Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:03
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Tiểu thư… tiểu thư chậm một chút.” Tinh Đình cẩn thận vỗ nhẹ lưng Tưởng Tố Tố. Tưởng Tố Tố đang móc cổ họng, ngừng nôn khan dữ dội.

 

Kể từ ngày Hạ Nghiên gặp chuyện, Tưởng Tố Tố ăn thứ gì liền ói thứ đó. Nếu rõ nội tình, nha sợ là sẽ cho rằng nàng mang thai.

 

Tưởng Tố Tố đẩy Tinh Đình , luống cuống dùng khăn che miệng : “Cút ngoài!”

 

Tinh Đình chỉ đành bưng khay bạc lui . Tưởng Tố Tố vịn chiếc ghế. Nàng cảm thấy trong bụng cồn cào khó chịu, dày như lộn nhào lên xuống, lời hôm đó Tưởng Nguyễn vang vọng bên tai nàng: Bởi vì, thai , là do mẫu tự sinh đấy.

 

Chỉ hiểu hàm ý thâm độc bên trong câu của Tưởng Nguyễn, mới thể thấu hiểu sự kinh khủng tột độ của nó. Tưởng Tố Tố chỉ hận thể moi cả dày . Chỉ cần nghĩ tới thứ ăn bụng, nàng lập tức nôn thốc nôn tháo, đầu óc cuồng, hồn vía như lên mây.

 

Cái tiện nhân Hồ Điệp , dám mua về thứ thai dơ bẩn như ! Tưởng Tố Tố hành hạ nàng một trận ném khỏi phủ. Làm chuyện tày trời như thế, tất nhiên thể giữ nàng nữa. Mấy ngày nay Tưởng Tố Tố đêm nào cũng gặp ác mộng, lúc tỉnh giấc mồ hôi đầm đìa, chỉ thấy trong lòng hoảng loạn thôi. Nàng cầm chiếc gương đồng ở một bên lên, liền thấy dung nhan tuyệt sắc thoát tục lúc ban đầu nay tiều tụy nhiều, thần sắc kém hẳn.

 

“Tiện nhân!” Nàng vứt gương đồng xuống đất, hai bên lông mày đều lộ rõ vẻ sốt ruột và hoang mang.

 

Tiểu Phật Đường mới sửa sang danh nghĩa của Tưởng phủ, thực chất chỉ là một căn phòng tối lâu năm tu sửa. Nằm ở ngõ ngách xa xôi nhất của Tưởng phủ, trong viện chỉ mấy tảng đá cùng một cái giếng khô, vài gốc cây khẳng khiu, cực kỳ u ám, dường như quanh năm thấy ánh mặt trời.

 

Hai bà tử đen nhẻm canh giữ cửa, c.ắ.n hạt dưa chuyện phiếm, lẽ là bàn tán về bên trong tiểu Phật Đường. Thỉnh thoảng đầu liếc nơi đó, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt và chê bai.

 

Lúc Tưởng Nguyễn dẫn theo Thiên Trúc và Bạch Chỉ đến đây, đúng lúc thấy cảnh . Hai bà tử trông thấy nàng, ngay cả vỏ hạt dưa cũng kịp dọn dẹp vội vàng bật dậy, cúi đầu khom lưng vấn an.

 

Chuyện xảy vài ngày hạ nhân trong phủ truyền xôn xao khắp nơi. Vốn dĩ là Hạ Nghiên chiếm thế thượng phong, nhưng ngờ Đại tiểu thư đích truyền ít xuất hiện sắp đặt một phen, rơi xuống bước đường . Bọn hạ nhân là kẻ mù, chuyện giữa các chủ tử thấy rõ ràng. Thủ đoạn của Đại tiểu thư rõ ràng cao siêu hơn nhiều so với phu nhân. Lại nghĩ đến hiện tại Tưởng Nguyễn đang là cận bên cạnh Ý Đức Thái Hậu, nếu thực sự xử lý một bà tử trong phủ, há chẳng dễ như trở bàn tay. Tuy rằng Tưởng Quyền thích vị trưởng nữ , nhưng ai dám tỏ thái độ khinh thường với nàng, bình thường tất nhiên vẫn vô cùng cung kính.

 

Tưởng Nguyễn mỉm , khoát tay áo : “Ta đến thăm mẫu một lát.” Bạch Chỉ tiến lên, nhét hai cái túi gấm đựng đầy bạc vụn tay hai bà tử .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-164.html.]

Hai bà tử lặng lẽ áng chừng độ nặng của hà bao, mặt liền nở nụ rạng rỡ. “Đại tiểu thư khách sáo như , nếu đến cứ thẳng là . Để lão nô mở cửa cho Đại tiểu thư.” Dứt lời, một bà tử liền lấy chiếc chìa khóa sắt đeo ở cổ, mở cửa phòng giam.

 

Mấy lúc mới rõ, cánh cửa gỗ dùng sắt đóng thêm một tầng nữa, chốt cửa còn cài hẳn ở bên ngoài. Điều chính là công khai nhốt Hạ Nghiên , khác gì nhà lao.

 

Hai bà tử khi mở cửa, lập tức tránh qua một bên. Tưởng Nguyễn dẫn theo Thiên Trúc , Bạch Chỉ trấn giữ ngoài cửa. Bà tử hiểu ý, bước xa sang một bên, dám lén những gì bên trong đang trò chuyện.

 

Bên trong phòng tối như mực, chỉ mở một cánh cửa sổ nhỏ, nhưng cửa sổ cũng dùng mộc bản đóng chặt. Căn phòng trống trơn, chẳng thứ gì đáng giá.

 

Hạ Nghiên sớm thấy âm thanh của Tưởng Nguyễn từ phía cửa, nhưng lúc nàng chỉ vờ như . Thiên Trúc đốt lên một ngọn đèn dầu, căn phòng trở nên sáng sủa hơn. Chỉ độc một chiếc giường gỗ, bên trải một tấm chiếu t.h.ả.m mỏng tang, ẩm ướt bẩn thỉu. Một cái bàn gỗ sơ sài, còn một cái đệm quỳ bằng cỏ dại, một bàn thờ nhỏ và một tượng đất nặn giống Quan âm. Hạ Nghiên quỳ gối đệm cỏ, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ thành tâm cầu nguyện, chút lay động.

 

Tưởng Nguyễn an tọa xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng đối diện với bàn gỗ, thong thả cảnh xung quanh. Xem Tưởng Quyền thực sự nổi trận lôi đình với Hạ Nghiên, bên trong phòng gần như thể so với "nhà" của nàng ở thôn trang năm xưa. Thời thế xoay vần, Hạ Nghiên lúc từng sai khiến gia đình Trương Lan 'tiếp đãi' Tưởng Nguyễn thật chu đáo ở chốn quê hẻo lánh, lẽ từng nghĩ đến hôm nay cũng sẽ rơi cảnh bi đát tương tự.

 

Hai chân của Hạ Nghiên quỳ đến mức tê dại, đầu gối đau nhức ngứa ngáy. Nơi ẩm ướt bí bách thông gió, một khi trời đổ mưa thì lạnh buốt thấu xương cốt. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, nàng mắc chứng phong thấp. mệnh lệnh của Tưởng Quyền hạ xuống, cho phép bất cứ ai tới thăm hỏi. Hôm nay trái đến thăm, nhưng là cái đinh trong mắt nàng : Tưởng Nguyễn!

 

Hạ Nghiên vốn định hề để ý tới Tưởng Nguyễn, nhưng Tưởng Nguyễn quá đỗi bình thản, một lời, lẳng lặng yên trong phòng. Hai chân của nàng quỳ thật sự thống khổ, cuối cùng đành mở mắt , giọng điệu cố gắng giữ vẻ bình thản . “Ngươi tới đây chuyện gì?”

 

Tưởng Nguyễn mỉm nàng , đôi mắt ngập đầy ý tứ sâu xa. “Chia cách mấy ngày, quả thực bằng con mắt khác. Mẫu ở đây tu tâm dưỡng tính chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhưng dường như nhiễm chút phật tính , an nhiên thong dong hơn nhiều.”

 

Hạ Nghiên chợt tức giận bốc lên, nàng luôn cố gắng bày dáng vẻ tài nữ thanh cao, ôn nhu nho nhã như lúc . cúi đầu kỹ xem, quần áo dính đầy những vết bẩn thỉu của dầu mỡ, trông vô cùng chán ghét. Cũng bởi vì nhốt ở nơi , thể giống như mỗi ngày đều tắm gội, cả toát mùi tanh hôi khó chịu. Mái tóc dài từng là niềm kiêu ngạo đây nay rối thành một búi, chính giữa còn vón cục. Còn về dung nhan ư? Nhắm mắt , Hạ Nghiên cũng thể tưởng tượng lúc xí đến nhường nào.

 

Trước ánh mắt đầy ý châm chọc của Tưởng Nguyễn, Hạ Nghiên một cảm giác như lột sạch xiêm y ném đường mặc đời quan sát. Cảm giác khiến nàng thể nào chịu đựng .

 

Nàng ngước Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn mặc một chiếc quần dài bằng lụa vàng thêu hoa hải đường, tóc mây da tuyết, môi son răng ngọc. Cho dù ở bên trong căn phòng u ám , nàng vẫn giống như một tầng hào quang lấp lánh bao quanh. Thứ ánh sáng khiến nàng, dù chỉ an tọa bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, vẫn tựa như đang ngự bảo tọa tôn quý nhất thiên hạ. Ánh mắt bao hàm nụ quét tới, giống như một con kiến trong đống cát, lộ rõ vẻ trào phúng lạnh lẽo.

 

Cả Hạ Nghiên run lên bần bật. Tưởng Nguyễn càng sạch sẽ vinh quang, nàng càng chật vật t.h.ả.m hại. Giờ phút , khiến Hạ Nghiên nhớ đến cảnh tượng đầu tiên nàng thấy Triệu Mi, nhiều năm về .

Phạm Khắc Hiếu

 

Loading...