Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:18
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tuyên Du dán chiếc vòng tay cổ tay Tưởng Nguyễn. Vòng tay huyết nguyệt tản một luồng lam quang nhàn nhạt, chỉ cần liếc liền đây phàm vật. Hắn chỉ cho rằng đó là món trang sức trân quý của Tưởng Nguyễn, chứ lai lịch thực sự của nó.
"Đây gọi là Vòng tay huyết nguyệt, là kỳ vật của Dịch Bảo Các trong kinh thành. Bên trong ẩn chứa chín cây ngân châm, mỗi cây đều tẩm độc d.ư.ợ.c cực mạnh, chỉ cần chạm liền mất mạng." Tưởng Nguyễn ung dung cất lời. "Tam điện hạ cách quá gần, bản Quận chúa sợ lát nữa sẽ thất thủ, vô ý nhấn chốt mở , liền khiến Tam điện hạ chầu Diêm vương ."
Tuyên Du thoạt tiên kinh hãi tột độ, đó liền giận dữ tới cực điểm, gằn : "Ngươi dám uy h.i.ế.p bổn điện ư?"
"Phải chăng là uy hiếp, Tam điện hạ thử một liền rõ." Tưởng Nguyễn đáp.
Tuyên Du chợt nghi hoặc kỹ Tưởng Nguyễn. Hoằng An Quận chúa trong lời đồn dung mạo khuynh thành, Thái hậu sủng ái, mà lúc hề chút sợ hãi. Nữ tử mặt khác biệt với những từng đùa bỡn, sự đặc biệt lập tức khuấy lên trong lòng Tuyên Du một cỗ hứng thú tột cùng. Hắn sang sảng: “Bổn điện hạ trong lòng Quận chúa vô cùng sợ hãi, nhưng cũng chẳng cần dùng đến vòng tay để lừa gạt . Nếu xảy chuyện gì, Quận chúa thoát khỏi liên can? Mưu hại Hoàng tự, Quận chúa e rằng cũng khó tránh khỏi cái kết một mạng đền một mạng.” Ánh mắt lưu luyến nơi cần cổ tuyết trắng của Tưởng Nguyễn, giọng đầy thèm . “Quận chúa chớ sợ, bổn điện sẽ hết sức dịu dàng.”
Tuyên Du vốn để tâm đến lời Tưởng Nguyễn, chính là vì nắm chắc rằng nàng dám tay. Dù cũng là hoàng tử, tội danh g.i.ế.c c.h.ế.t một hoàng tử, cho dù nàng là nghĩa tôn của Thái hậu, cũng khó thoát khỏi một chữ “chết”.
Tưởng Nguyễn nhạt một tiếng, ánh mắt Tuyên Du như đang xem một trò hề. Máu từ cánh tay nhuộm đỏ một mảng y phục rộng lớn; bộ xiêm y trắng nhật huyết tươi cho rực rỡ, yêu mị. Nàng tươi như hoa, dung nhan tuyệt mỹ nhưng mang theo vẻ tàn khốc cực độ.
“Ta gì mà dám? Tam điện hạ háo sắc vô đức, vô nữ tử ngươi đùa bỡn bại danh liệt. Rơi tay Tam điện hạ, qua đêm nay, con đường của bản Quận chúa chỉ còn duy nhất một dải lụa trắng để bảo danh tiết. Nếu đều là chết, kéo theo một kẻ chôn cùng thì sá gì?” Nàng ngẩng đầu, gần như là đến mức cả run lên bần bật. “Tam điện hạ nếu như tin, thể tiến lên thử xem. Chẳng qua cũng , cuối cùng là động tác của Tam điện hạ nhanh hơn, độc châm trong vòng tay Huyết Nguyệt của nhanh hơn.”
Tuyên Du vốn định nhạo cô gái lượng sức, bao nhiêu năm qua, trêu chọc bao nhiêu khuê nữ, cho dù là những trinh tiết liệt phụ tính tình quyết liệt, cuối cùng vẫn mặc thao túng. Song, khi thẳng ánh mắt của Tưởng Nguyễn, động tác tiến lên phía liền ngưng . Chỉ bởi vì ánh mắt trong đôi mắt trong veo , sâu thẳm tựa một hồ băng lạnh lẽo, quen mắt đến lạ lùng. Hóa , nó giống hệt ánh mắt của ác quỷ chuyên ăn thịt trong bức bích họa nơi chùa miếu.
Một nữ tử, tại thể mang ánh mắt hung ác đến nhường ?
Tuyên Du tiến lên cũng mà lùi về cũng xong, kẹt giữa hai lựa chọn.
Trên trán Tưởng Nguyễn toát từng giọt mồ hôi lạnh lớn. Ở trong căn phòng thêm một giây, thôi tình hương hít càng nhiều, d.ư.ợ.c tính của mị d.ư.ợ.c nàng trúng càng thêm mãnh liệt. Cho dù sự đau đớn từ vết thương đ.â.m cánh tay nãy, lúc cũng gần như thể che giấu sự nóng nảy đang cuộn trào nơi đáy lòng.
Mà bên trong vòng tay Huyết Nguyệt , thật một cây độc châm cũng còn. Ngay từ lúc đám thị vệ mang tới đây, ngân châm trong vòng tay nàng dùng hết . Những lời lúc , chẳng qua cũng chỉ là dùng để đe dọa Tuyên Du mà thôi. Chỉ là Thiên Trúc chậm chạp tới, chẳng lẽ xảy sai sót gì đó?
Tưởng Nguyễn chợt cảm thấy trong lòng đột nhiên ngứa ngáy khó chịu như vạn kiến c.ắ.n xé, suýt nữa thì buột miệng rên rỉ thành tiếng. Nàng c.ắ.n chặt môi , cứ thế nuốt xuống tiếng rên sắp bật khỏi miệng.
Tuyên Du đang bối rối nên gì thì thấy sắc hồng mặt Tưởng Nguyễn càng ngày càng đậm, thở càng thêm dồn dập, lập tức liền hiểu . Hắn trải qua chuyện tình nam nữ nhiều năm như , nếu như Tưởng Nguyễn động tình thì sống vô ích . Nghĩ đến đây, Tuyên Du trái vội nữa, lui về phía , lui thẳng đến bên giường an tọa, yên tâm mà với Tưởng Nguyễn: “Thái độ Quận chúa cương quyết đến thế, bổn điện hạ cũng ép buộc nữa. Chỉ là Quận chúa bây giờ , đợi lát nữa cầu xin bổn điện hạ, bổn điện hạ chắc nể tình ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-178.html.]
Hắn mặc dù trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng vẫn xem trọng tính mạng. Tác dụng của loại t.h.u.ố.c cực kỳ mạnh, cho dù là liệt nữ chỉ cần nếm một ngụm cũng sẽ biến thành dâm phụ. Tưởng Nguyễn coi như là lực tự chủ mạnh mẽ lắm , nhưng dù là như , qua thêm một lúc nữa, khi nàng trở nên dâm đãng, thần trí chắc chắn sẽ còn tỉnh táo, cầu xin Tuyên Du dày vò nàng.
Nghĩ tới đó, Tuyên Du lạnh một tiếng, thảnh thơi đợi màn kịch . Dù bên ngoài trông coi, Tưởng Nguyễn cũng thoát , chỉ cần chờ t.h.u.ố.c phát huy tác dụng là .
Chuyện thể nghĩ đến, Tưởng Nguyễn tất nhiên cũng nghĩ tới. Chỉ là bây giờ nàng còn sức lực để tự vệ, trong vòng tay Huyết Nguyệt cũng độc châm. Dược tính phát tác, khắp thể nàng đều vô cùng khó chịu. Ánh mắt nàng con d.a.o găm của Tiêu Thiều, hạ quyết tâm, chuẩn đ.â.m xuống một nhát nữa.
một tiếng “đùng” thật lớn vang lên, cả cánh cửa dày dặn gần như là bên ngoài dùng lực đạp bay . Một bóng dáng cao lớn thon dài sừng sững trong màn bụi mù. Tưởng Nguyễn thấy bóng dáng quen thuộc , khỏi khẽ giật .
Tuyên Du cũng dọa sợ, thoáng cái nhảy dựng lên khỏi giường. Người bên ngoài thẳng trong phòng, vận áo đen như gấm, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi đao. Hắn tới bên cạnh Tưởng Nguyễn, ánh mắt rơi cánh tay m.á.u me đầm đìa của nàng, đôi mắt đen như mực từ đến nay luôn khiến khác say mê lúc như ẩn chứa cuồng phong bạo vũ.
“Tiêu Thiều.” Tưởng Nguyễn kinh ngạc thốt lên.
“Là .” Tiêu Thiều xoay đưa tay ôm lấy nàng. Khói bụi lắng xuống, Tưởng Nguyễn cùng Tuyên Du lúc mới thấy rõ: những thị vệ bên ngoài đều ngã gục ngổn ngang mặt đất, cổ một đường m.á.u mỏng, tất cả đều là một kiếm đoạn tuyệt cổ họng. Trường kiếm bên hông y vẫn còn nhỏ m.á.u tươi, chứng tỏ sự dứt khoát kinh trong từng đường kiếm.
“Tiêu Thiều, ngươi… ngươi… ngươi gì? Ngươi là tạo phản ?” Tuyên Du sợ đến mức hai chân vững. Dù ở Đại Cẩm triều, là tên ăn chơi trác táng bậc nhất, sợ trời sợ đất, nhưng vị Cẩm Anh Vương vốn loại nhân từ, là đầu ba mươi vạn Cẩm Y Vệ, ngay cả Thánh thượng, y cũng dám thẳng thừng phản bác. Trong thiên hạ, nào ai dám xem thường y? Tuyên Du khó khăn bật lời kêu cứu. “Có ai ? Cứu giá!” Trên mặt vô cùng hoảng hốt, chút kiêu căng càn rỡ lúc tan biến sạch sành sanh.
Tiêu Thiều chỉ lạnh lùng liếc một cái, ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết đủ khiến Tuyên Du tự giác ngậm miệng.
“Cẩm Nhất, Cẩm Nhị.” Tiêu Thiều phân phó.
“Vâng, Chủ tử.” Không đợi Tiêu Thiều xong, hai ám vệ liếc hiểu ý Chủ tử: Cẩm Anh Vương quả thực nổi lôi đình. Tam hoàng tử lá gan to bằng trời, dám động đến của y!
Tuyên Du mắt thấy hai ám vệ bước đến gần, sợ đến tái mét mặt mày. “Các ngươi gì? Mau dừng ! Cứu mạng!”
Phạm Khắc Hiếu
Lại Tiêu Thiều ngự khinh công, ôm Tưởng Nguyễn một mạch bay về Cẩm Anh Vương phủ. Trong tình thế cấp bách , y hề bận tâm đến lễ nghi, rằng việc mang một nữ tử xuất giá về Vương phủ là thỏa đáng. Tưởng Nguyễn vốn luôn lạnh nhạt, bình tĩnh, giờ đây mang vẻ sống động khác thường. Ngay cả khi đang giận dữ thầm lặng, vẫn cảm nhận ngọn lửa phẫn nộ mãnh liệt nơi nàng. lúc nàng vô cùng yếu ớt, bộ xiêm y màu phấn hồng giờ đây m.á.u tươi nhuộm đỏ, trông nàng càng thêm tiều tụy, yếu ớt tựa một đứa trẻ mười tuổi vô cùng đáng thương.
Trong lòng Tiêu Thiều nảy sinh một trận đau xót. Y chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ tựa lông hồng, nghĩ tới cảnh nãy, suýt chút nữa tim y ngừng đập vì kinh hãi. Hôm nay nếu y ngang qua phủ Lang Trung, nghĩ tới Tưởng Nguyễn cũng ở đây nên thăm chút, ngờ phát hiện phủ Lang Trung điểm kỳ lạ. Lần theo dấu vết, y thấy Thiên Trúc đang chiến đấu với khác, tin Tưởng Nguyễn trúng mị d.ư.ợ.c kẻ khác mang . Cỗ lo lắng đột ngột ập đến khi khiến ngay cả bản y cũng cảm thấy bất thường, từng .
Y quen với cuộc sống độc lai độc vãng, từng lo lắng cho bất cứ ai, cũng từng để ý đến một như thế. hôm nay, y cúi đầu nghi ngờ về phía thiếu nữ yếu đuối nhỏ gầy trong lòng. Trong đầu y chỉ còn một suy nghĩ: y bảo vệ nàng, đặt nàng cánh chim của y, dùng lưỡi đao ám tiễn của mà bảo vệ, chở che. Có y ở đây, nàng vĩnh viễn sẽ rơi bất cứ hiểm cảnh nào nữa.