Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:13
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiêu Thiều đặt chân tới trông thấy Liễu Mẫn nắm chặt hai tay Tưởng Nguyễn, thấy nàng nhíu mày vì khó chịu. Một tia bất mãn nhanh chóng lướt qua đáy lòng .

 

Hai đang giằng co đồng loạt đầu . Liễu Mẫn kinh ngạc khi trông thấy Tiêu Thiều, nhưng bàn tay vẫn cố chấp buông. Tiêu Thiều thấy , ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, bước nhanh tới mặt, lập tức nắm lấy cổ tay Liễu Mẫn, mạnh mẽ giật cánh tay khỏi tay Tưởng Nguyễn.

 

Tiêu Thiều là luyện võ, còn Liễu Mẫn chỉ là một thư sinh trói gà chặt, lập tức cảm thấy chỗ cổ tay nắm lấy đau đớn thấu xương, sắc mặt thoáng tái .

Phạm Khắc Hiếu

 

Tiêu Thiều đầu , cất tiếng hỏi Tưởng Nguyễn: "Nàng chứ?"

 

Tưởng Nguyễn lắc đầu: "Ta ."

 

"Tiêu Vương gia, và Quận chúa đang đàm luận!" Liễu Mẫn chút bực tức lên tiếng nhắc nhở. Có lẽ danh tiếng 'loạn thần tặc tử' của Tiêu Thiều trong triều đình quá nổi cộm, nên với trực giác của một vị quan thanh liêm, Liễu Mẫn đối với Tiêu Thiều phần ưa. Nay thấy Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn vẻ vô cùng quen thuộc, lông mày càng nhíu chặt. Nàng tại dính líu với loạn thần tặc tử ?

 

Tiêu Thiều cũng đang đ.á.n.h giá Liễu Mẫn, vị tân quan Hoàng thượng trọng dụng . Từ ba năm , một bước thành Tân Trạng nguyên, từng bước thăng tiến trong triều đình, cuối cùng trở thành quan nhất phẩm. Ngay cả những lão thần trong triều, hôm nay gặp Liễu Mẫn cũng kiêng kị vài phần. Tiêu Thiều đương nhiên ba năm Tưởng Nguyễn từng gửi thư qua với Liễu Mẫn, đề thi Đình thí đó hiển hiện rõ ràng. Không bàn đến việc vì Tưởng Nguyễn thể đề thi Đình thí, chỉ riêng lý do trợ giúp Liễu Mẫn, Cẩm Y Vệ cho dù tra thế nào cũng tìm manh mối nào.

 

Chẳng qua từ khi Liễu Mẫn đoạt khôi nguyên, Tưởng Nguyễn liền đoạn tuyệt liên hệ với . Hôm nay, hai giằng co trong Ngự Hoa Viên, ánh mắt Liễu Mẫn Tưởng Nguyễn tràn đầy sự cuồng nhiệt và kích động, còn dáng vẻ mọt sách, lòng vướng bận việc đời của ngày thường. Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, lạnh nhạt buông lời: "Bây giờ xong ."

 

Sự lạnh lẽo thấu xương trong đáy mắt Tiêu Thiều khiến tâm Liễu Mẫn khỏi run rẩy.

 

Lộ Châu ngó Liễu Mẫn, Tiêu Thiều, đôi mắt chớp chớp. Trong lòng nàng thầm nghĩ, tiểu thư nhà quả nhiên nhiều yêu thích đến . Tiêu Vương gia và Thái phó xem đều là lựa chọn tệ cho vị trí cô gia tương lai, nếu nhất định chọn một . Lộ Châu nhủ thầm, vẫn là Tiêu Vương gia hơn, bởi vì Tiêu Vương gia chỉ tuấn tú mà còn uy phong lẫm liệt. Liễu Thái phó dù , nhưng là kẻ sách. Chẳng câu rằng: "Kẻ trượng nghĩa đa phần là kẻ đồ tể, kẻ sách mới là kẻ bội bạc lòng đổi " ? Đương nhiên, Tiêu Vương gia đồ tể, ngài chính là Tiêu Vương gia tôn quý nhất của Đại Cẩm triều.

 

Hiện tại, Tưởng Nguyễn cũng dính dáng thêm điều gì với Liễu Mẫn. Nếu kẻ hữu tâm thấy, khó tránh khỏi việc đem trò đàm tiếu. Bây giờ Liễu Mẫn ân nhân năm xưa là nàng, ngày nếu sự tình gì xảy , theo như tính cách của vị Thái phó , đoán chừng cũng sẽ khoanh tay . Nghĩ đến đây, Tưởng Nguyễn liền mỉm với Liễu Mẫn: "Thái phó nếu việc gì, còn vài chuyện cần thương nghị cùng Tiêu Vương gia."

 

Với giọng điệu thuộc , ánh mắt Tiêu Thiều lóe lên ý nhạt, sắc mặt Liễu Mẫn càng thêm tái mét. Dù cũng là một thần tử cao ngạo, từ đến nay đều khinh thường dây dưa với khác, trong lòng tuy kinh ngạc nhưng vẫn dành một chút tôn trọng đối với Tưởng Nguyễn. Hắn chỉ còn cách chằm chằm nàng, chắp tay hành lễ: "Quận chúa, còn gặp ."

 

Nói đoạn, khẽ gật đầu với Tiêu Thiều, tự rời .

 

Lễ hành là lễ bái kiến của bề dành cho Tiêu Thiều, mà là nghi lễ xã giao giữa đồng liêu với . Quả nhiên trong lòng Liễu Mẫn khẳng định Tiêu Thiều là loạn thần tặc tử, hề coi trọng .

 

Tiêu Thiều lạnh lùng theo dõi Liễu Mẫn xa, Tưởng Nguyễn ngước mắt : "Sao tới đây?"

 

Tiêu Thiều lúc mới thu ánh mắt, : "Nghe nàng gặp Tuyên Du?"

 

Nghĩ đến việc Thiên Trúc đích thực là tai mắt của Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn cũng lừa gạt y, liền gật đầu thừa nhận: “ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-173.html.]

 

Tiêu Thiều khẽ nhíu mày. Tuyên Du là loại nào, bất cứ ai trong cung chút tư sắc đều thèm một cách lộ liễu, Tưởng Nguyễn lớn lên cũng coi là khả ái, Tuyên Du thể bỏ qua.

 

Tưởng Nguyễn tất nhiên hề dung nhan tuyệt sắc của trong mắt Tiêu Thiều cũng chỉ vỏn vẹn trong mấy chữ “cũng coi là khả ái”. Nếu như , nàng hẳn là cũng sẽ nhạo một phen, bởi bản Tiêu Thiều phong thái yêu nghiệt, dung mạo tuyệt mỹ, phàm nhân trong mắt ắt chẳng đáng lưu tâm.

 

Tiêu Thiều hỏi: “Đến bây giờ nàng dự định gì ?”

 

“Ta dự định gì cơ?” Tưởng Nguyễn ngước mắt y, tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

“Nàng sắp cập kê, là Quận chúa do Thái hậu tự sắc phong, công trạng của Tưởng Tín Chi cũng vô cùng xuất sắc, trong cung đều đang chằm chằm nàng. Đại sự chung của nàng chắc chắn sẽ ít bàn tán.” Tiêu Thiều nhắc nhở.

 

Thì . Lần Tưởng Nguyễn hồi kinh, gặp ít loại , hiển nhiên giờ đây nàng cũng trở thành một món mỹ vị thơm tho mà đời thèm .

 

“Tiêu Vương gia chẳng lẽ cho rằng sẽ thật sự động tâm?” Tưởng Nguyễn khẽ : “Như ngươi , những kẻ trốn còn kịp, từng nghĩ sẽ thành .” Cùng một xa lạ sống trọn kiếp ? Ở kiếp , nàng còn lòng tin chuyện nữa , chỉ sợ như kiếp , rơi kết cục thê thảm.

 

Tiêu Thiều chú ý tới trong ánh mắt Tưởng Nguyễn lướt qua một cỗ hàn ý sâu sắc, lòng y khẽ chùng xuống. Đột nhiên một loại xúc động hỏi thành lời: ‘Vậy nàng thấy thế nào?’ Ý nghĩ mới nảy , bản Tiêu Thiều cũng giải thích rõ . Hắn việc trầm bình tĩnh, ngày thường tính tình trầm tĩnh lạnh nhạt, chỉ phương diện tình cảm là trống rỗng, tất nhiên thể hiểu chút tâm tư kỳ quái trong lòng với Tưởng Nguyễn, liền đơ tại chỗ, chẳng khác gì một công tử ngây ngô trong nhà thường dân.

 

Tưởng Nguyễn thấy Tiêu Thiều xuất thần, hỏi: “Ngươi ?”

 

Tiêu Thiều thu hồi tâm thần, lắc đầu : “Không .” Y về phía mặt nàng: “Dược trị thương dùng chứ?”

 

Kể từ khi gặp Thái hậu, Tưởng Nguyễn bắt đầu dùng cao d.ư.ợ.c mà Tiêu Thiều đưa. Cao d.ư.ợ.c quả nhiên là linh đan diệu d.ư.ợ.c khó cầu, khi dùng xong cảm giác mát lạnh thoải mái, lưu nửa phần vết sẹo. Chỉ là ở mặt Ý Đức Thái hậu, mỗi ngày nàng cũng tiện dùng nhiều, chẳng qua cho dù là như , đến nay mặt nàng cũng còn thấy dấu tích gì nữa .

 

“Dùng . Là t.h.u.ố.c .” Tưởng Nguyễn khẽ.

 

Tiêu Thiều mấp máy môi: “Sau tặng nàng thêm một ít.” Thứ t.h.u.ố.c quý ngàn vàng khó cầu là do Sư phụ y, Bát Kỳ , đích điều chế. Nay dùng để chữa vết hằn do một cái tát mặt nàng, Bát Kỳ nếu như , chắc chắn sẽ mắng bất hiếu, phung phí của trời.

 

Tưởng Nguyễn cảm thấy bầu khí chút kỳ lạ, khỏi ngẩng đầu Tiêu Thiều. lúc Tiêu Thiều đang cúi đầu nàng. Thân hình nàng vốn dĩ cao ráo, song vẫn chỉ đến n.g.ự.c y, hiện vẻ yêu kiều, tiểu xảo hiếm thấy. Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Thiều lấp lánh như ngân hà vạn tượng, dường như còn hàm chứa một cảm xúc khác thường nào đó. Tưởng Nguyễn chỉ thoáng qua liền chuyển ánh mắt hướng khác, trái tim nàng tự chủ mà đập rộn ràng thôi.

 

Trong lòng nàng thầm mắng một câu: Yêu nghiệt ! Lại nghĩ tới rằng sự bối rối thoáng qua rơi trong mắt Tiêu Thiều, khóe môi Tiêu Thiều khẽ nhếch lên, mang theo ý nhạt.

 

Lộ Châu theo đằng hai từ xa xa, trong lòng khỏi lo lắng thôi. Tiêu Vương gia thâm sâu khó dò, còn tiểu thư nhà ngoài nhu ẩn chứa tính cách lạnh nhạt cực độ. Nếu như hai ở cùng một chỗ, còn tiêu tốn bao nhiêu thời gian. Nha lanh lợi đáng yêu như nàng, tất nhiên tìm cách giúp cho tiểu thư trở nên hạnh phúc. Lộ Châu âm thầm siết chặt nắm tay, trong lòng quyết tâm, qua vài ngày nữa nhất định tìm một cơ hội, hà tất là bà mối mới tác hợp , một nha lanh lợi như đây cũng thể giúp tiểu thư viên mãn nhân duyên!

 

Loading...