nguyễn trò chuyện cùng Thái hậu trong cung Từ Ninh một lát, thấy Thái hậu vẻ mệt mỏi, nàng liền đồng ý cho xuất cung trở về Tưởng phủ một chuyến, tiện thể mang theo những phần thưởng lớn ban. Đây rõ ràng là cách Ý Đức Thái hậu thể hiện sự nâng đỡ và chống lưng cho nàng. Tưởng Nguyễn mỉm cảm tạ, rời khỏi Từ Ninh cung.
……
Phạm Khắc Hiếu
Trong Ngự Hoa Viên, ngón tay thanh mảnh của Hòa Di Quận chúa khẽ chạm lên chén mặt. “Ngũ ca, vẫn cân nhắc kỹ càng ư?”
Giờ phút Ngũ hoàng tử Tuyên Hoa tuấn tú phong nhã mang theo vẻ mặt âm trầm. “Thập , nghĩ Ngũ ca là dễ dàng khác lợi dụng như thế ?”
“Sao Ngũ ca lời đó,” khuôn mặt xinh của Hòa Di nở nụ , nhưng trông chướng mắt tựa như một con rắn độc. “Hoằng An Quận chúa vốn chẳng tầm thường. Nếu Ngũ ca thể cưới nàng, sớm muộn gì Tưởng Tín Chi sẽ trở thành đầu một trong ba nhánh quân đội, lão già Triệu Quang cũng sẽ nghiễm nhiên thành của . Lại còn sự chống lưng của Thái hậu, chẳng lẽ Ngũ ca thấy động tâm ?”
Ánh mắt Tuyên Hoa chợt lóe lên. “Lời , nhưng quá đỗi hiểm nguy.”
“Phú quý vốn cầu trong hiểm nguy,” Hòa Di Quận chúa khẽ . “Nếu Ngũ ca còn e ngại thì cũng . Muội dạo gần đây Bát ca giao hảo mật thiết với Hạ phủ – thông gia của Tưởng gia, nên kết giao với Tưởng phủ cũng quá khó khăn. Vừa thấy rõ ánh mắt Bát ca Hoằng An Quận chúa… Chậc chậc, nghĩ Hoằng An Quận chúa cập kê, chẳng bao lâu nữa Bát ca sẽ đến Tưởng phủ cầu hôn thôi. Đến lúc đó, quân Triệu gia cùng với gia thế nhà Tưởng, e rằng đều sẽ rơi tay Bát ca .”
Tuyên Hoa kinh ngạc, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp: “Vậy thì ? Thuở Hoằng An Quận chúa cự tuyệt lời cầu hôn ngay tại cung yến mặt văn võ bá quan. Hiện tại phụ hoàng cho phép nàng tự quyết định hôn sự, hẳn nàng sẽ chọn lão Bát.”
“Ngũ ca, còn tỏ ngây thơ đến thế.” Hòa Di Quận chúa khẽ thở dài. “Nếu tiết lộ mưu kế cho mà chịu nhận lấy, tất nhiên sẽ đem nó giao dịch với Bát ca. Ngũ ca từ chối, nhưng Bát ca chấp thuận, chẳng khi đó Hoằng An Quận chúa chỉ còn đường gả cho Bát ca thôi ư?”
“Muội đang uy h.i.ế.p chăng?” Tuyên Hoa nộ khí bừng bừng.
“Chẳng qua chỉ là nhắc nhở Ngũ ca đôi lời thôi.” Hòa Di Quận chúa tươi như hoa. “Mẫu phi của và Quý phi nương nương vốn hợp, nên sẽ thật lòng phò trợ Bát ca. Đó chỉ là một hạ sách bất đắc dĩ, bởi bây giờ mới tìm đến Ngũ ca đây. Ngũ ca, liệu cho kỹ, Hoằng An Quận chúa là một tuyệt sắc giai nhân, tuyệt nhiên sẽ chịu bất cứ thiệt thòi nào.”
Lập tức, trong tâm trí Tuyên Hoa hiện lên dung mạo khuynh thành đầy mê hoặc của Tưởng Nguyễn, khiến hô hấp của y chợt ngưng . là, y là nam nhi, thấy giai nhân tuyệt sắc như mà động tâm thì quả thực là dối trá. Huống hồ, sự trợ lực từ hậu thuẫn của Tưởng Nguyễn là thể xem thường. Suốt ba năm qua, cuộc tranh đoạt ngôi vị giữa y và Tuyên Ly càng lúc càng kịch liệt. Bề ngoài tuy vẫn xưng gọi , nhưng trong lòng mỗi đều hận thể đẩy đối phương chỗ vạn kiếp bất phục. Nếu Tưởng Tín Chi và Triệu gia, chẳng là nắm thêm một phần chắc thắng . Chưa kể, Hoằng An Quận chúa luôn Ý Đức Thái hậu sủng ái, nếu thu phục nàng, chẳng khác nào sự hậu thuẫn vô hình từ cung từ.
Tuyên Hoa lạnh. “Thập , cũng đừng vòng vo khiến ca ca kinh sợ nữa, cứ thẳng mục đích thật sự của là gì .”
“Rất đơn giản,” gương mặt xinh của Hòa Di Quận chúa chợt vặn vẹo trong một thoáng cay độc. “Ta tiện nhân bại danh liệt, mất hết thể diện.”
Tuyên Hoa sững sờ, ngay đó chau mày: “Muội là ? Đã là hoàng phi của , thể để nàng bại danh liệt?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-143.html.]
“Ngũ ca, thỏa đáng. Nếu đường đột cầu hôn ngay lúc , khi danh tiếng Hoằng An Quận chúa đang ở đỉnh cao, Triệu gia cùng Tưởng Tín Chi cam tâm tình nguyện dâng . Huống hồ hôn sự hiện giờ đều do Tưởng Nguyễn tự nắm giữ. nếu Tưởng Nguyễn chủ động sinh lòng ái mộ Ngũ ca, buông tay, chẳng nàng sẽ tự dâng đến ư? Đến lúc đó, ban ngày ban mặt, chính Tưởng Nguyễn lóc cầu xin, rằng phi thì gả. Hoàng gia thể chấp nhận một nữ nhân liêm sỉ như ? Sau đó, Ngũ ca tuyên bố, bằng lòng cho nàng vị trí chính thất, chẳng lẽ Triệu gia và Tưởng Tín Chi rối rít tạ ơn ? Ngũ ca mỹ nhân, lợi ích, bộ Đại Cẩm triều cũng sẽ rõ Hoằng An Quận chúa là kẻ phận, đáng đời chán ghét. Đây quả thực là kế sách vẹn , lợi cả đôi đường.”
Tuyên Hoa chăm chú Hòa Di Quận chúa trong chốc lát, chợt bật . “Người đời thường ‘độc nhất là lòng đàn bà’, đây là đầu tiên chứng kiến cũng lòng thâm sâu, ác độc đến thế .”
Hòa Di Quận chúa lạnh: “Nàng đáng chết!” Tuyên Hoa là nhân vật nào? Thê trong phủ đếm xuể, chỉ riêng nha thông phòng chật cả một viện. Tưởng Nguyễn một khi bước chân phủ Ngũ hoàng tử, đám nữ nhân tuyệt đối sẽ để nàng sống yên. Đợi đến lúc thanh danh của nàng hủy hoại, Ý Đức Thái hậu hẳn cũng còn nồng nhiệt như xưa, trở thành một nữ nhân bại hoại cả Đại Cẩm triều phỉ nhổ khinh thường, nhất định sẽ muôn phần khốn khó. Hơn nữa, một khi Tuyên Hoa chán ghét Tưởng Nguyễn, thì việc đối phó với nàng chẳng khác gì trở bàn tay.
“Ta đồng ý.” Tuyên Hoa sảng khoái đáp lời. “Ta chỉ cần thấy kết quả, cần quá trình diễn . Nếu Thập bất kỳ yêu cầu tương trợ nào, đương nhiên sẽ vui lòng.”
Hòa Di Quận chúa mỉm : “Vậy thì đa tạ Ngũ ca.”
……
Tưởng Nguyễn theo chân cung nữ dẫn đường tiến về Ngự Hoa Viên, bỗng hai cung nữ lạ mặt tới chặn mặt. Y phục hai tầm thường, hiển nhiên là cung nữ hầu hạ thông thường. Vừa thấy Tưởng Nguyễn, họ chỉ khẽ hành lễ, đó cất lời: “Tưởng tiểu thư, Quận chúa mời ngài sang đây bàn chuyện.”
Mặc dù cất lời mời, nhưng giọng điệu thiếu sự cung kính cần thiết, ánh mắt còn dò xét nàng một cách trơ trẽn. Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . Cung nữ dẫn đường vội vàng lên tiếng: “Hai vị tỷ tỷ, nô tỳ đang phụng mệnh đưa Hoằng An Quận chúa xuất cung. Thái hậu nương nương căn dặn đưa về Tưởng phủ .”
“Quận chúa việc khẩn cấp thương lượng cùng Tưởng tiểu thư. Quận chúa thành tâm mời gọi, tin rằng Tưởng tiểu thư sẽ nỡ từ chối ý của Quận chúa.” Một cung nữ .
Đây là hành động ép ? Cung nữ dẫn đường lộ rõ vẻ khó xử. Nghĩ đến ngày thường Hòa Di Quận chúa vẫn ỷ Thục phi mà hoành hành ngang ngược trong cung cấm, khiến nô tỳ cảm thấy vô cùng kiêng dè.
Hai nha dù là việc gấp, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên Tưởng Nguyễn, dường như chắc chắn nàng dám cự tuyệt. Quả thực, Hòa Di Quận chúa từ vẫn luôn độc đoán chuyên quyền chốn cung đình, Hoàng đế sủng ái, nên trong cung đều nể mặt nàng. Mà Tưởng Nguyễn hiện giờ chỉ mới hồi kinh, chắc chắn dám đắc tội với một vị Quận chúa danh tiếng hiển hách như .
Tưởng Nguyễn chỉ mỉm hai họ, thốt một lời, cũng hề tỏ lo lắng nôn nóng. Đợi một lúc lâu, tư thế của Tưởng Nguyễn vẫn điềm nhiên đổi, một cung nữ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, khó chịu lên tiếng: “Tưởng tiểu thư, ngài đang cố ý khó bọn nô tỳ ?”
“Vô lễ!” Tưởng Nguyễn đột nhiên nghiêm sắc mặt, nét duyên dáng dịu dàng dung nhan lập tức biến mất, đó là vẻ lạnh băng. Nàng cất giọng lạnh lùng: “Ai cho các ngươi cái lá gan tày trời, dám lớn tiếng ngang ngược với bổn Quận chúa?”
Hai cung nữ kinh ngạc, kịp mở lời thì Tưởng Nguyễn tiếp tục chất vấn. “Bổn Quận chúa do đích Thái hậu nương nương chủ trì thỉnh phong, Bệ hạ ban danh hào. Thế nhưng hai ngươi khi gặp mặt, một mực gọi là Tưởng tiểu thư. Chẳng lẽ là nô tài cung cấm, các ngươi vẫn hiểu rõ phận của ? Hay là, trong lòng các ngươi, chỉ chấp nhận duy nhất một chủ tử là Hòa Di Quận chúa?”
Cung nữ dẫn đường trong lòng thầm kinh hãi. Nàng vốn thấy khó xử, dù Tưởng Nguyễn Ý Đức Thái hậu sủng ái, nhưng Hòa Di Quận chúa cưng chiều nhiều năm trong cung. Nàng lo sợ nếu vì Tưởng Nguyễn mà đắc tội Hòa Di sẽ yên . Lại thấy Hoằng An Quận chúa lúc nào cũng tươi hiền hòa, tưởng chừng là mềm yếu dễ bề bắt nạt. Nào ngờ, Tưởng Nguyễn đột ngột lên tiếng đầy uy áp, khiến nàng chợt tỉnh ngộ: vị Quận chúa tuyệt đối mà kẻ khác thể dễ dàng ức hiếp. Nàng lập tức thẳng dậy, cất lời: “ , hai vị tỷ tỷ, vì hai gặp Quận chúa hành đại lễ Quận chúa?”
Hai cung nữ đẩy thế khó, đành c.ắ.n răng lễ nghi Quận chúa với Tưởng Nguyễn, : “Vừa là nô tỳ lỗ mãng. Hoằng An Quận chúa, chủ tử chúng nô tỳ vẫn còn đang chờ đợi. Người chậm trễ như , liệu là thỏa đáng?”
“Nếu cố tình thì ?” Tưởng Nguyễn cao xuống. Bị ánh mắt băng lãnh tựa hồ thu chăm chú, hai cung nữ chỉ cảm thấy bản như con kiến nhỏ bé tầm thường, đáng một cái liếc mắt của Tưởng Nguyễn. Nàng tiếp tục: “Bổn Quận chúa và Hòa Di Quận chúa đều ngang hàng, nàng tư cách hạ lệnh cho . Các ngươi chỉ là nô tài tiện tỳ, rõ là chủ tử dạy các ngươi quy củ trong cung, là các ngươi nghĩ bổn Quận chúa là dễ dàng bắt nạt?”