Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo của chương truyện!
Ngày hôm , Tưởng Nguyễn thức dậy sớm. Bạch Chỉ bưng theo bát cháo ngô nấu xong bước . Cháo ngô ninh nhừ, tản hương thơm dịu nhẹ. Liên Kiều thấy lạ: “Phòng bếp hôm nay hào phóng đến ? Lại cả cháo ngô ư?”
Điểm tâm ở thôn trang , thường chỉ là một ít cháo loãng hiếm hoi lắm mới thấy vài hạt gạo lứt, thêm chút dưa muối. Tuyệt nhiên hề cháo ngô, dẫu rằng nguyên liệu để nấu hề tốn kém, chỉ là những trong phòng bếp để tâm tới bên mà thôi. Khi mới đến thôn trang, Bạch Chỉ và Liên Kiều từng vì chuyện mà tranh cãi ầm ĩ với phòng bếp, nhưng kết quả vẫn gì đổi. Vả , ngay cả ở kinh thành cũng chẳng màng tới, chốn chủ nhân để quản lý, Tưởng Nguyễn đành dần chấp nhận thành thói quen.
Bạch Chỉ rạng rỡ: “Là Tiểu Viên đưa tới đó ạ.” Mấy ngày nàng giúp Tiểu Viên sửa y phục, Tiểu Viên vốn là thông minh, hiểu rõ đạo lý “ qua ”, nên chạy sang đây giúp đỡ bọn họ một chút.
Liên Kiều ngây , cảm thán: “Quả là một nha đầu thành thật.” Nàng dứt lời, liền bưng bát tới: “Tiểu thư dùng vài muỗng ạ, cho thể đấy.”
Dẫu cháo ngô cũng xem là món sơn hào hải vị gì, dĩ nhiên tác dụng bồi bổ thể cũng thể sánh bằng d.ư.ợ.c liệu trân quý thịt cá đại bổ. giờ đây, ngay cả một bát cháo ngô cũng trở nên hiếm đến , cuộc sống quả thực quá đỗi khốn khó. Lòng Bạch Chỉ chua xót, thấy Tưởng Nguyễn hề do dự bưng bát lên dùng một ngụm, còn gọi các nàng cùng ăn. Bạch Chỉ cảm thấy xúc động, trải qua biến cố lớn như , hiếm thấy tiểu thư nhà vẫn thể an nhiên chấp nhận. Nàng vốn từ nhỏ theo tiểu thư cùng lớn lên, nha cho một chủ tử sủng ái, nên cũng chịu đủ sự đối xử lạnh nhạt. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi thấu nhân tình ấm lạnh, so với các nha cùng tuổi khác thì trưởng thành sớm hơn đôi chút. Thế nhưng, nàng nhận , sự bình tĩnh và nhẫn nại của bản , ở mặt tiểu thư, đều chỉ là chuyện thường tình. Không từ lúc nào, hình như là cơn bệnh nặng, tiểu thư trở nên khó nắm bắt hơn nhiều.
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , đáp lời. Cuộc sống dù áp bức chèn ép cũng chẳng hề gì, cơm ngon áo thì tính là chi? Điều đáng sợ nhất chính là chẳng thiếu thốn vật chất, nhưng cảm thấy còn gì để nắm giữ. Đó là cuộc sống tri kỷ, nhân, gia đình, bằng hữu chân thành. Cho dù thương, e rằng cũng chỉ là sự dối trá. Huống hồ, cuộc sống hiện tại của , so với việc khác biến thành ‘nhân trư’ ( lợn), chặt hết tứ chi ném chậu gỗ, và bất lực nhục, thì quá đỗi may mắn . Ít nhất bây giờ thể nàng vẫn còn vẹn nguyên và tự do, ít nhất nàng vẫn còn sống. Chỉ cần còn sống, chuyện đều cơ hội bắt đầu một nữa. Nàng bước từ địa ngục sâu thẳm, cớ gì tính toán so đo với những chuyện vụn vặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-18.html.]
lúc , một vội vã từ bên ngoài chạy . Vừa thấy ba Tưởng Nguyễn trong phòng, kịp gõ cửa xông thẳng . Liên Kiều giật hoảng hốt, chờ khi thấy rõ mới cất lời trách: “Tiểu Viên, ngươi hốt hoảng chạy vội như để gì?”
Phạm Khắc Hiếu
Tiểu Viên chỉ còn vịn lấy cánh cửa mà thở hổn hển, mặt đỏ bừng. Mãi một lúc mới gắng sức thốt lên: “Tiểu thư, !”
“Bình tâm , rõ đầu đuôi.” Bạch Chỉ nhíu mày. “Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
“Quan binh kéo đến đông, bao vây kín thôn trang . Bọn họ trông thấy tiểu thư đoạt mạng khác.” Ánh mắt Tiểu Viên đầy rẫy sự hoang mang. “Lan ma ma đang dẫn bọn chúng tới đây.”
Liên Kiều trợn trừng mắt. “Tiểu thư của chúng thể hành động tàn bạo như ? Rõ ràng là kẻ khác ngậm m.á.u phun , quả thực là vô liêm sỉ!”
“Không cần hoảng loạn,” Tưởng Nguyễn đặt bát cháo xuống, ngữ khí vẫn bình thản. “Cứ thong thả đợi chờ xem .”