Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 180
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:20
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi đến khi Cẩm Tam hồi phủ, thấy Tiêu Thiều trong phòng cũng khỏi giật . Sắc mặt Tiêu Thiều ửng hồng, vẻ lạnh lùng băng giá thường ngày như nứt một khe hở. Hắn thẳng tắp giường, bên áo bào đen dường như thứ gì đang cựa quậy, khó nén .
Cẩm Tam vội đưa tay che mũi, cảnh tượng thật khiến đỏ mặt, huyết mạch sôi trào. Tiêu Thiều vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhận lấy t.h.u.ố.c giải từ tay Cẩm Tam, cất giọng trầm thấp: "Ngươi lui ngoài."
Cẩm Tam ngoài khó xử vô cùng, rốt cuộc nên chuyện chuyện đây. Chẳng ngờ Thiếu chủ vẻ băng sơn lạnh lẽo, mà ẩn sâu bên trong nhiệt tình như ngọn lửa. Chẳng lúc Thiếu phu nhân đang gì áo bào của Thiếu chủ nhỉ? Việc đưa t.h.u.ố.c giải cho Thiếu chủ liệu ghi hận trong lòng vì chuyện đây?
Cẩm Tam càng nghĩ càng bất an, bèn quyết định tìm Cẩm Tứ để bàn luận về những gì thấy hôm nay. Lúc , chỉ Lâm quản gia là tức đến giậm chân, tay đ.ấ.m n.g.ự.c thùm thụp, nước mắt giàn giụa.
"Thiếu chủ ơi, ngài phung phí nhiều ngân lượng như chỉ để mua t.h.u.ố.c giải mà ngài thể tự hóa giải , ngài chăng? Thật là phá gia chi tử! Chẳng lẽ ngài tự nhận rằng chính ngài mới là thần d.ư.ợ.c giải xuân d.ư.ợ.c nhất ? Lão gia và phu nhân trời cao chắc chắn đang tức giận."
Tiêu Thiều đỡ Tưởng Nguyễn, cho nàng uống t.h.u.ố.c giải. Hắn cúi đầu thiếu nữ đang ngoan ngoãn trong lòng, mới còn hành động đầy hổ, giờ lặng im vô cùng. Bên ngoài phòng ồn ào đến mấy, cũng kẻ điếc. Về chuyện t.h.u.ố.c giải, cho dù Tưởng Nguyễn hề ngại ngần, thì cũng kẻ lợi dụng lúc gặp nguy khốn. Chuyện cưỡng bức chiếm đoạt, ngay cả trong suy nghĩ Tiêu Thiều cũng từng thoáng qua. Chỉ là trong lòng Tiêu Thiều hôm nay, đầu tiên thừa nhận bản một loại tình cảm khác thường dành cho Tưởng Nguyễn, nhưng thứ tình cảm lẽ chỉ như hạt giống mới nảy mầm. Ở những phương diện khác, mặc dù Tiêu Thiều chinh chiến bên ngoài, trải qua muôn vàn việc đời, nhưng khi áp dụng chính bản , hề gì. Nếu dùng từ ngữ để miêu tả, thì lẽ là Tiêu Thiều quá mức quân tử.
Một đêm trôi qua, đám kẻ hầu hạ ở Cẩm Anh Vương Phủ gần như ai ngủ yên giấc, kể cả đội Cẩm Y Vệ tinh nhuệ. Kẻ thì vui mừng quá đỗi mà thức trắng, lo lắng thấp thỏm dám chợp mắt. Tất cả hạ nhân trong Vương phủ đều thầm thì bàn tán, liệu chăng trong phủ sắp thêm một vị nữ chủ nhân . Tuy nhiên, dù là Lâm quản gia bất kể hạ nhân nào, tất cả đều trải qua huấn luyện đặc thù, miệng kín như bưng, chuyện hôm qua hề lộ ngoài. Nếu , danh dự khuê nữ của Tưởng Nguyễn chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.
Khi Tưởng Nguyễn tỉnh giấc, nàng chỉ thấy đau nhức, xoa đầu dậy. Vừa mới thức, nàng thấy một thị nữ xinh đang dọn dẹp bàn. Thấy nàng tỉnh, thị nữ quan tâm hỏi: "Tưởng tiểu thư, cảm thấy cơ thể khá hơn chút nào ?"
Tưởng Nguyễn gương mặt thị nữ, thấy ánh mắt nàng chút kỳ lạ, dường như vẻ vui vẻ và nhiệt tình thái quá. Trong lòng Tưởng Nguyễn dấy lên nghi hoặc, nhưng nàng vẫn giữ nguyên nụ môi: "Ta . Đây là nơi nào?"
"Đây là Cẩm Anh Vương Phủ." Thị nữ càng thêm ngọt ngào. "Hôm qua Vương gia đích đưa tiểu thư về đây, đó ngài còn tận tâm chăm sóc tiểu thư suốt cả một đêm dài. Mãi đến tinh mơ sáng nay mới chịu rời ." Thị nữ chén t.h.u.ố.c đen bàn, bưng đến mặt Tưởng Nguyễn. "Tiểu thư tỉnh dậy, nên uống t.h.u.ố.c ạ."
lúc , như để chứng cho lời nàng , Tiêu Thiều từ bên ngoài bước . Thấy thị nữ đang định giúp Tưởng Nguyễn uống thuốc, liền cất lời: "Ngươi lui ngoài, để tự đút cho nàng."
Phạm Khắc Hiếu
Thị nữ tinh quái, che miệng lui khỏi phòng, còn cẩn thận đầu gài chặt cửa. Tưởng Nguyễn Tiêu Thiều, trong đầu nàng lướt qua vài hình ảnh vụn vặt. Hôm qua rõ ràng nàng trúng xuân d.ư.ợ.c cực mạnh, nhiều chuyện thể nhớ nổi, chỉ mơ hồ nhớ Tiêu Thiều cứu mặt Tuyên Du. Tiêu Thiều kẻ lợi dụng lúc gặp nguy khốn, điều Tưởng Nguyễn cực kỳ tin tưởng. Điều nàng lo lắng là liệu bản sự mất lý trí , hành động thất lễ gì với vị Vương gia . Vừa nghĩ đến đây, Tưởng Nguyễn cảm thấy đau đầu, bởi vì ký ức chỉ dừng ở đó, thể nhớ thêm gì nữa.
Tiêu Thiều xuống bên giường, tự nhiên bưng chén t.h.u.ố.c tới. Tưởng Nguyễn đưa tay đón lấy nhưng cánh tay đau nhói. Nàng cúi đầu , thấy tay quấn một lớp vải trắng dày, lúc mới nhớ hôm qua tự đ.â.m thương. Tưởng Nguyễn đưa tay tìm kiếm d.a.o găm, nhưng tìm một lúc cũng thấy nó ở .
Tiêu Thiều lấy một vật từ bên hông, đặt xuống mặt nàng, hỏi: "Nàng đang tìm thứ ?"
Đó chính là thanh d.a.o găm tinh xảo . Tưởng Nguyễn dùng một tay nắm lấy nó, ngẩng đầu đối diện với tròng mắt sáng tựa của Tiêu Thiều. Nàng sững sờ trong chốc lát, Tiêu Thiều cúi xuống, yên lặng dùng muỗng bạc đưa từng thìa t.h.u.ố.c tới bên miệng nàng.
Tay nàng lúc cử động bất tiện, cũng thấy ngại ngùng, cứ thế ngoan ngoãn nuốt từng thìa thuốc. Hai kề sát , Tưởng Nguyễn thể ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ, thoang thoảng Tiêu Thiều. Nàng ngẩn ngơ trong giây lát.
Đợi đến khi chén t.h.u.ố.c cạn sạch, Tiêu Thiều lấy một viên kẹo đường chuẩn sẵn bên cạnh, đưa cho Tưởng Nguyễn. Viên kẹo đường màu sắc đáng yêu, khiến Tưởng Nguyễn chần chừ. Tiêu Thiều : "Ăn , sẽ còn cảm thấy đắng nữa."
Tưởng Nguyễn khẽ chớp mắt, nên lời.
Nàng là hài tử ba tuổi, cớ gì Tiêu Thiều dùng giọng điệu dỗ dành ? Ánh mắt nghiêm cẩn thường ngày của ? Song, ý khó chối từ, thêm ánh sâu thẳm như đêm của , ngay cả lời cự tuyệt Tưởng Nguyễn cũng chẳng thể thốt . Mãi đến khi viên đường ngọt tan chảy trong miệng, nàng mới hồn. Bất kể là kiếp kiếp , bao lâu nàng từng nếm qua thứ như thế? Ngay cả t.h.u.ố.c men cũng là thứ xa xỉ, chi đến những viên đường ngon ngọt khác chuẩn . Cảm thấy việc ăn viên đường sắp phá hỏng hình tượng đoan trang, nhã nhặn bấy lâu của , Tưởng Nguyễn Tiêu Thiều, thầm mắng trong lòng: "Yêu nghiệt!"
Tiêu Thiều khẽ nhướng mày, thu trọn phản ứng của Tưởng Nguyễn đáy mắt, thấy nàng quả thực hứng thú. Hắn trầm ngâm một lát cất lời: "Đêm qua, nàng trúng Xuân Phong Độ."
Nghe thấy tên loại độc dược, Tưởng Nguyễn nghi hoặc , trong lòng dấy lên sự bất an, dè dặt dò hỏi: "Hôm qua chuyện gì thất thố với ngươi chăng?"
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-180.html.]
"Không hề." Tiêu Thiều đáp.
Tưởng Nguyễn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay đó, giọng bình tĩnh, âm điệu dửng dưng của Tiêu Thiều vang lên trong căn phòng tĩnh lặng: "Chỉ là... nhào , cầm đai lưng của , ôm siết chịu buông mà thôi."
Tưởng Nguyễn trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Tiêu Thiều vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng đó, khiến khác thể nào nghĩ rằng đang đùa.
"Ngươi là nam nhi, nếu chịu thiệt thòi, kẻ đó là ." Tưởng Nguyễn nhấn mạnh, ngữ khí kiên quyết.
Tiêu Thiều trầm ngâm suy nghĩ gật đầu thừa nhận: "Ừm."
Vì sợ Tiêu Thiều tiếp tục xoáy chủ đề khiến khó xử, Tưởng Nguyễn vội vàng đổi hướng: "Ngươi rốt cuộc là kẻ nào hãm hại đêm qua ?"
Nghe đến chuyện , ánh mắt Tiêu Thiều lập tức hóa lạnh băng: "Biết!" Sau đó Tưởng Nguyễn, thấy nàng cũng mang vẻ mặt lạnh lùng tương tự, liền hỏi : "Nàng cũng rõ?"
Biểu cảm của Tưởng Nguyễn bộc lộ rõ ràng nàng nắm hung thủ, nàng đáp: "Chẳng lẽ ngươi rõ ?"
Tiêu Thiều im lặng. Cẩm Y Vệ là lực lượng tình báo tối cao của đế đô, há nắm rõ sự tình. Sau khi Trần Quý phi nhúng tay , Tiêu Thiều giận dữ kinh ngạc. Dù hiện giờ phận Tưởng Nguyễn phần đặc biệt, nhưng Trần Quý phi nên dùng thủ đoạn hạ đẳng thế để nhục nàng. Nếu là thông minh, bà nên học Tưởng Nguyễn, phát triển thế lực một cách kín đáo, chứ nên dùng phương pháp tuyệt diệt như . Việc quả thực là hủy hoại cả đời Tưởng Nguyễn. Nếu đêm qua chỉ chậm chân một khắc, sợ rằng Tưởng Nguyễn khó lòng thoát khỏi kiếp nạn.
"Trần Quý phi dám mưu hại , nếu phần đại lễ , còn mặt mũi để đối diện với bà nữa." Tưởng Nguyễn ánh mắt sắc lạnh, đầu mày đuôi mắt đều tỏa sự quyết đoán. Con đường báo thù của nàng tiến thêm một bước. Trần Quý phi tự khiêu chiến, chẳng lẽ nàng khoanh tay chờ c.h.ế.t ?
"Ta giúp nàng." Tiêu Thiều chỉ thốt ba chữ, nhưng thể hiện rõ lập trường của .
Tưởng Nguyễn : "Ngươi hề liên quan đến chuyện , can dự để gì?" Kỳ thực trong thâm tâm, Tiêu Thiều bên cạnh khác nào một tấm hộ phù, giúp chuyện dễ dàng xử lý hơn nhiều. Nếu dựa thế, Tiêu Thiều đích thực thể bảo hộ nàng hơn Liễu Mẫn. Chỉ là, càng dựa dẫm, nàng càng thấy bất an. Trên đời , thứ khó trả nhất chính là nợ ân tình! Dù trọng tình trọng nghĩa, là chính nhân quân tử, nhưng cách hành xử và suy nghĩ thường ngày cứng nhắc như một khúc gỗ.
"Đêm qua, hưởng lợi từ nàng. Hiện tại, bồi thường!" Tiêu Thiều nghiêm túc thẳng nàng, cứ thế tuyên bố.
Tưởng Nguyễn: "..." Nàng chợt thấy bản mới chính là kẻ ngốc nghếch!
"Bịch!" Cánh cửa bên ngoài đẩy mạnh, kéo theo cả một đám đang chen chúc lén ngoài ngã nhào, chồng chất lên . Tiêu Thiều khẽ nhíu mày. Lâm quản gia vẫn nhanh nhẹn dậy đầu tiên, hắng giọng một tiếng, nghiêm túc tâu: "Vương gia! Thuốc mua cho Tưởng tiểu thư đêm qua ngốn hết một vạn lượng vàng. Nô tài ghi chép sổ sách. Vương gia kiểm tra ?"
"Không cần."
Tưởng Nguyễn kinh ngạc Tiêu Thiều: "Một vạn lượng?"
Cẩm Tú núp phía lưng Lâm quản gia, " lòng" bổ sung cho Tưởng Nguyễn: "Đêm qua tiểu thư trúng Xuân Phong Độ đó thôi? Vương gia dùng một vạn lượng để mua t.h.u.ố.c giải từ Bách Hoa Lâu mang về đấy."
Lông mày của Tiêu Thiều nhíu thêm một chút, thầm nghĩ: Thật lắm lời! Ngày thường tiêu bạc hề hỏi , hôm nay kéo đến đây để kể công.
Bách Hoa Lâu là chốn nào? Đó chính là nơi tiêu kim, ném bạc! Chuyện ngày Tưởng Siêu vì hoa khôi mà bỏ giá, Tưởng Nguyễn từng tìm hiểu kỹ lưỡng. ngờ, hoa khôi đắt đỏ, t.h.u.ố.c giải xuân d.ư.ợ.c còn giá trời đến thế. Một vạn lượng vàng! Hay lắm, giờ đây nàng chính thức trở thành con nợ của .
Lâm quản gia đắc ý trong lòng: Thiếu phu nhân bản đang nợ một khoản tiền lớn . Nhiều như thế trả nổi, chi bằng dùng mà trả nợ thôi!
Cẩm Tú thấy Thiếu chủ nhà lộ vẻ vui, khỏi đỡ trán thở dài. Chủ nhân của ngây ngô đến thế. Rõ ràng là vung tiền như rác, chịu kể lể cho , để cô nương nhà đường mà cảm động chứ.
Hai trong phòng về những tâm tư phức tạp của đám ngoài . Một mang vẻ mặt kỳ quái, thì nhíu chặt hàng lông mày. Người mang vẻ mặt kỳ quái thì thầm trách thanh lâu quả thực quá hắc ám, khiến gánh một khoản nợ khi cả đời chẳng thể trả hết. Người nhíu mày thì nghĩ đám trong phòng thật ồn ào, là một khúc gỗ khô khan hiểu chút phong tình nào.