Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:00
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Nguyễn Nương, ngươi vì hại như thế?” Hạ Nghiên tức giận chất vấn.

 

“Ta hại mẫu ?” Tưởng Nguyễn mỉm . “Chẳng lẽ là do mẫu tự dùng t.h.u.ố.c khiến sinh non, đó giá họa cho ?”

 

“Ta điên ?” Hạ Nghiên hết sức kinh ngạc . “Ta thể tự hại hài nhi của chính ? Hại ngươi ích gì cho chứ?”

 

“Tất nhiên chỗ .” Tưởng Nguyễn nhạt. “Mất một hài tử, dù là nam là nữ, thể giá họa cho . Mẫu khích bác thêm vài câu, phụ tức giận như thế, nếu như truyền ngoài, cả đời của Nguyễn Nương liền hủy mất, nếu như báo quan, thì sẽ một mạng đền một mạng. Đại ca ở biên cương, tin tức của Nguyễn Nương tất nhiên là tinh thần đại loạn, xảy chuyện ngoài ý nhất. Gia sản Tưởng phủ lớn như , chẳng tất cả sẽ rơi tay nhị ca . Nếu như tìm hiểu nguồn gốc, tra Nguyễn Nương và Ngũ di nương quan hệ gì, thuận thế tìm thêm vài nhân chứng, Ngũ di nương chỉ sợ cũng khó thoát khỏi một kiếp.”

 

Tưởng Nguyễn . “Mẫu , một mối buôn bán lớn như , cho dù thế nào cũng là lợi nhất, ?”

Phạm Khắc Hiếu

 

Mọi đều trân trân về phía nàng, kinh ngạc những lời Tưởng Nguyễn thốt . Nàng tính toán vô cùng chu đáo, hề ý che giấu một chút nào.

 

Thế gian kẻ dám thẳng nhiều, nhưng dám bóc trần sự thật trắng trợn, mảy may hổ như nàng thì hiếm thấy vô cùng.

 

Hạ Nghiên ngẩn một lát, đoạn giận dữ tột cùng, như chịu sỉ nhục lớn lao nhất. Bà run rẩy chỉ Tưởng Nguyễn, quát: "Ngươi! Ta, từng ý đó!" Nàng hoảng loạn sang Tưởng Quyền: "Lão gia, từng ý niệm đó!"

 

Tưởng Quyền khẽ trấn an: "Ta dĩ nhiên tin nàng như ." Hắn chuyển ánh mắt sang Tưởng Nguyễn, mặt hiện rõ vẻ thẹn quá hóa giận. "Nghiệt nữ! Thật ngờ ngươi vô liêm sỉ đến mức !"

 

"Tiểu thư Tưởng phủ quả nhiên can đảm." Hạ Thành , giọng đầy uy hiếp. "Hôm nay, lão phu tuyệt đối thể dung thứ cho ngươi. Người , mau bắt giữ tiện nhân độc ác , kẻ dám hãm hại đích mẫu, còn mở miệng bôi nhọ khác!"

 

"Ai dám tay!" Tưởng Nguyễn cao giọng hét lên. Nàng khoác bộ áo đỏ rực như lửa, nhưng đôi mắt lạnh lẽo tựa lợi kiếm luyện qua băng tuyết. Sự băng giá thoát từ nàng trong khoảnh khắc đó khiến xung quanh đều run rẩy. Bọn họ chỉ cảm thấy như thể ác quỷ từ địa ngục giáng thế để đòi mạng, vẻ uy nghiêm đáng sợ khắc sâu tâm khảm.

 

Nàng những giận, ngược còn nở một nụ lạnh lùng, thẳng Hạ Thành: "Hạ Hầu gia! Nếu bàn về gia sự, ngài là họ Hạ, thể tùy tiện can thiệp chuyện Tưởng gia? Nếu luận về quốc sự, gặp , ngài nên gọi một tiếng Quận chúa! Phẩm cấp hai tương đương, chẳng lẽ ngài đ.á.n.h thẳng mặt mũi của Thái hậu, mất tôn nghiêm của Hoàng thất thiên triều ư!"

 

Từng câu chất vấn nghiêm khắc, sắc bén khiến Hạ Thành nhất thời á khẩu. Tưởng Nguyễn chuyển ánh mắt, về phía Tuyên Ly, cất lời: "Bát điện hạ ngự giá tại đây, chính là tượng trưng cho tôn nghiêm của Hoàng thất. Người đồng ý chứng cho sự việc ?"

 

Tuyên Ly ôn hòa đáp: "Tất nhiên cam tâm tình nguyện." Hắn theo dõi màn kịch từ đầu đến giờ, quả thực thấy Tưởng Nguyễn bất cứ khả năng nào xoay chuyển tình thế. Thế nhưng, bề ngoài vẫn duy trì vẻ công chính nghiêm nghị, vì ngắm một tiểu nhân vật đang giãy giụa cầu sinh trong biển lửa, chẳng là một thú vui tao nhã ?

 

"Ngươi rốt cuộc gì?" Tưởng Quyền lạnh lùng hỏi.

 

"Phụ tin tưởng như , cũng chẳng còn lời nào để biện bạch. Ta cho rằng chính mẫu tự hạ độc hại c.h.ế.t hài tử trong bụng, giá họa cho . Ta thỉnh Bát điện hạ phái lục soát điều tra trong viện của . Chỉ cần tìm d.ư.ợ.c liệu kích thích sinh non, sự thật sẽ phơi bày."

 

Hạ Nghiên gần như thành tiếng trong lòng. Tưởng Nguyễn tự cho là cao minh, nhưng t.h.u.ố.c sinh non nào giấu ở chỗ bà ? Cho dù lục soát Nghiên Hoa Uyển đến tận cùng, cũng tuyệt đối gì. Bà chăm chú Tưởng Nguyễn, bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của nàng: "Nếu quả thực thì ?"

 

Tưởng Nguyễn : "Nếu , sẽ thừa nhận tội danh, thỉnh Phụ đem giao nộp cho nha môn xử lý theo luật. Mẫu , ý thấy thế nào?"

 

"Được." Hạ Nghiên nghiến răng, quả quyết: "Một lời định!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-161.html.]

 

Hạ Thành khẽ nhíu mày, bản năng mách bảo điều gì đó . Song, lời như bát nước hắt , giờ phút cũng thể rút . Tưởng Tố Tố tiến lên mặt Tuyên Ly, yêu kiều khẽ thi lễ, : "Cầu xin Bát điện hạ chủ."

 

Tuyên Ly đưa tay đỡ Tưởng Tố Tố dậy. Trước từng nghiêm túc đ.á.n.h giá nàng, nhưng giờ phút , mỹ nhân kề ngay mắt, nhất cử nhất động đều như câu hồn đoạt phách, khuôn mặt hiện rõ vẻ đáng thương vô cùng. Tuyên Ly nén nổi sự hấp dẫn, biểu lộ rõ ràng nét mặt. Giọng cũng trở nên dịu dàng hơn: "Bổn điện hạ tất sẽ chịu trách nhiệm tới cùng." Dứt lời, lệnh cho thị vệ cận đầu: "Các ngươi hãy lục soát và tìm kiếm cẩn thận cho ."

 

Tưởng Nguyễn đôi nam nữ đang tình tứ , trong lòng dấy lên chút buồn nôn. Nàng : "Để đảm bảo sự công bằng, xin hãy mang theo thị nữ cận của và Mẫu cùng. Không chỉ lục soát viện của Mẫu , mà tất cả các viện trong phủ đều lục soát. Ý Bát điện hạ thế nào?"

 

Tuyên Ly thoáng ngạc nhiên, song vẫn mỉm : "Đương nhiên là ."

 

Đám thị vệ nhanh chóng rời để điều tra, khí bên trong chính sảnh càng lúc càng trở nên căng thẳng. Hạ Kiều Kiều lén lút nấp lưng Thân Nhu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hả . Chỉ cần nghĩ đến việc chốc lát nữa Tưởng Nguyễn sẽ quan phủ bắt , danh tiếng hủy hoại bộ, nàng nhịn mà nở một nụ đắc ý. Tưởng Tố Tố sát bên Tuyên Ly, thỉnh thoảng ngẩng đầu bằng ánh mắt e lệ. Tuyên Ly nàng an ủi, quả thực tạo thành một bức tranh tình ý ân ái.

 

Tưởng Lệ liền âm thầm nghiến răng. Nàng thầm mắng Tưởng Tố Tố là đồ hồ ly tinh, việc Mẫu sinh non còn ngã ngũ tâm tư mê hoặc nam nhân!

 

Tưởng Quyền khẽ vuốt ve, nhẹ giọng an ủi Hạ Nghiên trong lòng, chẳng hề để ý đến ánh mắt ai oán của Ngũ di nương Hồng Anh đang bên cạnh. Nhị di nương cái bụng đang nhô lên của Hồng Anh, thầm nghĩ, nếu như đứa bé cũng chẳng còn thì càng .

 

Hạ Thành một mực chằm chằm Tưởng Nguyễn. Nàng càng bình thản như mây trôi gió thoảng, lòng lão càng thêm bất an. Đường đường là một Hầu gia, kiêng dè một tiểu cô nương ngần năm, thật khiến chê . lão từng chứng kiến thủ đoạn của Tưởng Nguyễn ở từ đường Hạ gia. Ba năm trôi qua, tâm cơ của Tưởng Nguyễn chắc chắn thâm sâu hơn nhiều, thể sợ hãi?

 

Thời gian lặng lẽ trôi , chẳng mấy chốc thấy thị vệ của Tuyên Ly trở khi lục soát xong, Lâm Lang và Thiên Trúc theo phía . Tuyên Ly cất lời: “Có lục soát t.h.u.ố.c men gì ?”

 

“Bẩm Điện hạ, .” Thị vệ cầm đầu cung kính đáp.

 

Hạ Nghiên thế, nước mắt lập tức tuôn rơi, lớn tiếng chất vấn: “Nguyễn Nương, giờ ngươi còn gì để biện giải?”

 

“Còn gì nữa, lẽ tất nhiên là đưa lên quan phủ trị tội!” Hạ Kiều Kiều lập tức tiếp lời. “Lòng rắn rết đến mức , Điện hạ nhất định chủ cho biểu mất của cô cô !”

 

“Nghiệt nữ! Ngươi chịu thừa nhận tội của ?” Tưởng Quyền rống lên một tiếng giận dữ.

 

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . Hạ Thành chú ý thấy sắc mặt Lâm Lang trắng bệch, trong lòng khẽ lộp bộp, kịp mở lời thì Thiên Trúc lạnh lùng : “Bẩm Lão gia, mặc dù tìm thấy t.h.u.ố.c sinh non trong viện của phu nhân, nhưng nô tỳ phát hiện thứ trong khuê phòng của . Xin phiền Lão gia xem qua một chút.” Dứt lời, nàng đưa hai tay dâng lên. Tưởng Quyền kinh ngạc, tiến đến nhận lấy. Đó chính là một bộ y phục và một đôi giày màu xanh.

 

Quần áo và giày tìm thấy trong phủ vốn chẳng gì đáng để bận tâm, nhưng khi Tưởng Quyền run rẩy mở vật đó xem, sắc mặt nhất thời tái xanh vì phẫn nộ. Bởi lẽ, bộ y phục rộng thùng thình, đôi giày cũng lớn hơn hẳn mấy cỡ so với chân . Nam tử Tưởng gia từ nhỏ đều là thư sinh thế gia, vóc thon gầy, trong khi bộ y phục rõ ràng là may cho một nam nhân cao lớn, vạm vỡ. Tưởng Siêu và Tưởng Tín Chi vóc dáng cũng chẳng , mà trong phủ còn nam nhân nào khác. Không chỉ , nơi góc khuất cổ áo còn thêu hình Liên tịnh đế (hoa sen hai búp), tượng trưng cho tình nhân tư thông vụng trộm.

 

Do chi tiết thêu thùa giấu kín, bình thường mặc tuyệt nhiên thể thấy, nay phơi bày ngay tại đây, khiến Tưởng Quyền cảm thấy vô cùng nhục nhã và sỉ nhục. Hắn giận dữ gằn giọng: “Tiện nhân!” Rồi chợt ném vật thẳng mặt Hạ Nghiên.

 

Hạ Nghiên ngây , khi rõ bộ y phục liền sợ hãi đến cực độ, vội vàng thanh minh: “Lão gia, từng may thứ . Lão gia, đây rõ ràng là do Nguyễn Nương vu oan hãm hại !”

 

“Mẫu quả thực đùa.” Tưởng Nguyễn thản nhiên cất lời. “Kể từ khi mẫu thai, luôn cấm cửa cho khác quấy rầy, Nguyễn Nương còn từng đặt chân Nghiên Hoa Uyển dù chỉ một bước. Cho dù là khoảnh khắc ngắn ngủi , cũng luôn bên cạnh phụ . Mẫu vu oan ư? Vậy thỉnh giáo mẫu một chút, dùng cách thức nào mà thể đặt những thứ khuê phòng của ngay mắt mẫu ?”

 

Nàng đột nhiên như chợt nhớ điều gì đó, khẽ tiếp: “Vả , nếu là quần áo do mẫu thêu, phụ tất nhiên sẽ nhận bút tích đó. Chẳng lẽ ngay cả chuyện phụ cũng thấu ?”

 

Loading...