Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:07:13
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong chính sảnh, Tưởng Quyền đang chuyện cùng với Tuyên Ly và Hạ Thành. Phải thừa nhận, những năm qua Tuyên Ly cực kỳ nỗ lực, lập nhiều công trạng, đối nhân xử thế cũng vô cùng khéo léo.
Hoàng đế cũng dần bớt xa lánh , ánh mắt khác xưa, càng thêm trọng dụng. Ngũ hoàng tử dần yếu thế hơn, danh tiếng của Tuyên Ly càng ngày càng cao.
Thái tử liên tục phạm sai lầm, việc phế ngôi gần như chỉ còn là vấn đề thời gian, sớm muộn mà thôi. chuyện ai sẽ là Thái tử tiếp theo thì là chuyện lớn trong triều thần, kẻ nào cũng tranh kết bè lập phái. Dễ thấy nhất chính là Hạ gia và Tưởng gia, cả hai đều dốc sức ủng hộ Bát hoàng tử.
Tuyên Ly nở một nụ hiền hòa, chuyện khiêm tốn nhưng trong đó ẩn chứa đầy hoài bão. Hạ Thành và Tưởng Quyền càng càng thấy sự lựa chọn của thật chính xác. Tuyên Ly tài năng, hiện tại là nổi bật nhất.
Tại một sảnh phụ khác, Hạ Nghiên đang tiếp các trưởng bối Hạ gia. Mọi cái bụng nhô cao của Hạ Nghiên, Thân Nhu : “Bụng càng ngày càng lớn, sợ lúc m.a.n.g t.h.a.i Kiều Kiều cũng lớn bằng thế. Có lẽ là song thai chăng?”
Sắc mặt Hạ Nghiên cứng đờ, nở nụ chua xót trong lòng. Song thai ư? Con trai của nàng sớm lìa thế gian , gì đến song thai. Chỉ cần nghĩ tới chuyện sinh non trong đêm hôm đó, Hạ Nghiên xé nát Hồng Anh và Tưởng Nguyễn thành trăm mảnh. Mặc dù rốt cuộc hai mảnh lụa tráo đổi như thế nào, nhưng thể khẳng định chắc chắn do hai kẻ gây nên. Đôi mắt Hạ Nghiên lóe lên, cứ vui , thêm chút nào chút đó. Đợi lát nữa sẽ khiến các ngươi cũng .
Thân Nhu tuy là sinh con nhưng dáng vẻ vẫn càng ngày càng đẫy đà xinh , một chút phong tình mặn mà quyến rũ. Điều càng nổi bật vẻ tiều tụy của Hạ Nghiên sinh non, dường như chỉ một đêm già mấy mươi tuổi.
Thân Nhu Hạ Nghiên, trong lòng khỏi ngờ vực. Rõ ràng Hạ Nghiên sống trong Tưởng phủ giàu , cớ sắc mặt tiều tụy đến thế? Nàng còn chút dáng vẻ thanh lệ tao nhã của tài nữ vang danh năm xưa nữa. Chắc chắn là do Tưởng Quyền quá mức sủng ái vị di nương xuất từ chốn thanh lâu . Càng nghĩ, bà càng cho là đúng. Chung quy, Hạ Nghiên bản lĩnh giữ trái tim phu quân của mà thôi!
Thân Nhu giờ chỉ thấy Hạ Nghiên khoác lên vẻ hào phóng giả tạo, miệng thì thốt vài lời an ủi, nhưng trong thâm tâm cực kỳ hả hê.
Vị thiếu nữ bên cạnh đột nhiên cất lời, giọng điệu hậm hực: “Tưởng Nguyễn tại còn đến? Lẽ nào đây là đạo tiếp khách của Tưởng gia các ngươi ?” Thiếu nữ khoác chiếc áo gấm màu tím nhạt, tà váy thêu hình cánh bướm và mây trôi. Dung mạo phong tình quyến rũ, nhưng đáng tiếc lời lẽ phần nóng nảy. Nàng chính là Hạ Kiều Kiều, con gái của trưởng tử Hạ gia.
“Bản Quận chúa hề nhận thiệp mời của phu nhân, càng trưởng bối nào nhắc đến chuyện khách quý viếng thăm. Vậy thì gì đến đạo tiếp đãi?” Giọng thanh thoát vang lên từ bên ngoài cửa. Mọi trong phòng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tưởng Nguyễn thong thả bước .
Hạ Kiều Kiều c.ắ.n chặt môi , trừng mắt chằm chằm Tưởng Nguyễn. Nàng vận chiếc áo gấm thêu họa tiết ánh trăng, làn da trắng nõn như tuyết ngọc, môi son chúm chím, đôi mắt tựa hồ ma lực mê hoặc lòng . Dù Hạ Kiều Kiều vốn bảy phần nhan sắc kiều diễm, nhưng khi Tưởng Nguyễn, nàng chẳng khác nào một cành liễu khô héo. Hạ Kiều Kiều tức giận đến mức thốt nên lời. Điều khiến nàng phẫn nộ hơn cả là sự châm biếm lộ liễu ẩn trong lời của Tưởng Nguyễn.
Quả nhiên sai, bọn họ đến đây hề đưa thiệp , cũng chẳng hề rõ Tưởng Nguyễn tiếp đãi. Nàng khoan thai bước tới, khiến Hạ Kiều Kiều tìm lý lẽ để phản bác.
“Nguyễn nhi, con đến . Kiều Kiều đây thật chỉ gặp con hàn huyên một lát thôi.” Hạ Nghiên gượng, lảng sang chuyện khác. Trong thâm tâm, bà vốn đang loay hoay thế nào để dẫn dụ Tưởng Nguyễn đến đây, những lý do chuẩn đều cảm thấy , khó khiến nàng thoải mái đồng ý. Thật may mắn, nàng tự xuất hiện. Giờ đây, bà chỉ cần tiến hành bước kế tiếp.
Hạ Kiều Kiều nhếch môi, thèm đoái hoài đến lời của Hạ Nghiên. Thân Nhu lúc đang quan sát Tưởng Nguyễn hết sức tỉ mỉ. Khi Tưởng Nguyễn rời khỏi Tưởng phủ, bà chỉ coi nàng như một cô bé mồ côi nơi nương tựa, nhưng chính đứa trẻ khiến Hạ Tuấn chịu thiệt thòi lớn.
Thời gian trôi qua, Tưởng Nguyễn lột xác, trở thành vị Quận chúa đương triều. Ba năm qua, nàng lòng Thái hậu, ban thưởng ít vàng bạc châu báu. Những toan tính của Thân Nhu bắt đầu sôi sục trong lòng. Thứ nhất, bà Hạ Tuấn cưới Tưởng Nguyễn về để giày vò, tra tấn nàng cho hả . Thứ hai, thế lực lưng Tưởng Nguyễn hiện tại là một sự hỗ trợ nhỏ, huống chi còn thể kèm theo một khoản tài sản kếch xù.
Tuy nhiên, Thân Nhu và Nhị nãi nãi Hạ gia vốn bất hòa, mối quan hệ chị em dâu cực kỳ gay gắt. Bà dĩ nhiên Hạ Tuấn chiếm lợi lộc từ Tưởng Nguyễn. Nếu tính toán như chỉ lợi cho Hạ Tuấn, chi bằng giúp đỡ nhà đẻ của sẽ thỏa đáng hơn. Nhà đẻ Thân Nhu một cháu trai, tuổi tác cũng vặn kết hôn với Tưởng Nguyễn. Nếu chuyện thành công, coi như phù sa chảy ruộng ngoài, vẹn đôi đường.
Thân Nhu nghĩ thế thì ánh mắt Tưởng Nguyễn bỗng trở nên nóng bỏng khác thường. Thiên Trúc khẽ nhíu mày. Tưởng Nguyễn mỉm , điềm đạm cất lời: “Vị hẳn là Hạ Đại phu nhân?”
“ , là . Nguyễn nhi, ngờ thoáng chốc mà con lớn đến nhường .” Thân Nhu vẻ nhiệt tình .
“Lớn mật! Nhìn thấy Quận chúa mà hành lễ!” Thiên Trúc quát to một tiếng, vẻ mặt lạnh tanh, khiến Thân Nhu giật thót tim.
Tưởng Nguyễn khẽ khoát tay, tỏ vẻ ôn hòa: “Không . Hạ Đại phu nhân từng duyên gặp mặt một . Xét cho cùng, hẳn là do quá đỗi vui mừng nên mới nhất thời quên lễ nghi. Ta bỏ qua cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-159.html.]
Mặt Thân Nhu khi thì đỏ gay, khi xanh mét khi những lời . Chuyện xảy tại từ đường Hạ gia ngày đó, đều hiểu rõ. Chuyện cũ còn kịp lắng xuống, Tưởng Nguyễn nhắc đến, chẳng khác nào công khai tát một bạt tai mặt Hạ gia.
Mặt Hạ Nghiên cũng tái , Hạ Kiều Kiều tức nổ phổi. vẫn nhớ lời của tổ phụ dặn dò, chuyện gì xảy cũng nhẫn nhịn.
Hạ Nghiên đột ngột cúi , dùng khăn che miệng ho khan hai tiếng. Lâm Lang bên cạnh vội vàng vỗ nhẹ lưng bà, lo lắng hỏi: “Phu nhân thấy trong khỏe ?”
Hạ Nghiên lắc đầu, giọng yếu ớt: “Chắc là trong phòng ngột ngạt, lồng n.g.ự.c chút tức tối.” Bà gượng: “Kiều Kiều, Đại tẩu, Nguyễn nhi! Hay là chúng cùng hậu viên dạo chơi một chút? Không khí bên ngoài thoáng đãng hơn nhiều.”
Tưởng Nguyễn liếc ngoài cửa sổ. Trời nắng gắt, một gợn mây, lúc mà ngoài chẳng khác nào phơi nắng. Dẫu , nàng vẫn mỉm , thong thả đáp: “Được. Cũng Bản Quận chúa đang ngoài hóng gió, thư giãn gân cốt.”
Thân Nhu và Hạ Kiều Kiều là khách, dĩ nhiên thể từ chối. Ba cùng dậy, theo Hạ Nghiên phía hậu viên. Công bằng mà , tuy bên ngoài nóng bức, nhưng vì Hạ Nghiên đang m.a.n.g t.h.a.i nên phủ dám dùng đá lạnh để mát phòng. Việc ngoài sân là cần thiết. Khu hậu viên sạch sẽ, cứ cách nửa canh giờ dùng nước lạnh giếng lau qua các ghế đá, bóng cây đại thụ râm mát che phủ, quả thực thoáng đãng hơn trong phòng nhiều.
Chúng nhân cùng tiến lên, tới một tiểu đình cạnh ao nước để thưởng cảnh. Tiểu đình chính là nơi Hạ Nghiên tâm đắc nhất. Nàng vốn danh tiếng tài nữ lừng lẫy kinh thành, khi gả Tưởng phủ tự tay trang trí nơi đây. Tiểu đình tọa lạc bên bờ ao sen, đặt tên là ‘Hạ Đường Nguyệt Sắc’. Đêm hè, gió nhẹ phơ phất, lá sen xanh biếc rợp mặt hồ, hoa sen nở rộ, ánh trăng phản chiếu đáy nước, tạo nên một phong cảnh cực kỳ tao nhã, thoát tục. Trước , khi đình thành, Tưởng Quyền yêu thích vô cùng, thường xuyên cùng Hạ Nghiên đến đây nhâm nhi chén rượu, diễn cảnh phu thê ân ái.
Tưởng Nguyễn lạnh trong lòng. Nơi tuy là chốn ôn nhu đầy tình ái của Tưởng Quyền và Hạ Nghiên, nhưng cũng là vết sẹo đau đớn nhất trong lòng Triệu Mi. Khi xưa, Tưởng Tín Chi từng mắc đậu mùa, Triệu Mi thức trắng mấy ngày đêm để chăm sóc. Có những lúc Tín Chi hỏi phụ ở , Triệu Mi đau đứt ruột gan, tìm Tưởng Quyền thì bắt gặp ông đang vui vẻ uống rượu với Hạ Nghiên nơi đây.
Thuở đó, nàng vẫn còn là một đứa bé ngây ngô, chỉ thấy Tưởng Quyền hớn hở bên Hạ Nghiên, đó thấy mẫu lẳng lặng , gương mặt đẫm lệ. Tưởng Nguyễn thẳng tiểu đình, mỉm nhẹ nhàng ngâm: “Hà diệp la quần nhất sắc tài, phù dong hướng kiểm lưỡng biên khai.” (Lá sen, quần lụa sắc thanh tao. Hoa xinh khoe thắm với má đào.)
Năm xưa, khi Triệu Mi dẫn Tưởng Nguyễn bé bỏng tới Nghiên Hoa Uyển, thấy Tưởng Quyền ngâm hai câu thơ để đối đáp đầy ý vị hàm xúc với Hạ Nghiên. Khi , đường quan lộ của ông đang rộng mở thênh thang. Trong mắt Tưởng Quyền chất chứa sự dịu dàng và vui vẻ mà mẫu tử Tưởng Nguyễn từng chiêm ngưỡng.
Hạ Nghiên giật , : “Nguyễn nhi, đây là hai câu thơ mà cha con thích ngâm nhất đấy.”
Con mắt Thân Nhu đảo một vòng, hì hì: “Ta thấy ngươi thật sự hưởng thụ. Nơi cảnh trí tuyệt vời như thế , ngay cả trong phủ chúng đốt đèn tìm cũng chẳng thấy.”
lúc , Hạ Kiều Kiều chen lời: “Đó là điều hiển nhiên. Năm xưa cô cô tôn là tài danh nhất kinh thành, lẽ nào một nữ tử lớn lên nơi thôn dã thể so sánh ?” Hạ Kiều Kiều luôn cho rằng Tưởng Nguyễn lớn lên ở thôn dã, khi còn nhỏ Triệu Mi nuôi nấng, tất nhiên sẽ thể hiểu thơ văn. Tưởng Nguyễn như hề thấy ý tứ châm chọc trong lời của nàng , vẫn giữ nụ ôn hòa, đoan trang. Hạ Kiều Kiều thấy , trong lòng càng thêm uất hận.
Hạ Nghiên giả vờ tỏ buồn bã: “Nói đến thì hơn mười năm . Ngày , tỷ tỷ con còn tại thế cũng từng khen ngợi tiểu đình . Nguyễn nhi, giờ con cũng lớn khôn, chẳng mấy chốc sẽ đến tuổi cập kê, lo chuyện hôn nhân đại sự. Con lớn lên ở thôn trang, e là dạy dỗ quy tắc lễ nghi. Mẫu tính tìm ma ma dạy dỗ cho con, con thấy ?”
Tưởng Nguyễn nghiêng đầu nàng , chợt bật nhẹ: “Mẫu là ý gì? Chẳng lẽ bên cạnh Ý Đức Thái hậu nương nương thiếu ma ma dạy bảo cho ư?” Hạ Nghiên nhất thời ngây , quả thực nàng từng nghĩ tới điểm , tức khắc cứng họng, thể phản bác. chuyện mở lời, thể cứ thế mà kết thúc. Nàng vội lấy một tay nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, dịu dàng khuyên nhủ: “Mẫu con ưu tú, cũng thông minh. ma ma trong cung chỉ hiểu quy củ chốn thâm cung. Sau con cần lập gia đình, cần học thêm những việc nữ công gia chánh, phép tắc của quý phu nhân.”
Tưởng Nguyễn nhạt thấu toan tính của Hạ Nghiên. Hạ Nghiên ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm, khỏi cảm thấy chột . Nàng bỗng nhiên mở to mắt, hô lớn: “Nguyễn nhi! Con đang gì !!”
Ngay đó, thể Hạ Nghiên liền lùi phía , giống như Tưởng Nguyễn dùng sức đẩy mạnh, vặn ngã đúng bậc thềm đá. Chỉ thấy một tiếng "cộp" nặng nề, Hạ Nghiên đất.
“Aaa!!” Tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên, Hạ Nghiên, một vệt m.á.u đỏ tươi nhanh chóng loang , thấm ướt vạt áo.
Phạm Khắc Hiếu
“Tưởng Nguyễn!” Một tiếng gầm giận dữ đột ngột phát từ hướng đối diện. Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Quyền, Hạ Thành và Tuyên Ky đang nghỉ chân ở đình . Ánh mắt của Tưởng Quyền đỏ ngầu, sự tức giận và cay độc như nuốt chửng nàng.
Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng tay, khóe môi khẽ nở nụ ẩn ý.
Cuối cùng, con rùa đen cũng chịu thò đầu .