Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:29
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trong điện Tư Mộng, Trần Quý phi nghiêng ghế dài, chẳng còn giữ vẻ thong dong, thoát tục như ngày thường. Chiếc túi thơm ngũ sắc thêu dệt dở dang nàng ném sang một bên, từng sợi chỉ rối tung, trông thật chướng mắt.

 

“Lão Trần, tình hình bên Phụ ?” Trần Quý phi đỡ trán, cất lời hỏi.

 

Trần công công cúi thấp đầu: “Phía Lão Quốc công gia... Tình thế bất lợi. Mấy ngày gần đây Bộ Hộ và Bộ Binh liên tục tìm cách ngáng chân, Lão Quốc công gia vô cùng giận dữ.”

 

Trần Quý phi thuận tay đập nát chiếc bình sứ trắng. “Lão thất phu Triệu Quang !” Gần đây Trần Quốc công liên tục gặp trắc trở, việc suôn sẻ. Không cần suy nghĩ cũng rõ mười mươi đây là do tên Triệu Quang giở trò quỷ. Bộ Hộ và Bộ Binh sự giao hảo với phủ Tướng quân, nhất là nhóm cổ hủ phe , giờ chúng thích đối đầu với Trần gia. Nhiều ngày nay chúng cứ tỏ rõ thái độ cố tình gây hấn như thế, chắc chắn chính là Triệu Quang giật dây.

 

Trần công công nhíu mày, dám phụ họa theo ý Quý phi, dè dặt đáp: “Theo nô tài thấy, chắc là do phủ Tướng quân tay.”

 

“Ồ?” Trần Quý phi liếc mắt sắc lạnh lão. “Trừ lão , trong triều còn ai dám lộ liễu diễu võ dương oai mà ngáng chân Trần gia?”

 

Cũng chỉ đám võ phu ngoan cố của phủ Tướng quân, chỉ chúng mới khắp nơi đối đầu với phủ Quốc công. Chúng chẳng chịu cân nhắc thử mà xem, thiên hạ sẽ thuộc về con trai nàng. Khi , việc bóp c.h.ế.t phủ Tướng quân cũng chỉ đơn giản như dẫm c.h.ế.t một con kiến nhỏ mà thôi.

 

“Trước giờ phủ Tướng quân hành sự luôn trực tiếp, lỗ mãng và thiếu thận trọng. theo lời Lão Quốc công gia, những Trần gia ngáng chân , thủ đoạn của kẻ đều vô cùng gọn gàng, dứt khoát và thâm sâu. Kẻ cố ý gây chuyện hiện tại, tuy nương nương chỉ đang hoài nghi, nhưng nô tài e rằng tuyệt đối là đám vô mưu đó. Người phủ Tướng quân chẳng ai thâm sâu tâm cơ đến nhường . Nô tài cả gan suy đoán, tay chính là Cẩm Anh Vương Điện hạ.” Trần công công phân tích rạch ròi.

 

“Cẩm Anh Vương?” Giọng điệu Trần Quý phi trở nên sắc lạnh, còn vẻ dịu dàng, ôn hòa như khi, tâm trạng nàng bất giác kích động. “Không thể nào!” Một lát , nàng mới hạ giọng: “Từ đến nay, Cẩm Anh Vương luôn giữ thế trung lập trong triều, vô duyên vô cớ, tại đối nghịch với Trần gia?”

 

Trần công công khẽ thở dài, Cẩm Anh Vương rốt cuộc giữ vị thế trung lập ? Lão dốc sức nơi cung cấm bấy lâu, thấu hiểu Trần Quý phi dù cũng chỉ là nữ nhân, thế cuộc triều chính nàng thấu triệt cũng là lẽ thường tình. Tuy Tiêu Thiều mang tiếng ‘loạn thần tặc tử’, Hoàng đế dù coi trọng, nhưng chần chừ trừ tận gốc dư nghiệt của loạn thần. Mấy năm qua, bề ngoài Tiêu Thiều tỏ vẻ kết giao cùng ai, về phe phái nào, song thực lực của y sâu thể dò, thể thấu rõ tâm tư ẩn giấu?

 

Dựa biến cố mấy hôm , hiển nhiên Tiêu Thiều mực quan tâm đích trưởng nữ Tưởng gia. Trần Quý phi chút manh động, lập tức phái mang đầu Tuyên Du tới, đó chính là tỏ rõ lập trường, rằng y nhất định sẽ bảo vệ Tưởng Nguyễn. Do , việc chèn ép Trần gia đến nông nỗi , e rằng chỉ để trút cơn giận cho Hoằng An quận chúa mà thôi?

 

Điều mà lão công công thể suy đoán, Trần Quý phi tất nhiên cũng thấu. Sau một hồi chìm trong tĩnh lặng, nàng dần lấy bình tĩnh. hễ nghĩ đến việc Tiêu Thiều vì Tưởng Nguyễn mà tay đối phó Trần gia, trong lòng vị phi tần lập tức dâng trào sự phẫn hận. Nàng nghiến răng, gằn giọng: “Hay cho một ả Tưởng Nguyễn , thể khiến Cẩm Anh Vương đối đãi khác thường đến thế.”

 

Trần công công cúi đầu im lặng, dám tiếp lời. Ở chốn hậu cung thâm sâu, Trần Quý phi vốn cũng là kẻ lòng khó lường, nhưng chút tâm tư thầm kín ẩn giấu quá kỹ , là hoạn quan, lão tất nhiên hiểu rõ mười mươi. Kể từ khi nhận mối quan hệ giữa Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn hề hời hợt, Trần Quý phi thường xuyên tỏ thất thố, đó là điềm lành gì đối với nàng . Lão lòng chỉ dẫn, nhưng vị Quý phi giờ luôn tự quyết đoán, e rằng sẽ lọt tai lời khuyên can của lão.

 

……

 

Kẻ khiến những nơi điện Tư Mộng tâm loạn thần bất an, giờ đây đang an vị tại một góc thanh tịnh khác của cung điện. Nơi cung cấm vốn đầy rẫy kẻ lòng khó lường, kiếp Tưởng Nguyễn từng lĩnh giáo qua. Kiếp , nàng mang danh phận quận chúa, đám thê trong phủ khi diện kiến đều chỉ sức xu nịnh bợ đỡ. Bản Tưởng Nguyễn chẳng hề bận tâm những điều ; nàng chỉ cảm thấy nhân tâm Tưởng gia vốn độc ác, nhưng nơi cung cấm càng thêm nhiều sát khí, thật khó tìm một chốn thanh tịnh vô tạp.

 

Thái hậu rõ Tưởng Nguyễn ưa chuộng sự thanh tịnh, liền sai dọn dẹp sạch sẽ thiền điện của Nguyên Dung công chúa ngày khi xuất giá, nhường cho Tưởng Nguyễn an cư. Điều chỉ thuận tiện mà còn khiến hành động của Ý Đức Thái hậu càng củng cố thêm niềm tin của những kẻ ôm lòng hóng chuyện nơi cung cấm, rằng Hoằng An quận chúa quả thực Thái hậu sủng ái.

 

Tưởng Nguyễn chuyển ở, song chẳng hề đổi bất cứ thứ gì bên trong. Thiền điện , giờ vẫn giữ nguyên vẹn như thế. Chớ Ý Đức Thái hậu ngoài mặt lạnh lùng màng để ý, kỳ thực bà bao giờ quên đứa con gái yểu mệnh của . Dù năm tháng trôi qua, đồ đạc vẫn chăm sóc sáng bóng như mới.

 

Lộ Châu và Thiên Trúc hầu cận bên nàng. Sau khi Thiên Trúc dưỡng thương khỏi, mỗi ngày nàng càng chuyên cần luyện công hơn, thắt lưng lúc nào cũng giấu kín một lượng lớn ám khí, phòng ngừa bất trắc xảy . Sáng sớm nay Lộ Châu ngoài cắt hoa, thế nhưng bao lâu về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-189.html.]

[]

 

Thiên Trúc khó hiểu hỏi: “Hoa ?”

 

Tay Lộ Châu trống , nàng gãi đầu lắp bắp: “Hoa… Hoa, cô nương, Tiêu Vương gia đến ạ.”

 

Tưởng Nguyễn suýt phun luôn hớp đưa lên miệng. Quả nhiên, ngay lưng Lộ Châu, một bóng xuất hiện. Cẩm y đen tuyền, đai lưng bạc lấp lánh, Tiêu Thiều thì còn là ai nữa?

 

Thiên Trúc ngẩn , Lộ Châu thì sờ mũi, cực kỳ hổ : “Cô nương, nô tỳ vô năng, ngăn cản ngài .”

 

Dựa chút bản lĩnh mỏng manh của Lộ Châu, ngăn cản hạng như Tiêu Thiều quả thực chẳng khác nào mò trăng đáy nước. Tưởng Nguyễn đặt phong thư tay xuống, lên tiếng: “Ta rõ.”

 

Lộ Châu nháy mắt với Thiên Trúc mấy cái. Thiên Trúc vội vàng : “Nô tỳ xin cáo lui .” Không đợi Tưởng Nguyễn kịp cất lời, nàng kéo Lộ Châu cùng rút khỏi phòng.

 

Cánh cửa khép , Tưởng Nguyễn trừng mắt bóng lưng hai nha bỏ chút do dự. Nàng thầm tức giận trong lòng, hai nha đầu càng ngày càng coi chủ tử gì! Nàng dời tầm mắt sang thanh niên tuấn mỹ đang mặt. Tên chăng hồ đồ? Lại dám quang minh chính đại tiến cung như thế, lỡ kẻ khác bắt gặp thì tính ? Huống chi lúc cô nam quả nữ ở chung một phòng, vô tư tự tiện như thể chốn .

 

Tiêu Thiều dường như thấy vẻ mặt của Tưởng Nguyễn, y sải bước đến chiếc bàn nhỏ an tọa. Im lặng một chốc, đưa tay n.g.ự.c áo, móc một gói vật phẩm nhỏ đặt lên bàn.

 

“Là vật gì đây?”

 

“Thuốc trị thương,” Tiêu Thiều đáp, “Không còn Ngọc Cơ Cao, song loại t.h.u.ố.c bôi cũng sẽ đảm bảo lưu vết sẹo nào.”

 

Tưởng Nguyễn sửng sốt, ngờ Cẩm Anh Vương đặc biệt đến để đưa t.h.u.ố.c cho nàng. Nàng nhất thời nghẹn lời, ứng đối .

 

Tiêu Thiều nhíu mày, kỳ thực đến đây hẳn chỉ vì đưa thuốc. Chẳng qua khi Cẩm Tam thuật vài lời, cũng hiểu vì lẽ gì đặt chân đến chốn . Cũng may mắn là gặp Liễu Mẫn, tâm trạng của cũng vì thế mà thoải mái hơn đôi chút. Lặng thinh một hồi, cất lời: “Đợt tuyển tú sắp bắt đầu, Tưởng Quyền đang chuẩn dâng hình vẽ chân dung của Tưởng Đan.”

 

Khi mật thám bẩm báo chuyện , Tiêu Thiều lập tức toát một tầng khí lạnh thấu xương. Tưởng Quyền từng phát ngôn, nếu Tưởng Nguyễn phong quận chúa, hảo nhất để tiến cung chính là nàng. Thánh thượng tuyển tú, đặc chỉ Tưởng gia dâng lên một . Tưởng Tố Tố là ái nữ Tưởng Quyền yêu thương nhất, lão tất nhiên nỡ để nàng chịu khổ chốn thâm cung. Tưởng Lệ và Tưởng Đan chỉ là thứ nữ. Trong mắt lão, Tưởng Nguyễn chiếm vị trí đích nữ, Tưởng phủ nuôi dưỡng nàng nhiều năm, nàng trách nhiệm báo đáp.

 

Ai ngờ ý trời trêu ngươi, nay Tưởng Nguyễn là quận chúa cao quý, thể nhập cung phi tần. Danh tiếng Tưởng Tố Tố quá tệ, dù lão Quyền cam tâm dâng ái nữ lên, Hoàng gia cũng dung thứ chuyện mất mặt đó. Tưởng Lệ xuất giá. Tính tới tính lui, chỉ còn Tưởng Đan thể dùng . Lão Quyền đành bất đắc dĩ nộp tranh chân dung của Tưởng Đan.

 

Tiêu Thiều nhíu chặt mày kiếm. Hắn thừa những tháng ngày Tưởng Nguyễn ở Tưởng phủ chẳng hề dễ dàng, bằng tại chịu tang mẫu đưa đến thôn trang hẻo lánh. ngờ tâm địa Tưởng Quyền độc ác đến , quả thực hề xem nàng là cốt nhục của .

 

Tưởng Nguyễn khẽ cất lời: "Tứ sắp tiến cung, cũng . Với bản lĩnh của , ở chốn thâm cung hiểm ác chắc chắn sẽ kiếm một tiền đồ rực rỡ." Cô gái Tưởng Đan , cam chịu , thủ đoạn độc ác ngầm, vẻ ngoài trông như hề tâm cơ, nhưng thực chất là kẻ ghê tởm nhất. loại thích hợp nhất để sinh tồn chốn hoàng cung nuốt sống ! Tưởng Nguyễn khẽ nhếch môi lạnh nhạt. Tưởng Quyền chính là tự tay thả một con sói háo sát khỏi lồng, lão nào rằng, mai khi chính lão con sói dữ c.ắ.n xé tới chết.

 

Tiêu Thiều nàng, ngữ điệu trầm : "Hiện giờ Trần Quý phi xem nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Ta phái Cẩm Nhị và Cẩm Tam ở bên cạnh nàng, bảo hộ chu ."

 

Tưởng Nguyễn thoáng kinh ngạc, thành thực mà , cử chỉ của khiến lòng nàng cảm động. Sau sự việc , nàng tự suy xét cặn kẽ: tuy bề ngoài nàng đang chiếm ưu thế, song địa vị quận chúa vẫn đủ sức đối đầu trực diện với Trần Quý phi. Nàng chỗ dựa vững chắc, cũng bản lĩnh điều binh khiển tướng. Nếu liều lĩnh dùng cứng đối cứng, chắc chắn lợi. Một Thiên Trúc khó lòng chống sự vây công của địch thủ, nếu thêm Cẩm Nhị và Cẩm Tam, chí ít khi xảy biến cố, sẽ truyền tin, gia tăng thêm một tầng bảo vệ.

 

Phạm Khắc Hiếu

Loading...