Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:06:58
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Chiếc xe ngựa màu trắng nhạt thong thả dừng Tưởng phủ. Hạ Nghiên vịn eo bước nghênh đón, thể bà khẽ run lên vì m.a.n.g t.h.a.i chịu ấm ức. Bà bước , thấy một thiếu nữ thanh lệ đang vịn tay hai nha từ từ bước xuống xe.

 

Thiếu nữ chính là Tưởng Tố Tố. So với ba năm , Tố Tố cao thêm một bậc, lẽ vì sinh sống chân Phật lâu, nàng toát một loại khí chất thanh tịnh an nhiên. Sự kiêu căng ngạo mạn ngày biến mất, chỉ còn vẻ thanh cao, thoát tục. Nàng khẽ , vết sẹo gò má biến mất dấu vết. Dung mạo sống động tươi , xảy chuyện gì, nhưng nàng chỉ xinh mà còn ẩn chứa bên trong một vẻ quyến rũ lả lơi đầy phong tình. Nếu quá chăm chú nàng , dễ cuốn hút theo.

 

Mới đầu Hạ Nghiên thấy Tố Tố thì trong lòng vui vẻ, bà đỡ eo tiến lên vài bước, đến gần mới thấy mặt của Tưởng Tố Tố. “Tố nhi, mặt con khỏi hẳn ?”

 

Ngày , đại phu từng vết sẹo mặt Tưởng Tố Tố e là khó lòng lành . Sau đó bà cố gắng tìm nhiều loại trân quý d.ư.ợ.c liệu, chỉ mong vết sẹo mờ đôi chút. giờ đây, da mặt Tưởng Tố Tố trắng mịn như ngọc, gì còn dấu vết của vết sẹo ngày xưa.

 

Tưởng Tố Tố , khẽ : “Thời gian trôi qua, tự nhiên sẽ lành lặn.” Ánh mắt nàng lướt qua Hạ Nghiên, khiến Hạ Nghiên cảm thấy mơ hồ. Bà rõ vì cảm thấy Tưởng Tố Tố mặt chút xa lạ, tựa như quen trong quá khứ. Bà kỹ nữa, quả thực vẫn là Tố Tố. Bà đè nén nghi hoặc trong lòng, : “Tố nhi, con trở về là . Ba năm nay, con đoái hoài gì đến mẫu !”

 

Tưởng Tố Tố ngoảnh mặt ngơ, ánh mắt Hạ Nghiên mà về một chiếc kiệu mềm dừng cửa phủ.

 

Chính là chiếc kiệu mềm khắc họa hoa Hải Đường đỉnh, do bốn thị vệ nội cung khiêng. Chiếc kiệu tinh mỹ tuyệt luân, nhưng thấy đề tên phận trong. Trên đường, nhiều hiếu kỳ theo chiêm ngưỡng và bàn tán.

Phạm Khắc Hiếu

 

Khi chiếc kiệu dừng cửa Tưởng phủ. Tưởng Tố Tố gì, chỉ chằm chằm chiếc kiệu.

 

Hai nha mặc cẩm bào thêu hoa bước tới từ phía kiệu, nở nụ dịu dàng vén rèm, mời bên trong bước .

 

Một thiếu nữ áo đỏ dung nhan khuynh thành tuyệt sắc, mỗi bước chân nàng qua đều khiến khác hồn xiêu phách lạc. Nàng bước từng bước chậm rãi, mỗi bước tiến lên, móng tay Hạ Nghiên bấm sâu hơn lòng bàn tay.

 

Rốt cuộc, thiếu nữ áo đỏ cũng đến mặt Hạ Nghiên, mỉm mở lời: “Nhi nữ mắt mẫu . Nhị , lâu gặp.”

 

Hạ Nghiên chỉ cảm thấy một luồng hỏa khí uất nghẹn xộc thẳng lên đại não. Chuyện Tưởng Nguyễn trở thành tâm điểm chú ý trong cung sớm truyền ngoài. Nhớ đến đây, Hạ Nghiên hận thể xé nát khuôn mặt kiều diễm của Tưởng Nguyễn. Cơ duyên lành đến nhường , vì rơi Tưởng Tố Tố cơ chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-144.html.]

 

Hôm nay là ngày Tưởng Tố Tố hồi phủ, nhưng Tưởng Nguyễn chọn đúng hôm nay để về, chẳng khác nào công khai so bì với . Sự tình ngoài đều thấy rõ, e rằng chỉ một ngày , lời đàm tiếu trong kinh thành sẽ bay khắp nơi. Ai cũng sẽ thêm mắm thêm muối thổi phồng sự việc. Một bên Hoằng An Quận chúa vinh hoa phú quý trở về, một bên Tưởng Tố Tố chỉ một chiếc xe ngựa đơn sơ. Trong lòng Hạ Nghiên tức nổ tung, rõ ràng bà cho rằng Tưởng Nguyễn cố tình !

 

Tưởng Tố Tố im lặng Tưởng Nguyễn, bỗng nhiên nàng nhẹ. “Đại tỷ tỷ, lâu gặp, tỷ càng lúc càng thêm khuynh thành!” Nàng mặt mày điềm tĩnh, mang vài phần phong thái thoát tục, nhưng kỳ lạ , ẩn chứa một nét mê hoặc khác thường, ngay cả nữ nhân cũng dễ xiêu lòng. Nếu dùng một từ để mô tả chính xác nhất, đó hẳn là yêu mị.

 

, Tưởng Tố Tố thoảng mùi hương nhạt, vận xiêm áo xanh ngọc, mặt son phấn, tựa hồ tiên tử. Song, mỗi cử chỉ hành động của nàng tỏa một sức cám dỗ lạ lùng. Không thì thôi, càng càng thấy mất hồn.

 

Tưởng Nguyễn thu ánh , nàng khẽ . “Nhị chắc xa nên rõ. Hiện giờ, Thái hậu nương nương sắc phong là Hoằng An Quận chúa. Tuy chúng vẫn là tỷ ruột thịt, cùng mẫu vẫn là một nhà, nhưng quy củ triều đình thể xem thường. Việc nếu truyền ngoài, đến tai hoàng thất…”

 

Nàng tiếp: “...Cho nên Nguyễn nương xin mạn phép nhắc nhở đôi lời. Từ nay về , phàm là quy tắc lễ nghi, Nhị và mẫu cần tuân theo đúng phép tắc, tránh để tai mắt Ngự sử thấy, giáng tội lên đầu phụ .”

 

Gương mặt vốn điềm tĩnh của Tưởng Tố Tố khi thấy biến sắc, cơ mặt hai gò má như co rút , lộ vẻ khó xử. Nàng chậm rãi ngẩng đầu Tưởng Nguyễn, nhưng nhanh điều chỉnh cảm xúc, trở nên bình tĩnh trở . Nàng mỉm , nhún xuống hành lễ với Tưởng Nguyễn. “Tố nương bái kiến Quận chúa.”

 

Tưởng Nguyễn mỉm đáp , Hạ Nghiên ở bên cạnh nghiến răng kèn kẹt. Tưởng Nguyễn liếc qua, ánh mắt hướng về phía bụng của Hạ Nghiên, trầm ngâm suy nghĩ. “Mẫu giờ đang mang thai, nên miễn lễ . E rằng nếu mẫu may thương tổn, Nguyễn nương đây dù là Quận chúa cũng gánh nổi tội .”

 

Hạ Nghiên thấy ánh mắt của nàng, kinh hãi hoảng sợ, hai tay che bụng theo bản năng, ánh mắt cảnh giác chằm chằm nàng, gượng gạo . “Nói gì kỳ .”

 

Nụ của Tưởng Nguyễn càng thêm dịu dàng. “Mẫu thật sự đề phòng, ai còn tưởng sẽ gì đứa trẻ trong bụng mẫu . Mẫu lo lắng quá .” Nàng đầu . Vừa , nàng thấy ánh mắt Tưởng Tố Tố bụng của Hạ Nghiên, ánh mắt sáng rực lên đến kinh hãi, khiến cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Tưởng Nguyễn cũng thầm cảnh giác, . “Nhìn dáng vẻ của nhị , chắc hẳn thương yêu đứa nhỏ trong bụng mẫu . Xem chẳng mấy chốc nữa mà mẫu sẽ cho Tưởng phủ thêm một tiểu .” Nàng xong cũng đợi lời đáp , chỉ dặn nha về viện của .

 

Tất nhiên Hạ Nghiên cũng vô ý ánh mắt Tưởng Tố Tố, bà bàng hoàng. Tưởng Tố Tố về phía bụng của bà với dáng vẻ dịu dàng yêu thích, nhưng ánh mắt đó đứa trẻ chào đời giống tình thương, mà giống như một món sơn hào mỹ vị sắp dâng lên tận miệng, chỉ chờ nuốt chửng còn sót mảnh xương.

 

Hiện giờ Hạ Nghiên coi bụng bà như điểm mấu chốt, thấy ánh mắt Tưởng Tố Tố đáng sợ như thế, lập tức lùi một bước. Động tác của bà quá rõ ràng, Tưởng Tố Tố như bừng tỉnh . Vẻ tham lam trong ánh mắt cũng lập tức biến mất dấu vết, mỉm . “Nương, con cũng về phòng .”

 

Dứt lời, ánh mắt như thêm hứng thú thoáng qua bụng của Hạ Nghiên, chậm rãi rời . Hạ Nghiên ngẩn ngơ nguyên tại chỗ. Ánh mắt của Tưởng Tố Tố, chẳng tại khiến lòng bà như lạnh buốt.

 

Loading...