Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:08
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Xuân Oanh lập tức dậy, khẽ nhíu đôi mày liễu đ.á.n.h giá Trần Chiêu mặt. Mấy ngày gặp, sắc mặt Trần Chiêu hốc hác tiều tụy, hai mắt vằn đầy tơ máu, đôi môi khô nứt nẻ. Xuân Oanh thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn cất lời: “Ngươi tới.”

 

Trần Chiêu đặt m.ô.n.g phịch xuống chiếc ghế trong phòng Xuân Oanh, thuận tay cầm lấy ấm bàn, ngửa cổ dốc cạn. Xuân Oanh định ngăn , nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn, chỉ là trong mắt thoáng hiện qua vẻ kiên nhẫn. Nàng lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến đây mục đích gì?”

 

Mới hai ngày Trần Chiêu đưa bạc tới, hiển nhiên tới để mang tiền nữa, chuyện gì.

 

Trần Chiêu đáp lời Xuân Oanh, chỉ lấy tay áo lau miệng, khẩy châm chọc: “Ngươi chỉ là một tiện tỳ thấp hèn, dám uống Quân Sơn thượng hạng. Quả nhiên là dùng bạc của mà tiêu xài, chẳng hề nương tay chút nào!”

Phạm Khắc Hiếu

 

Điều Xuân Oanh ham nhất trong đời chính là hư vinh, nhưng điều nàng hận nhất là xuất ti tiện của . Giờ đây Trần Chiêu , khác nào xát muối lòng nàng . Trong lòng Xuân Oanh tức khắc nổi trận lôi đình, nhưng nàng chớp mắt, nở một nụ rạng rỡ: “Phải, nô tỳ là tiện tỳ, nhưng thì, ‘gia’ ngài đây là cái gì? Chẳng lẽ ngài thực sự coi là thiếu gia con nhà phú quý? Hay vẫn mơ tưởng chỉ cần Tưởng tiểu thư là thể trèo lên Thượng thư phủ?”

 

Sắc mặt Trần Chiêu lập tức tối sầm. Lời của Xuân Oanh vạch trần tâm cơ của , còn chói tai đến thế.

 

Xuân Oanh hề bận tâm đến sắc mặt , tiếp tục : “Chúng đều giống , phận nô bộc thì xem sắc mặt chủ tử mà sống. Huống hồ, ‘gia’ đưa bạc cho nô tỳ chẳng là cam tâm tình nguyện ư? Hay ngài cho rằng, tiền đồ của còn chẳng đáng giá bằng ngân lượng ?”

 

“Ngươi…” Trần Chiêu siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két phun mấy chữ: “Ngươi đừng quá đáng!”

 

“Chẳng là ngươi khinh thường ?” Xuân Oanh híp mí, chầm chậm tiến tới bên cạnh Trần Chiêu, đôi tay trắng ngần như ngọc chậm rãi vuốt ve cổ họng . “ hôm nay ngươi tìm đến , rốt cuộc là vì chuyện gì?”

 

Trần Chiêu mùi hương ngào ngạt của mỹ nhân bao phủ, trong lòng nhất thời chút rạo rực. Thái độ lập tức dịu xuống: “Được , hôm nay đến là để rõ cho ngươi , là kẻ coi tiền như rác rưởi. Ngươi cả đời bám theo để lấy chỗ là điều thể. Chúng cần tính toán chuyện cho rõ ràng, dù đây cũng là chuyện ngươi tình nguyện.”

 

Xuân Oanh siết chặt tay, cổ Trần Chiêu tức thì xuất hiện một vệt móng tay đỏ tươi. Nàng chậm rãi: “Chẳng lẽ ‘gia’ ngài đây ăn sạch phủi tay quỵt nợ? Ngươi tình nguyện ư? Rõ ràng là ngươi cưỡng bức ! Ngày thường và ngươi từng qua , thôn trang đều thể chứng. Ngươi ‘ngươi tình nguyện’, cứ công đường mà thử xem. Ngươi nghĩ quan phủ sẽ tin lời kẻ bậy như ngươi ?”

 

Trần Chiêu rõ lời ngay cả bản cũng khó lòng tự thuyết phục, đành c.ắ.n răng hỏi: “Rốt cuộc, ngươi gì?”

 

Xuân Oanh đ.á.n.h giá Trần Chiêu từ đầu đến chân. Nàng , tuy trong tay vẫn còn một chút bạc vụn, nhưng phần lớn đều do Trương Lan quản giữ. Chuyện tuyệt đối thể để Trương Lan . Phu nhân thâm hiểm, nếu vỡ lở, chắc ai sẽ là kẻ chịu thiệt thòi. Trần Chiêu dù là cây rụng tiền, sớm muộn cũng ngày ép khô. Chi bằng một nhát gọn gàng, kiếm một khoản lớn, chẳng lợi hơn .

 

Nghĩ , giọng Xuân Oanh càng trở nên ngọt ngào, mềm mại: “Ta nào kẻ hiểu lý lẽ, gì chúng cũng từng chút giao tình, thể nhẫn tâm đẩy ngươi chỗ chết. Chỉ là, rốt cuộc ngươi cũng hủy sự trong sạch của , xảy chuyện , ai còn dám đoái hoài đến nữa. Bởi , ngươi cũng nên đền bù cho một chút, để thể rời khỏi thôn trang, một nơi an lập mệnh.” Nàng thong thả dùng ngón tay xoay nhẹ trán Trần Chiêu. “Mười dặm Phố Đông một căn Tứ hợp viện, ngươi hãy mua nó cho . Sau chúng đường ai nấy , còn ai nợ ai điều gì nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-16.html.]

“Ngươi điên !” Không đợi Xuân Oanh dứt lời, Trần Chiêu nhảy bật dậy, gạt mạnh bàn tay đang đặt . “Phố Đông tấc đất tấc vàng, một căn Tứ hợp viện ít nhất cũng ngốn trăm ngàn lượng bạc, lấy ngần tiền! Ngươi cũng quá đề cao bản , ngươi nghĩ ngươi là Hồng bài cô nương của Di Hồng Lâu, đáng giá ngàn vàng !”

 

Xuân Oanh chẳng hề giận dữ, chỉ bật . “Tất nhiên nhan sắc cùng thể của thể sánh với các tỷ ở Di Hồng Lâu, nhưng hóa trong mắt ngươi, tiền đồ của chính bằng một khoản bạc lẻ trăm ngàn lượng, ngươi thấy quá hèn mọn ?”

 

“Ngươi rốt cuộc giở trò gì?” Trần Chiêu gầm lên.

 

“Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của . Đương nhiên ngươi thể chấp thuận, nhưng , chúng sẽ gặp công đường!” Xuân Oanh lạnh lùng , hề che giấu sự uy hiếp.

 

Trần Chiêu tức giận đến mức hất tung ấm bàn, khiến nó vỡ tan tành. “Ngươi đừng nước lấn tới!”

 

“Trần Chiêu!” Xuân Oanh vẫn buông tha mà thẳng mắt . “Ngươi định giao tiền giao!”

 

Trần Chiêu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, thở gấp gáp. Hắn sớm danh Xuân Oanh là kẻ ngang ngược vô sỉ, nhưng ngờ một khi nàng bám lấy thì dây dưa ồn ào đến tận bây giờ. Mấy ngày cãi vã một trận lớn với Trương Lan vì chuyện bán đất, giờ Trương Lan cất kỹ tất cả khế ước , còn cách nào xoay xở nữa. Xuân Oanh vẫn từng bước ép sát, mà sớm còn một đồng dính túi. Giờ đây, đẩy đến bước đường cùng, còn lối thoát.

 

Trần Chiêu ngẩng đầu Xuân Oanh. Nàng đáp bằng ánh mắt đầy mỉa mai. Vẻ mặt cợt châm biếm thật chướng tai gai mắt, khóe miệng nàng còn in vết son đỏ chói, như một tấm phù chú đòi mạng. Mỹ nhân tham lam như thế , một khi mở miệng thì luôn điểm dừng. Lần cuối cùng. Nếu thị c.h.ế.t thì . Chỉ cần đời còn mang tên Xuân Oanh nữa, cũng sẽ đến nông nỗi nhếch nhác t.h.ả.m hại như bây giờ.

 

Xuân Oanh đang hả hê đắc ý với những tính toán trong lòng, nào ngờ hai mắt đối phương chuyển sang sắc đỏ máu. Đến khi nàng nhận thì Trần Chiêu tàn bạo đẩy ngã xuống đất. Nàng kinh hãi hét lên, nhưng Trần Chiêu bịt chặt mũi miệng. Xuân Oanh liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực nữ nhi thể địch sức mạnh của nam nhân.

 

“Chết ! Tiện tỳ!” Trần Chiêu mất lý trí, lên một tràng điên loạn.

 

Xuân Oanh chỉ thể trừng to đôi mắt, cố gắng nắm chặt lấy hai tay Trần Chiêu. Hai chân nàng vẫn liều mạng đạp loạn, cho đến khi thể dần dần mềm nhũn, thở cũng tắt hẳn.

 

Trần Chiêu buông tay. Đôi mắt Xuân Oanh trợn trừng, đối diện với , hiện lên một vẻ quỷ dị kinh khủng. Trần Chiêu sững sờ trong giây lát, chợt hồn – , g.i.ế.c !

 

Hắn lảo đảo lùi phía , cẩn thận đưa tay thăm dò mũi Xuân Oanh. Sau đó, đặt m.ô.n.g phịch xuống đất, kiềm chế mà run rẩy bần bật.

 

Sau nửa canh giờ kinh hoàng và hoảng sợ, rốt cuộc Trần Chiêu cũng dần lấy chút tỉnh táo. Hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên khẩy. Hắn tiến gần Xuân Oanh, nhổ một ngụm nước bọt lên mặt nàng . “Tiện tỳ, cho ngươi dám đối nghịch với Lão tử!” Sau đó, nhấc thể Xuân Oanh lên, tìm một chiếc bao vải lớn trong phòng, gói t.h.i t.h.ể nàng , lẳng lặng khỏi cửa.

 

Chỉ là, thời điểm Trần Chiêu những chuyện tày đình , tuyệt đối ngờ tới, trong bóng tối một đôi mắt chăm chú dõi theo từng hành động của . Hắn tự cho rằng g.i.ế.c ai , nhưng bộ tội ác khác thu hết tầm mắt.

 

Loading...