Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:12
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lại đến Thái tử khi bức chữ , đến Khôn Ninh cung chuyện với Hoàng hậu một lúc, đó mới trở về Đông Cung. Hắn mở bức giấy chữ của Tưởng Nguyễn , càng xem càng cảm thấy chữ vô cùng , nhưng nghĩ nên treo ở chỗ nào. Nếu như treo lên tường, vẻ là biến nhỏ thành lớn, nhưng nếu như xử lý qua loa, thật sự là đáng tiếc.

 

lúc bên ngoài một tới. Áo bào màu thanh sắc, thắt lưng ngọc quý, vạt áo lay động theo gió. Nét mặt mang vẻ kiêu ngạo, song đôi mày mơ hồ ẩn hiện nét cô độc. Thái tử thấy , mắt sáng lên, hô lớn: “Thái phó!”

 

Vị quan chính là Liễu Mẫn. Mặc dù y là Thái phó, nhưng thực tế, y thường Hoàng đế triệu kiến để bàn luận chính sự. Chỉ là, việc học hành của Thái tử vẫn danh chính ngôn thuận do y phụ trách. tiếc , vị học trò quá mức ngang bướng cố chấp, đối với kinh sách gần như chẳng buồn đụng đến, khiến Liễu Mẫn cũng chẳng . Hôm nay hiếm khi Thái tử sốt sắng gọi y như , Liễu Mẫn khẽ nhíu mày, vẫn tiến gần, cung kính vấn an: “Điện hạ.”

 

Thái tử thấy thu một bức thư pháp tuyệt diệu, tất nhiên khoe với vị Trạng nguyên tài hoa của Đại Cẩm triều một chút, bèn : “Hôm nay bổn cung một bức chữ , mời Thái phó thưởng lãm.”

 

Liễu Mẫn thở dài trong lòng, chỉ nghĩ rằng Thái tử đang cố tình trêu chọc y. Lần , Thái tử cũng bức chữ , ngờ mở là một bức xuân cung đồ, khiến vị trạng nguyên chính trực như y lập tức cáo lui.

 

Bức chữ từ từ mở . Chưa kịp rõ, Liễu Mẫn ngửi thấy một mùi hương thơm ngát dịu dàng, đây chính là mực hoa đào thượng hạng. Người đời đồn rằng quân tử thích hoa đào, loại mực những tự cho là thanh cao yêu thích. Đến khi Liễu Mẫn rõ nét bút đó, y lập tức sững sờ, giống như sét đánh, cả đơ tại chỗ.

 

Nét bút vô cùng uyển chuyển mà vẫn sắc sảo, tựa như rồng bay phượng múa, ẩn chứa sự cương nghị và nét quang thái nhàn nhạt. Đây chính là nét chữ mà Liễu Mẫn vô cùng quen thuộc, dường như mỗi ngày y đều lật xem. Thư pháp cả đời Liễu Mẫn cũng sẽ quên, bởi đó là của gửi thư giúp y giành Trạng nguyên ba năm , chính là vị nhân sĩ thần bí .

 

Trên thực tế, từ khi y trở thành Trạng nguyên, vị nhân sĩ biến mất khỏi cuộc đời y, tựa như từng tồn tại. Liễu Mẫn từ khi bước chân triều đình, Đế vương tín nhiệm sâu sắc, vô kẻ lôi kéo, cũng vô hãm hại y. Thế cục hỗn loạn, trắng đen lẫn lộn như , đôi khi khiến Liễu Mẫn vô cùng mờ mịt. Khi , y hoài niệm về thần bí . Vị nhân sĩ cái vô cùng thấu đáo, dường như thể hiểu nỗi niềm thầm kín trong tâm khảm y, xứng đáng với hai chữ “tri kỷ”. Đời trôi qua vội vàng, tri kỷ khó cầu. Đôi khi Liễu Mẫn vẫn cảm thấy, vị nhân sĩ thần bí , và sự tri kỷ đó, chẳng qua chỉ là một giấc mộng hão huyền của y mà thôi. Thế nhưng hôm nay, nét chữ quen thuộc một nữa xuất hiện mắt, Liễu Mẫn ngây tại chỗ, dám tin chính mắt .

 

Thái tử thấy Liễu Mẫn thất thần, bèn phất phất tay mặt y, gọi khẽ: “Thái phó, Thái phó?”

 

Liễu Mẫn chợt tỉnh , thể kiềm chế lòng , y nắm chặt lấy tay áo Thái tử, vội vã truy vấn: “Điện hạ, bức thư pháp rốt cuộc lấy từ , là do vị nhân sĩ nào chấp bút?”

 

Liễu Mẫn là Thái phó của Thái tử. Thái tử vốn quen y lâu, nhưng từng thấy y mất tự chủ đến thế, nhất thời cũng cảm thấy chút kỳ quái, bèn đáp: “Thái phó kích động như ? Chẳng lẽ bức chữ liên quan gì tới ngài?”

 

Liễu Mẫn trong lòng khẽ động, rằng thể để Thái tử manh mối, liền cố gắng che giấu cảm xúc, vờ vẻ hổ thẹn, : “Thần thấy nét bút vô cùng khí phách, thật sự quá đỗi kinh ngạc. Nét chữ thể xứng với hai chữ “phong lưu chân chính”. Thần vốn là kẻ mê chữ, chút thất thố, mong Điện hạ thứ tội.”

 

Thái tử ngẫm nghĩ một lát, liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Những sách từ đến nay đều thích những chuyện vẻ siêu phàm thoát tục. Liễu Mẫn là Trạng nguyên, ngày thường gặp bút tích đều vô cùng phấn khích, hôm nay vì thấy bức thư pháp xuất chúng mà thất lễ, cũng là chuyện thể thông cảm. Thái tử lập tức tin lời Liễu Mẫn, : “Tính tình của Liễu Thái phó quả thực thú vị.”

 

Cũng thể trách Thái tử dễ dàng tin tưởng lời Liễu Mẫn. Liễu Mẫn bình thường trong triều đều tiếng tăm lừng lẫy, bản tính chính trực, thanh liêm, từ đến nay từng điều gì khuất tất. Gặp một cao ngạo trong sạch như , Thái tử tự nhiên lý do gì để hoài nghi.

 

Liễu Mẫn thấy Thái tử tin lời , trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đây là đầu tiên y dối, lưng thậm chí còn toát một lớp mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, lòng hiếu kỳ đối với bức chữ chiến thắng sự sợ hãi, y bèn thăm dò hỏi : “Điện hạ, nét chữ rốt cuộc là do vị nhân sĩ nào chấp bút?”

 

Thái tử lớn: “Thái phó đoán xem, ai thể bút tích ?”

 

Liễu Mẫn trầm ngâm giây lát: “Nét bút phong lưu tiêu sái, khoáng đạt vô tư, bên trong bao hàm sự sắc bén. Thần đoán rằng, đây là chữ của một quân tử chân chính.” Thật , những lời của y phần lệch lạc. Nét chữ mượt mà, ẩn chứa sự sắc bén và sự sắc sảo của mưu lược, giống với một khoáng đạt vô tư, trái còn mang cảm giác phức tạp và thần bí. Chỉ là Thái tử tất nhiên điều gì sâu xa, Liễu Mẫn cũng sẽ những suy nghĩ chân thật trong lòng .

 

Thái tử lắc đầu: “Thái phó đoán sai . Bức chữ do quân tử nào chấp bút, mà là do một nữ tử .”

 

Liễu Mẫn kinh ngạc: “Nữ tử?” Vị nhân sĩ , là một nữ nhân ư?

 

thế.” Thái tử vỗ vai y một cái: “Thái phó nhất định thể ngờ đó là ai . Chính là Hoàng tổ mẫu cực kỳ sủng ái, mới hồi kinh năm nay – Hoằng An Quận chúa.”

 

Lời thốt , chấn động chẳng khác nào trời long đất lở. Thái tử nào những lời mang đến cơn sóng dữ dội đến nhường nào cho Liễu Mẫn.

 

Hoằng An Quận chúa. Tưởng Nguyễn. Liễu Mẫn tất nhiên . Ngày hôm Thái hậu hồi kinh, thiếu nữ vận y phục đỏ rực, tuyệt sắc khuynh thành, dung nhan tựa tiên giáng trần, phong thái trời ban. Liễu Mẫn vẫn còn nhớ rõ khung cảnh . Trên thực tế, đó cũng đầu tiên thấy Tưởng Nguyễn. Ba năm trong buổi cung yến, từng thấy Tưởng Nguyễn trong đại sảnh, lưng thẳng tắp, kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, từ chối lời tứ hôn của Trần Quý phi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com./song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-172.html.]

Khi trở thành Tân Trạng nguyên, đường quan rộng mở, từng qua thế bi t.h.ả.m của đích nữ Tưởng gia. từng ngờ rằng, nữ tử chính là thần bí coi là tri kỷ suốt bấy lâu!

 

Vậy mà là nàng, chính là nàng!

 

Phạm Khắc Hiếu

Liễu Mẫn định hình cảm xúc trong lòng, chỉ thấy chua xót, kinh hãi tột độ. Người bụng đầy kinh luân, suy nghĩ thấu triệt đến mức hiểu rõ tâm tư , là nữ tử, gần kề đến thế.

 

Thái tử trêu chọc : “Thái phó đây là mang vẻ mặt gì? Chẳng lẽ bức chữ của Hoằng An Quận chúa cho cảm phục? Bổn cung vẫn luôn suy nghĩ, đời nữ tử như thế nào mới thể khiến Thái phó rung động. Hiện giờ xem , chỉ cần chữ thì đều thể lọt mắt xanh của Thái phó. Thái phó hẳn là cũng lòng ái mộ Quận chúa Hoằng An, là để bổn cung với Mẫu hậu một câu, tứ hôn cho các ngươi ?”

 

Nếu là ngày thường, Liễu Mẫn tất nhiên sẽ phẫn nộ những lời giễu cợt của Thái tử. hôm nay, sự chấn động quá lớn vượt lên cảm giác khác, cũng còn tâm tư phân biệt ý tứ sâu xa trong lời của Thái tử nữa, chỉ một lòng đắm chìm trong những suy tư của riêng .

 

Thấy Liễu Mẫn thất thần như , Thái tử chỉ xem như mê chữ gặp bức thư pháp quý giá nên bất giác chiêm ngưỡng thêm vài , liền : “Được , Bổn cung trêu ngươi nữa. Nếu Thái phó là thầy của bổn cung, bổn cung cũng thiện ý nhắc nhở ngươi một câu. Nếu để ý Hoằng An Quận chúa, nhất nên sớm tay, vì mấy của Bổn cung, tất cả đều đang dòm ngó nàng . Bức chữ Thái phó thích như , bổn cung liền thuận nước đẩy thuyền, tặng nó cho ngươi.” Dứt lời, Thái tử ném bức thư pháp lên Liễu Mẫn đang ngẩn ngơ, lớn sải bước ngoài.

 

Tưởng Nguyễn trở về cung Từ Ninh, sách một lúc lâu, cảm thấy mỏi mệt. Thiên Trúc đưa đến chỗ Dương cô cô, Tưởng Nguyễn liền mang theo Lộ Châu chuẩn Ngự hoa viên tản bộ. Nàng mới bước tới vườn hoa, liền thấy một âm thanh phần kích động: “Hoằng An Quận chúa xin dừng bước!”

 

Tưởng Nguyễn khẽ giật , đầu . Cách đó xa, một nam tử trẻ tuổi vận một áo xanh, sạch sẽ cao ngạo đó. Nếu là nhân vật quan trọng gần đây trong triều đình, thì trông chẳng khác nào một thư sinh bình thường.

 

Liễu Mẫn thấy nàng đầu , trong mắt lướt qua một chút khác thường. Hắn tiến về phía vài bước, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi của kẻ sách, giữ một cách an với Tưởng Nguyễn. Hắn chăm chú Tưởng Nguyễn, cất lời: “Xưa thánh nhân lấy lễ trị quốc, quốc gia thịnh vượng. Sau thánh nhân mất , quốc gia suy yếu. Là do lấy lễ trị quốc chính đạo. , : Lễ tuy , nhưng thể quản thúc dân chúng, chỉ quốc pháp, thiên hạ tuân theo, mới thể thái bình thịnh thế. Ta chỉ là kẻ ngu , trăm mối khó gỡ, chỉ thể dựa hết cách của Quân vương.”

 

Lời chính là vấn đề đầu tiên xuất hiện trong bức thư của thần bí ngày , chính là câu hỏi tưởng chừng tùy ý đó đổi vận mệnh cả đời của Liễu Mẫn.

 

Tưởng Nguyễn nhạt một tiếng, chăm chú thanh niên mặt. Hắn quả nhiên trở thành quan nhất phẩm như kiếp , là tâm phúc mặt Hoàng thượng. Chỉ là ở kiếp , thiếu những thị phi gập ghềnh, một đường bằng phẳng bước .

 

Đường đều là do . Liễu Mẫn là chính trực, thực học, trướng đế vương thì tài năng như là quý giá nhất. Nàng đáp lễ , khách khí nhưng phần xa cách : “Liễu Thái phó, vấn đề , ngươi hình như hỏi sai .”

 

Liễu Mẫn chằm chằm nữ tử đang nhạt mặt. Kể từ khi nọ là nữ tử, trong lòng lập tức trở nên phức tạp. Chính giờ phút , biểu cảm của Tưởng Nguyễn vẻ gì là khó hiểu, chỉ sự thong dong tự tại, tuy là một tiếng động từ chối trả lời câu hỏi của , nhưng Liễu Mẫn , là nàng, đó chính là Tưởng Nguyễn sai.

 

Hắn vô vàn vấn đề hỏi Tưởng Nguyễn, ví dụ như lúc nàng đề bài của Điện Thí, tại giúp ? Rồi đó tại biến mất mắt ? Nếu hôm nay trong lúc vô tình Thái tử đưa bức chữ , chừng sẽ mãi mãi mờ mịt, mãi mãi cơ hội bản cách tri kỷ gần gũi đến thế.

 

Tưởng Nguyễn thấy dường như nên gì, liền cất lời: “Liễu Thái phó nếu như còn chuyện gì khác, bản Quận chúa liền cáo từ .” Dứt lời, nàng xoay rời , ngờ lưng , liền cảm thấy cánh tay xiết chặt. Liễu Mẫn màng đến quy củ lễ nghĩa gì nữa, nắm chặt cánh tay của nàng.

 

Lộ Châu kinh hãi, vội vàng quanh quất, may mắn là lúc trong hoa viên ai khác. Lộ Châu lo lắng cất lời: "Ngài... vị vô lễ như , mau buông tay tiểu thư nhà !"

 

Liễu Mẫn cố ý buông tay, ánh mắt nghi hoặc của Tưởng Nguyễn, rốt cuộc khàn giọng dò hỏi: "Là nàng ư?"

 

Đáp án hiển nhiên quá rõ ràng. Tưởng Nguyễn gật đầu: "Là ."

 

Trong mắt Liễu Mẫn xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp. Hắn hít một căng thẳng, kiên định hỏi: "Vì giúp ?"

 

giúp ? Chẳng lẽ rằng vì chuyện của kiếp ? Tưởng Nguyễn nhíu mày, đáp: "Ta giúp là ngươi, mà là giúp vị Trạng nguyên của Đại Cẩm triều. Không ngươi thì cũng sẽ là khác."

 

Không , cũng sẽ là khác? Liễu Mẫn thoáng thất thần, trong lòng dâng lên một luồng cảm xúc khó diễn tả thành lời: thất vọng, phẫn nộ, tiếc nuối, uất ức, tất cả đan xen chằng chịt. Hắn siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, chặt đến mức Tưởng Nguyễn bất giác nhíu mày vì đau.

 

Ngay khoảnh khắc , một âm thanh trầm thấp, lạnh lẽo, dường như ẩn chứa sự phẫn nộ, truyền đến từ phía lưng.

 

"Buông nàng ."

 

Loading...