Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:07:11
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , từ sáng sớm Bạch Chỉ và Liên Kiều bắt đầu trang điểm, chọn y phục cho nàng. Bởi vì đây là đầu Tưởng Nguyễn gặp mặt các quý nữ khi hồi kinh, Đổng Doanh Nhi nhân hậu, tất nhiên sẽ mời thêm các quý nữ trong kinh thành. Hiện tại với phận Quận chúa tôn quý, dĩ nhiên hành xử thể giống như lúc . Phải tránh để khác bắt sơ sót.
Đợi chải đầu rửa mặt, sửa sang xong xuôi, Tưởng Nguyễn phân phó: “Thiên Trúc và Bạch Chỉ theo ngoài. Liên Kiều, ngươi cùng Bạch Lộ ở trong phủ, cẩn thận ứng phó với của Nghiên Hoa uyển.” Mặc dù Bạch Chỉ và Liên Kiều là nha nhất đẳng, Thiên Trúc và Lộ Châu là nha nhị đẳng, nhưng Tưởng Nguyễn đều đối xử công bằng như . Thiên Trúc võ công, theo bên cạnh là nhất. Tính tình Bạch Chỉ thỏa, ngày còn qua với các quý nữ nên cần để nàng theo học tập một chút. Liên Kiều đanh đá, Lộ Châu cơ trí. Hai ngươi ở trong phủ, đề phòng Hồng Anh và Hạ Nghiên càng ngày càng cẩn trọng, nếu họ gây họa cho Nguyễn cư, hai nha đầu các ngươi cũng thể ngăn cản phần nào.
Liên Kiều và Lộ Châu đối với sự phân phó cũng hề dị nghị. Ba năm , Chu ma ma đưa về Triệu gia an dưỡng. Bà mù, Triệu Quang cảm thấy hổ thẹn, tự nhiên sẽ hết lòng chăm sóc. Tưởng Nguyễn lúc đang cân nhắc nên tìm một ma ma khác bên cạnh để vẻ .
Trong hậu viện của phủ Kinh Triệu Doãn, một nhóm các tiểu thư khuê các đang độ xuân sắc quây quần bên . Trên bàn bày biện thơm và điểm tâm tinh xảo, những tiếng đùa rộn rã, náo nhiệt thôi.
Dung Nhã Quận chúa khẩy: “Vị Tưởng đại tiểu thư nọ vẫn đến? Chẳng lẽ hôm nay phong Quận chúa trở nên thất lễ, cố ý thị uy với chúng ?”
Dung Nhã Quận chúa là hòn ngọc quý tay Ung Vương. Ung Vương vốn là đường của Tiên hoàng, tình cảm hai vô cùng thâm hậu. Khi Tứ Vương khởi xướng phản loạn, Ung Vương từng dốc sức trợ giúp Thánh thượng đương kim, bởi hiện giờ địa vị của ông trong Đại Cẩm triều vô cùng hiển hách. Ba năm , Dung Nhã Quận chúa từng gặp Tưởng Nguyễn một thuyền. Chỉ là từ nhỏ nàng kiêu căng tự phụ, luôn tự cho là danh môn khuê tú chân chính, còn Tưởng Nguyễn chỉ là một đích nữ thất sủng nuôi lớn ở thôn trang, căn bản lọt mắt nàng . Ai ngờ hôm nay thế sự đổi chóng mặt, nàng trở thành Quận chúa đương triều, ngang hàng với chính , trong lòng thể ghen ghét? Bởi , lời thốt cũng mang theo sự nham hiểm khó che giấu.
Triệu Cẩn nhíu mày, Văn Phi Phi cũng chút bất mãn. Cả hai đều là nữ nhi gia tộc võ tướng nuôi dạy, vốn quen với lối năng vòng vo, khúc chiết của các tiểu thư , tự cảm thấy lời của Dung Nhã chướng tai gai mắt. Lâm Tự Hương tính tình thẳng thắn, cứng cỏi, lập tức tỏ rõ vẻ vui mặt, mạnh mẽ đáp trả: “Trong mời Doanh nhi gửi cho Nguyễn , vẫn đến thời gian ghi đó. Quận chúa đến sớm ba khắc mà Nguyễn đến trễ? Chẳng lẽ thời gian mời của Doanh nhi là sai, tất cả đều lấy thời gian của riêng Quận chúa chuẩn mực ?”
Dung Nhã Quận chúa Lâm Tự Hương cho đỏ bừng mặt, tất nhiên trong lòng giận thôi. Nếu là khác những lời , nàng còn thể chế nhạo vài câu, nhưng Lâm Tự Hương là kẻ tính tình cố chấp, mềm chẳng , cứng cũng xong, nhất định sẽ tranh chấp đến cùng, chỉ khiến nàng mất hết mặt mũi Quận chúa. Mặc dù trong lòng Dung Nhã hận đến nghiến răng, ngoài mặt vẫn cố vẻ tiêu sái: “Ta thèm tranh luận với loại cậy mạnh cãi lý như ngươi.”
Lâm Tự Hương còn tiếp, Đổng Doanh Nhi vội vàng chạy tới dàn xếp: “Thôi thôi, chư vị đừng tranh cãi nữa. Hôm nay là do mời đến, nếu xảy tranh chấp, là của !” Nàng mời ít các quý nữ vương tôn, vốn là để giải khuây tâm trạng, ngờ vì chuyện mà thành chuyện đàm tiếu.
Vài vị quý nữ khác cũng tiến đến hòa giải. Đang lúc chuyện, nha của Đổng Doanh Nhi chạy tới, tươi báo: “Quận chúa đến .” Nhóm tiểu thư lập tức về phía cửa. Bên ngoài viện, một thiếu nữ trong bộ y phục sắc đỏ rực rỡ chậm rãi bước . Thân váy liền bằng gấm thâm đỏ thêu hoa ngọc lan trắng, khoác ngoài là áo choàng dài đối vạt bằng gấm đỏ dệt kim tuyến, vạt chuyển sắc thành trắng ngà. Trên đầu chỉ cài duy nhất một chiếc Kim trâm Như Ý từ hồng bảo thạch. Nàng tới, váy áo một chút lay động. Rõ ràng trông như một đốm lửa nóng bỏng, nhưng khi tiến gần, kỹ thấy toát vẻ lạnh lùng như băng. Dung mạo đó càng cần . Lúc Tưởng Nguyễn còn nhỏ tuổi, nét quyến rũ bộc lộ rõ rệt. Hôm nay, nàng như đóa hoa nảy mầm rực rỡ, chính là độ tuổi xuân thì tươi nhất, khiến sự tươi trẻ của thiếu nữ và vẻ quyến rũ hòa quyện , toát lên một phong thái tao nhã tài hoa khiến khác gần như nghẹt thở.
Mỗi bước Tưởng Nguyễn tiến gần, sắc mặt Dung Nhã Quận chúa càng trở nên khó coi. Phải rằng, dung mạo tuyệt sắc như , Dung Nhã nàng đích thực thua kém đến mức đáng nhắc tới. Người càng cao ngạo tự phụ càng thể chịu khác vượt trội hơn , huống hồ đây Dung Nhã còn vô cùng khinh thường Tưởng Nguyễn, nhất thời cảm thấy x.úc p.hạ.m ghê gớm. Đợi Tưởng Nguyễn bước hẳn , nàng che miệng rộ lên: “Tưởng đại tiểu thư, chỉ một ngươi đến? Ta vốn tưởng rằng nhị của ngươi cũng sẽ tới. Tưởng nhị tiểu thư cũng là một mỹ nhân. Các ngươi đều là con gái của Tưởng phủ, thế? Tình cảm như lời đồn đãi bên ngoài ?”
Tưởng Nguyễn khẽ liếc nàng một cái, đoán tâm tư Dung Nhã, chỉ mỉm đáp: “Ngươi sai .”
“Cái gì?” Dung Nhã sững sờ, rõ ý tứ của Tưởng Nguyễn là gì.
Phạm Khắc Hiếu
Đổng Doanh Nhi vốn tìm lời lẽ để xoa dịu tình hình, ngờ câu của Tưởng Nguyễn, cũng nên gì tiếp, chỉ thể nàng đầy nghi hoặc.
Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng cất lời: “Dung Nhã Quận chúa sai . Ta và ngươi đều là Quận chúa ngang hàng phẩm cấp, ngươi nên gọi một tiếng Hoằng An Quận chúa mới . Nếu lời truyền bên ngoài, há chẳng là đang bôi nhọ thể diện của Hoàng gia ?”
Dung Nhã dù tính toán thế nào cũng ngờ Tưởng Nguyễn dám ngang nhiên hành sự tại đây. Nói đúng hơn, nàng ngờ Tưởng Nguyễn dám những lời lẽ đó mặt . Dẫu Tưởng Nguyễn dùng phận Quận chúa để áp chế, nhưng lời nàng thốt hề sai một ly. Dung Nhã vốn luôn giữ gìn thể diện và phong thái tiểu thư khuê các, giờ đây Tưởng Nguyễn nắm lẽ , khiến nàng chỉ còn lắp bắp gọi một tiếng: “Quận chúa…”
Tưởng Nguyễn ôn nhu, giọng điệu đầy ẩn ý: ‘‘Không cần đa lễ. Hôm nay chẳng qua chỉ là một buổi tỷ quây quần mật, hà tất câu nệ quá nhiều quy củ lễ nghi? Vẫn nên cứ như bình thường, gọi thẳng tên là .”
“Ngươi!!!” Dung Nhã từng trêu đùa đến mức , suýt nữa kìm cơn nóng giận. Nàng trừng mắt Tưởng Nguyễn, bỗng thấy một tiếng ‘ha ha’ vang lên, chính là Lâm Tự Hương bên cạnh nhịn mà phá lên .
Tự bẽ mặt, Dung Nhã thể ở thêm giây phút nào nữa, nàng đột ngột phắt dậy, lớn tiếng chất vấn: “Hôm nay các ngươi hẹn đến đây là để hợp sức bắt nạt ? Nếu , sẽ ngay lập tức!” Nói đoạn, nàng giận dữ hất mạnh tay áo, lưng rời . Dung Nhã khuất bóng, những quý nữ bằng hữu cận với nàng cũng vội vàng dậy cáo từ. Chẳng mấy chốc, nơi đây chỉ còn vài các nàng.
Đổng Doanh Nhi định đuổi theo ngăn , nhưng Lâm Tự Hương giữ nàng: “Cứ mặc kệ bọn họ . Thật nực , bày đặt phong thái đại tiểu thư chi, cả đám vội vã chạy theo xu nịnh tâng bốc, chỉ thêm chướng mắt. Muội cũng , đang yên đang lành, tự nhiên mời loại đến gì.”
Đổng Doanh Nhi khẽ thở dài, nàng thể thẳng thắn như Lâm Tự Hương. Phủ Kinh Triệu Doãn ngày nào cũng bận rộn công vụ, việc từ xuống đều cần sắp xếp chu . Nếu Lâm Tự Hương kế thừa sự chính trực, thích nịnh bợ của Lâm Trường Sử, thì Đổng Doanh Nhi thừa hưởng trọn vẹn sự khéo léo, giao tiếp tinh tế của Đổng đại nhân. Danh tiếng của Đổng Doanh Nhi trong giới khuê các kinh thành vô cùng , nàng hoạt bát đáng yêu, tính tình khéo léo, bất luận là ai cũng đều nể mặt đôi phần.
Triệu Cẩn cũng tiếp lời trêu chọc: “Sợ cái gì chứ, tuy bỏ mất một , nhưng chẳng Nguyễn bù chỗ khuyết ? Chẳng lẽ sợ điểm tâm ngon lành ai thưởng thức?”
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-157.html.]
Lúc Đổng Doanh Nhi kìm bật thành tiếng. Cười xong, đôi mày thanh tú của nàng dần nhíu .
Văn Phi Phi nàng: “Sao vui vẻ nữa ? Khó khăn lắm Nguyễn mới về, hãy tạm thời gác những chuyện phiền muộn .”
“Doanh Nhi tỷ tỷ điều gì tâm sự ?” Tưởng Nguyễn mỉm hỏi.
“Còn thể là chuyện gì khác nữa, chẳng là chuyện hôn sự với Thường gia ?” Lâm Tự Hương đáp.
“Thường gia ở kinh thành vốn là danh gia vọng tộc hiếm ,” Tưởng Nguyễn ôn hòa , “huống hồ hai là thanh mai trúc mã, điều gì ?”
Đổng Doanh Nhi lộ vẻ phiền muộn: “Ta còn xuất giá.”
“Nói lời gì kỳ cục .” Triệu Cẩn phản bác: “Ngày thường, luôn mắng chúng xuất giá sẽ thành nữ nhân già nua , bản lúc vẻ bộ tịch. Chẳng lẽ là thẹn thùng?”
“Ta mà,” Đổng Doanh Nhi nhấn mạnh. “Ta thật sự lấy chồng lúc .”
Tưởng Nguyễn quan sát thần thái của Đổng Doanh Nhi. Sắp gả nhà , nàng hề chút e thẹn của khuê nữ nào, trừ phi là trong lòng căn bản hề ý niệm về phu quân tương lai. Điều chút khác biệt so với kiếp . Nàng cân nhắc một lát, hỏi: ‘‘Doanh Nhi tỷ tỷ là lòng với Thường thiếu gia? Hay là Thường thiếu gia khiến tỷ giận dỗi?”
Đổng Doanh Nhi ngẩn , lắc đầu. Thường An là thanh mai trúc mã của nàng, vốn dĩ nàng nghĩ cứ thế mà cùng sống trọn đời, cũng gì đáng tiếc. Thế nhưng, kể từ ba năm , khi nàng gặp nam nhân tựa thần tiên , trong mắt nàng còn chỗ dung chứa thêm bất cứ ai nữa. Giờ phút nàng mới nhận , đối với Thường An, tình cảm đó căn bản là tình yêu.
Dáng vẻ băn khoăn của Đổng Doanh Nhi lọt mắt Tưởng Nguyễn, khỏi khiến nàng thầm đoán xét trong lòng: Chẳng lẽ Đổng Doanh Nhi động lòng với khác? Vừa nàng dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên một nụ , đó chẳng là vẻ thẹn thùng e ấp của thiếu nữ khi nghĩ về trong mộng ?
Tưởng Nguyễn ngạc nhiên, lòng thầm kinh hãi: Làm thể? Chuyện khác biệt so với kiếp !
Đổng Doanh Nhi dường như chợt nhớ điều gì, đột nhiên ngẩng đầu thẳng về phía Tưởng Nguyễn, vờ như lơ đãng hỏi: “Nguyễn , nhân tiện đây, Đại ca liên tục lập chiến công nơi sa trường, năm nay thư về báo khi nào sẽ trở về kinh thành ?”
Tưởng Nguyễn khẽ giật , hề chú ý đến vẻ mặt khác lạ của Triệu Cẩn bên cạnh, thể nàng chợt trở nên cứng ngắc.
Chẳng lẽ… Nàng chăm chú Đổng Doanh Nhi, tựa như xác nhận điều đang suy đoán. Đổng Doanh Nhi đối diện với nàng, ánh mắt sáng long lanh che giấu nổi niềm hy vọng sâu xa. Ánh mắt đó quá đỗi quen thuộc, ở kiếp , nàng từng vô thấy nó trong gương đồng, đó chính là ánh mắt si mê thâm tình dành cho trong lòng.
Người Đổng Doanh Nhi yêu, quả nhiên là Tưởng Tín Chi!!!
Ở kiếp , đại đa việc vẫn diễn theo quỹ đạo cũ, giống như kiếp , nhưng sự trở của nàng phát sinh nhiều biến đổi ngờ. Ví dụ như Đổng Doanh Nhi ngay mắt, ở kiếp nàng cùng Thường An phu thê ân ái mặn nồng, nhưng kiếp , nàng rung động với Tưởng Tín Chi. Nếu như chuyện đổi, những chuyện khác liệu còn giữ nguyên nữa ?
Nhìn Tưởng Nguyễn phần thất thần, Lâm Tự Hương khẽ đẩy nàng. “Chìm đắm suy tư điều gì mà chẳng hé môi?”
“A.” Tưởng Nguyễn mỉm đáp. “Không gì đáng bận tâm, chỉ là đại ca gửi thư về.”
Ánh mắt Đổng Doanh Nhi thoáng qua vẻ thất vọng. Tưởng Nguyễn thu trọn điều đó tầm mắt, càng chắc chắn phỏng đoán của . Không rõ vì , trong lòng nàng đột nhiên dấy lên một dự cảm bất an, đến một cách khó hiểu mà chính nàng cũng lý giải . Lâm Tự Hương nhíu mày. “Nếu Doanh Nhi xuất giá, sẽ nhanh chóng tới phiên . Gần đây phụ luôn gặng hỏi chuyện , quả thực liệu tính cho .”
Tưởng Nguyễn trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Lâm đại nhân tiết lộ tin tức nào ?”
Lâm Tự Hương vốn màng ánh mắt thế tục, nên cũng hề e thẹn. “Cũng tin tức gì, chỉ là gần đây phụ cứ chau mày, đoán chừng chuyện suôn sẻ cho lắm. Từ sớm , với cái tính cách của , tìm một nhà môn đăng hộ đối tính tình độ lượng ở chốn kinh thành, quả thực là chuyện vô cùng khó khăn.”
Tưởng Nguyễn khẽ nhíu đôi mày liễu.