Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:07:04
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu hỏi ở trong phủ ai là vui mừng nhất thì còn ai khác ngoài Tưởng Quyền và Lão phu nhân. Chẳng qua hiện tại Lão phu nhân đang tuổi già sức yếu, thể còn như , thời gian tỉnh táo lâu, mấy câu là mệt. Tưởng Quyền thì vô cùng hưng phấn. Tuy ông bốn đứa con gái nhưng con trai chỉ Tưởng Tín Chi và Tưởng Siêu. Từ đến nay, Tưởng Quyền coi Tín Chi như , bao giờ xem nó là con trai . Dù nó quan to đến cỡ nào, danh tiếng lẫy lừng, như mặt trời giữa trưa hè, thì ông cách nào khống chế trong tay . Mà tuy hiện giờ Tưởng Siêu đang việc cho Tuyên Ly, nhưng vụ việc ở Bách Hoa lâu, tự vấy lên một vết nhơ khó rửa. Chuyện khiến phủ Tể tướng của ông trở thành chuyện cho bộ kinh thành. Trong thâm tâm Tưởng Quyền, sự thất vọng dành cho Tưởng Siêu ngấm sâu.
Nào ngờ, ở cái tuổi xế chiều , Hạ Nghiên thể mang thai. Điều khiến ông sung sướng đến cực điểm, luôn tự nhủ Tưởng phủ sắp thêm một tiểu thiếu gia nữa. Không ngờ lúc Hồng Anh cũng thai, giờ ông thật sự vui nhảy lên. Mặc dù Hồng Anh xuất từ lầu xanh, nhưng sự dịu dàng, hiểu chuyện mà Hạ Nghiên . Nếu thể sinh một con trai cũng hào hoa như Hồng Anh, thì cho dù là con trai thứ nhưng ông cũng sẽ đặc biệt chú ý. Hạ Nghiên đoan trang, Hồng Anh hiền thục hiểu chuyện, kiều thê mỹ đều gọn trong vòng tay. Con cái đông đúc, ắt hẳn con đường quan lộ của ông sẽ càng thêm rộng mở.
Tưởng Quyền vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng , nào tiểu xinh trong nhà đang uống một loại d.ư.ợ.c khác thường. Nha Bình Nhi bước đến gần, khẽ hỏi: “Di nương, cần dùng thêm chút nước?”
Hồng Anh lắc đầu. Phải nàng chi một khoản tiền lớn cho việc . Loại d.ư.ợ.c khi dùng, mạch tượng của nàng sẽ hiển thị hỉ mạch, đến cả danh y bắt mạch cũng thể sơ hở. Nó khiến họ tin chắc đây là thai mạch thật. Giờ lừa y sư trong phủ, Hạ Nghiên mời nhiều đại phu khác mà tìm gì khác thường. Hiện tại, nàng cảm thấy an tâm.
Nàng từ từ bình tĩnh , ánh mắt lướt qua chồng t.h.u.ố.c bổ cao chất đống như núi nhỏ mà Tưởng Quyền sai mang đến. Trên gương mặt nàng , một vẻ đắc ý che giấu thoáng hiện.
Tưởng Nguyễn đang toan tìm cơ hội gặp Hồng Anh một thì bỗng một tỳ nữ nhỏ vội vã chạy tới, gấp gáp thưa với Lộ Châu: “Lộ Châu tỷ tỷ, ngoài cửa phủ một cô nương đang quỳ, rằng diện kiến Đại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn bước hỏi tỳ nữ: “Tìm ư? Là vị nào?”
Tỳ nữ lắc đầu: “Nô tỳ rõ. Nhìn cách ăn mặc thì là cô nương nhà dân thường, da dẻ trắng trẻo mịn màng. Chỉ gặp tiểu thư để báo ân, ngoài gì thêm.”
Tưởng Nguyễn nhớ lời Tiêu Thiều hôm qua, nàng khẽ trầm ngâm đáp: “Tốt . Để đích xem một chuyến.”
Nàng bước đến cửa phủ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đang quỳ gối, lưng thẳng tắp, tuổi tác chỉ mười bảy mười tám, mặc một bộ quần áo vải xanh giản dị. Bên ngoài Tưởng phủ, một đám đông tụ tập vây quanh xem náo nhiệt, ai nấy đều tò mò rõ cô nương vì duyên cớ gì mà đến đây.
Tưởng Nguyễn tiến gần: “Ngươi tìm ?”
Thiếu nữ trẻ tuổi đang cúi đầu quỳ, thấy giọng của Tưởng Nguyễn thì lập tức ngẩng đầu lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ , làn da quả thật trắng mịn. Nàng cất lời: “Thiên Trúc đến để thực hiện lời thề năm xưa. Kể từ nay về , nguyện sẽ nha hầu hạ tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn khẽ nhíu mày, vội gì, chỉ đợi nàng tiếp tục.
Quả nhiên, thiếu nữ trẻ tuổi liền kể: “Ngày , song Thiên Trúc giặc cỏ hãm hại, Thiên Trúc rơi đường cùng, toan bán để lo hậu sự cho cha . may đám ác ôn vây bắt. May mắn , tiểu thư tay tương trợ, nếu chắc chắn Thiên Trúc đám đó hủy hoại thanh danh. Tiểu thư còn ban cho Thiên Trúc tiền bạc để an táng song , lặng lẽ rời mà một lời. Tiểu thư chính là ân nhân tái tạo của Thiên Trúc! Hôm nay cuối cùng cũng tìm , Thiên Trúc nguyện dâng hầu hạ tiểu thư trọn đời trọn kiếp.”
Nghe đến đây, đám vây xem vỡ lẽ. Hóa Đại tiểu thư đích nữ Tưởng gia là mang lòng Bồ Tát, tay cứu giúp khác mà hề lưu danh tính. Cũng may chịu ân tìm đến tận nơi để báo đáp, nhất mực ở hầu hạ.
Tưởng Nguyễn thiếu nữ trẻ tuổi tự xưng là Thiên Trúc, mặt nàng là vẻ cảm kích vô cùng sâu sắc, đúng là biểu cảm của một báo đại ân, quả thực là một diễn viên tài tình. Trong lòng Tưởng Nguyễn khỏi cảm thấy khó hiểu, Tiêu Thiều rốt cuộc dụng ý gì? Cử Thiên Trúc đến bằng lý do , chẳng lẽ nhân tiện đề cao danh tiếng cho nàng, giúp nàng lưu một thanh danh trong mắt dân chúng? Điều cũng việc , chẳng qua nàng quen với danh hiệu yêu nữ, giờ đột nhiên thành mang lòng Bồ Tát, thật khiến nàng chút thích ứng kịp.
“Ngươi chân tâm báo ân, thì dẫu rời cũng thể nữa. Ngươi suy nghĩ kỹ càng ?” Tưởng Nguyễn mỉm thản nhiên. “Nếu suy nghĩ kỹ, cứ ở bên cạnh .”
Thái độ dứt khoát của nàng khiến đám vây quanh sửng sốt. Thiếu nữ cũng thoáng bất ngờ dám tin. Theo lẽ thường, một bậc nhân đức đáng từ chối: ‘Ta cứu ngươi để mong báo đáp, ngươi cứ về ’... Tưởng Nguyễn thản nhiên chấp nhận, chẳng uổng phí một màn kịch giải thích của nàng ?
sự kinh ngạc chỉ thoáng qua, thiếu nữ liền cung kính cất lời: “Xin tiểu thư ban cho một cái tên.”
“Không cần. Tên ban đầu của ngươi cũng . Cứ gọi là Thiên Trúc.”
Thiên Trúc cúi đầu: “Vâng, thưa tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn cho dẹp tan đám đông hiếu kỳ bên ngoài, đó mới đưa nha mới của về phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-150.html.]
Vừa đến Nguyễn Cư, Tưởng Nguyễn bước thẳng phòng. Lộ Châu đang tưới hoa trong sân, thấy Thiên Trúc thì tròn mắt nàng với vẻ tò mò. Thiên Trúc theo Tưởng Nguyễn trong, Liên Kiều và Bạch Chỉ lập tức lui ngoài, kéo rèm che kín, trong phòng chỉ còn hai Tưởng Nguyễn và Thiên Trúc.
Tưởng Nguyễn nghiêm nghị dò xét cô gái mặt. Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ nàng và Thiên Trúc. Lúc , Thiên Trúc còn dáng vẻ yếu đuối, nhún nhường như khi quỳ ngoài cửa phủ nữa, giờ đây nàng toát một khí chất lạnh lẽo như băng, mang theo vài phần phong thái của Tiêu Thiều.
Tưởng Nguyễn nhíu mày hỏi: “Ngươi theo bao lâu?”
“Mười năm.” Thiên Trúc ngẩng đầu, đáp nhanh gọn. “Mạng sống của là do Chủ nhân cứu. Ta đến để Chủ nhân bảo vệ cô nương.”
“Chủ nhân của ngươi đem ngươi giao cho , thì từ giờ trở , chủ nhân của ngươi còn là Tiêu Thiều nữa. Chủ nhân mới, là ! Nếu một ngày ngươi đối phó với Tiêu Thiều, ngươi cũng chỉ một lựa chọn là tuân lệnh!” Tưởng Nguyễn cất lời, giọng vô cùng bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sự áp đặt tuyệt đối.
Thiên Trúc hoảng hốt, lập tức ngẩng đầu thẳng. Nàng từng thầm ngờ vực trong lòng, rốt cuộc nữ nhân nào thể khiến Chủ nhân phạt Dạ Phong đến ba năm? Toàn bộ Cẩm Y Vệ đều vô cùng tò mò về nàng. Tuy nhiên, những điều họ chỉ là lời đồn, ngoại trừ chuyên trách ngóng tin tức của Tưởng Nguyễn, những khác đều cấm tuyệt đối điều tra nàng.
Nàng Tiêu Thiều đưa Cẩm Y Vệ từ khi còn nhỏ, thể xem là một trong những nhân tài kiệt xuất nhất. Tuy là nữ nhi, nhưng võ công của nàng vô cùng tinh thông. Việc Tiêu Thiều đưa nàng đến thị vệ cho một tiểu thư quan khiến Thiên Trúc ban đầu chút cam lòng. khi Tưởng Nguyễn vô cùng thản nhiên chấp nhận nàng Tưởng phủ, nàng phần nào giật , giờ lời đầy uy h.i.ế.p , nàng càng thể tin nổi.
Trước ánh mắt của Tưởng Nguyễn, nàng thể che giấu sự kinh ngạc. Đó là ánh mắt gì? Hoàn lạnh lùng, vô cảm, như thể thể thấu tận sâu thẳm linh hồn đối phương. Những kẻ học cách g.i.ế.c từ thuở bé như bọn họ mới sở hữu ánh mắt đáng sợ đến . , Đại tiểu thư Tưởng gia, thể là một sát thủ ?
Nàng ánh mắt của Tưởng Nguyễn chằm chằm, nội tâm bỗng nảy sinh một cỗ bất an khó tả, nhất thời thốt nên lời.
“Khó chấp nhận chuyện chủ nhân vứt bỏ, thấu rõ.” Tưởng Nguyễn cất lời. “ Thiên Trúc! Ngươi nhớ kỹ, nếu ngươi thể xem là chủ nhân, thì ngược , cũng thể xem ngươi là của . Làm nha bên cạnh , ngươi võ công, ắt một việc sẽ phái ngươi . khi ngươi thực lòng quy phục , sẽ đối đãi với ngươi bằng chân tình.”
Lời ngữ điệu lẳng lặng, nhưng khiến lòng lạnh buốt, dường như ngay cả việc dối gạt khác, nàng cũng thèm. Thiên Trúc chỉ cảm thấy nội tâm run rẩy, im lặng hồi lâu mới đáp: “Thiên Trúc rõ.”
Tưởng Nguyễn gõ nhẹ chén mặt. “Mấy ngày tới, ngươi nên để mắt đến nhị của , và cả Phu nhân nữa.”
Thiên Trúc cúi đầu. “Vâng.”
Thời gian bình thản trôi qua, sự trong phủ yên đến lạ lùng. Mỗi ngày, Tưởng Quyền bận rộn việc triều chính, Tưởng Siêu cũng hiếm khi mặt trong phủ. Hạ Nghiên và Hồng Anh an tâm tĩnh dưỡng thai kỳ trong viện của , hề xảy xích mích. Tưởng Tố Tố thì ngược , liên tục phủ , nhưng vẻ kiêu căng ngày bằng sự dịu dàng uyển chuyển. Ngay cả Tưởng lão phu nhân cũng khen ngợi nàng quyết định đến miếu tu dưỡng là đúng đắn, tính tình giờ trầm lặng nhiều, quả thực hơn nhiều. Cũng bởi lẽ đó, chuyện quỷ ám năm xưa giờ đây còn ai nhắc đến nữa.
Nếu trong phủ chuyện gì sôi nổi, thì chính là lễ cập kê của Tưởng Lệ và Tưởng Đan diễn vô cùng náo nhiệt. Nhị di nương vốn là ưa ồn ào phô trương, bởi vì lễ cập kê của Tưởng Nguyễn và Tưởng Tố Tố tổ chức ở kinh thành, nên Tưởng Lệ nghiễm nhiên rầm rộ như đúng danh phận đích nữ.
Phạm Khắc Hiếu
Phía phủ Tả Lang Trung cũng đến, đôi bên hề bàn luận gì thêm, hôn sự định cuối hạ. Chủ yếu là tuổi Tả Lang Trung chẳng còn nhỏ, bên phủ giục giã thúc đẩy nhiều. Nói là chuyện hôn sự định đoạt từ ba năm , hai nhà cũng chẳng cần nhiều lời.
Ngày Tưởng Lệ cử hành lễ cập kê, Tưởng Đan cũng mặt, hề tỏ chút bất mãn nào, chỉ dịu dàng lời, thành tâm chúc phúc Tưởng Lệ trưởng thành. Nhờ , những ban đầu phần khinh thường Tưởng Đan giờ cảm thấy nàng quả thực hiền hậu và độ lượng, trong khoảnh khắc đó, Tưởng Đan thu về ít thiện cảm.
Thế nhưng, lễ cập kê của Tưởng Đan rốt cuộc thể sánh bằng Tưởng Lệ. Bởi lẽ hiện giờ Hạ Nghiên lẫn Hồng Anh đều đang mang thai, thể Tưởng lão phu nhân khỏe, Đại di nương thì ốm đau cả tháng trời, nên việc cập kê của Tưởng Đan đành do Nhị di nương chuẩn . Nhị di nương dĩ nhiên thể nào để Tưởng Đan lấn át Tưởng Lệ , nên ngày hôm đó bà cực kỳ qua loa chiếu lệ. Song, Tưởng Đan vẫn giữ vẻ thành kính, mặt hề lộ chút oán hận. Tưởng Nguyễn mỉm Tưởng Đan, quả là một cô nương giấu kín tâm tư ngày càng sâu sắc. Tưởng Quyền chỉ nghĩ nàng hiền lành ngoan ngoãn, nhưng Tưởng Nguyễn rõ vị tứ của cũng hề tầm thường.
Ngoại trừ những việc , Tưởng Nguyễn vẫn ung dung tự tại như . Tưởng phủ giờ đây tựa như một gia tộc luôn yên bình và hòa thuận, nhưng ai nơi trở nên cực kỳ nguy hiểm, tựa như Tu La đang ẩn trong bóng tối.
Đến khi mùa hoa đào qua , bụng Hạ Nghiên lồ lộ rõ ràng, thai nhi trong bụng cũng đạp, khẩu vị của nàng hơn, hình cũng mập lên trông thấy. Điều đáng là giờ đây, nàng bớt lo lắng về hai Tưởng Tố Tố. Có lẽ vì tuổi tác cao, thêm ba năm chăm sóc bản kỹ càng, nên vẻ thanh lệ ưu nhã ngày còn, giờ trông chẳng khác nào hai khác biệt.
Hồng Anh thì trái , càng ngày càng hơn. Không rõ do nguyên nhân m.a.n.g t.h.a.i , sắc mặt nàng hồng hào thắm đỏ. Khác hẳn với Hạ Nghiên, nàng ban đầu cũng nghi ngờ, mỗi ngày đều cố gắng chăm sóc bản . Vẻ cao ngạo ngày tuy vẫn còn, nhưng giờ thêm vài phần quyến rũ, soi gương thấy rõ làn da ngày càng mịn màng.
Một bên là thê tử mập mạp, một bên là tiểu ngày càng xinh . Ngày thường, Tưởng Quyền vốn là kẻ tham sắc, nhưng nam nhân nào chẳng yêu thích sự tươi mới, đẽ. Huống hồ, Hạ Nghiên sinh cho Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu, còn Hồng Anh đang m.a.n.g t.h.a.i đứa con đầu lòng. Mặc dù Tưởng Quyền vẫn phái chăm sóc Hạ Nghiên chu đáo, nhưng bản thường xuyên lui tới chỗ Hồng Anh hơn.