Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 199
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:39
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng lão phu nhân tiếp lời: “Các con đều là cốt nhục của Tưởng gia, tất nhiên tương trợ lẫn . Tổ mẫu còn sống bao lâu nữa, chỉ mong thể thấy tỷ các con tương tương ái. Chuyện ngày là do phụ các con , giờ đây tổ mẫu giam nữ nhân xa , chuyện qua cũng đừng bận tâm nhắc nữa. Tưởng gia vinh hoa, con cũng vinh hiển, đúng ?” Bà thao thao bất tuyệt: “Đại ca con đang quan trong triều, cũng cần giúp đỡ. Sau con gả , chẳng phu quân con cũng sẽ gia thế Tưởng gia mà thôi . Tổ mẫu con là một cô nương hiền lương, ngày thường hãy tay giúp đỡ mấy đứa nhỏ trong nhà một tay, cũng dễ dàng chăm sóc lẫn .”
Tưởng Nguyễn cúi đầu, trầm mặc một lát mới ngẩng đầu lên, mỉm hỏi: “Tổ mẫu mong hành xử như thế nào?”
Nàng hỏi thẳng thừng như thế, ngược khiến Tưởng lão phu nhân vô cùng kinh ngạc. Đương nhiên bà đứa cháu gái khác biệt, ngày xưa Tưởng phủ sai, ngờ nàng rực rỡ đến mức . Thế nhưng, Tưởng lão phu nhân gần đất xa trời, thời gian còn nhiều, Tưởng phủ ngày càng suy bại, lòng bà vô cùng lo lắng. Giờ đây, bà chỉ thể trông cậy Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi. Thế mà hai là những kẻ Tưởng Quyền bỏ mặc từ thuở tấm bé, e rằng trong lòng khó tránh khỏi oán hận. Hôm nay bà gọi Tưởng Nguyễn đến đây, vốn chỉ nhắc nhở nàng vài câu, nào ngờ thái độ của Tưởng Nguyễn như .
Lòng lão phu nhân dâng lên cảm giác bức bối. Mặc dù Tưởng Nguyễn hôm nay là quận chúa Thái hậu cưng chiều, thái độ của phủ Tướng quân cũng thâm sâu khó lường, sắc mặt lạnh nhạt của nàng, bà cảm thấy bất lực phẫn nộ. Cuối cùng, bà chỉ đành gắng gượng : “Dạo gần đây Nhị ca con hành xử cũng đến nỗi nào, con thiết với Thái hậu nương nương, ngày thường thể thỏ thẻ cất nhắc đôi lời. Còn Tố nhi, suy cho cùng cũng là của con, các buổi tiệc tụ họp cùng các vị tiểu thư, con hãy dẫn nó theo, để nó học hỏi thêm lễ nghi và kiến thức xã giao.”
Tưởng lão phu nhân vốn giúp đỡ Tưởng Siêu. Còn Tưởng Tố Tố, dù cũng là đứa cháu lớn lên bên cạnh từ thuở nhỏ, lão thái thái vẫn giữ chút tình bà cháu. ... Tưởng Nguyễn chỉ nhạt. “Hậu cung can chính, Thái hậu nương nương ân lớn với , dám tâm hại đến ngài? Còn về Nhị , lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, quý nữ quen nhiều hơn bao nhiêu. Nếu so , Nhị còn mối quan hệ rộng rãi hơn nhiều lắm.”
Tưởng lão phu nhân nghẹn họng. Bỏ qua Tưởng Siêu, chỉ riêng Tưởng Tố Tố là nỗi phiền muộn thôi. Kể từ khi Hạ Nghiên gặp chuyện, Tưởng Quyền chỉ kinh thành chế giễu vì mang tai tiếng nhất tài nữ phụ bạc, mà Tưởng Tố Tố cũng liên lụy nhỏ. Những quý nữ đây lui tới đều vội vàng tránh xa, lâu ai gửi thiệp mời nàng ngoài. Chuyện hôn sự về chắc chắn sẽ càng thêm khó khăn. Lão phu nhân đang nóng lòng Tưởng Nguyễn dẫn Tố Tố ngoài giao thiệp, ngờ cự tuyệt thẳng thừng đến thế.
“Chúng nó đều là tỷ ruột thịt của ngươi, ngươi thực sự tay giúp đỡ ?” Tưởng lão phu nhân giận dữ chất vấn.
“Thứ cho bất lực.” Tưởng Nguyễn khẽ thở dài. “E rằng khiến Tổ mẫu thất vọng .”
Lão phu nhân Tưởng Nguyễn chằm chằm, cất lời. “Nguyễn nha đầu, cho đến tận bây giờ, ngươi vẫn còn mang lòng oán hận Tưởng gia ư?”
Tưởng Nguyễn mỉm lạnh nhạt, oán, mà là hận. Giờ phút , nàng khỏi tự hỏi Tưởng lão phu nhân quá khờ dại . Cả đời nàng chỉ Tưởng gia từng bước lụi tàn, thể tay giúp đỡ Tưởng Tố Tố? Huống hồ chi là chấn hưng Tưởng gia. Nếu Tưởng Quyền xem trọng và lo lắng cho tòa phủ đến thế, thì nàng sẽ buộc lão mở to mắt những thứ lão quý trọng hủy hoại, vì ngày càng thịnh vượng.
Có lẽ nụ của Tưởng Nguyễn quá mức châm chọc, lọt mắt Tưởng lão phu nhân vô cùng ngứa mắt. Bà vỗ mạnh xuống bàn, quát lớn. “Cút ngay!”
Thải Tước hoảng sợ, vội vàng chạy tới an ủi, “Lão phu nhân đừng nóng giận, xin ngài chú ý bảo trọng thể.”
“Đừng quên ngươi là Tưởng gia sinh !” Tưởng lão phu nhân giận dữ, lời lẽ cực kỳ chua ngoa, chói tai. “Những gì ngươi ăn, những thứ ngươi mặc, tất cả đều là Tưởng gia ban cho. Ngươi lấy tư cách gì mà oán hận Tưởng gia? Mẹ ngươi đoản mệnh c.h.ế.t sớm, nếu Tưởng gia dung dưỡng, liệu ngươi thể sống sót đến tận bây giờ ?”
Thải Tước bất an lén Tưởng Nguyễn, còn Bạch Chỉ và Liên Kiều xong thì giận tím mặt. Tưởng Nguyễn thẳng dậy, từ cao xuống Tưởng lão phu nhân. Vị chủ tử từng hô mưa gọi gió, gì nấy ngày nào giờ già , nét mặt tức tối vặn vẹo kết hợp với gương mặt nhăn nheo già nua, qua thật chút buồn .
Người Tưởng gia trời sinh ích kỷ, lạnh nhạt, luôn tự cho rằng khác đời đều thể chúng tùy tiện sai khiến. Tưởng lão phu nhân cũng ngoại lệ. Nàng mỉm , trong giọng chứa đựng ý lạnh khắc cốt ghi tâm. “Có lẽ nên hỏi một câu: Nếu do Tưởng gia, cần c.h.ế.t ?”
Tưởng lão phu nhân cứng đờ , trong mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt. “Ngươi, ngươi gì cơ?”
“Chắc Tổ mẫu cũng rõ, ?” Tưởng Nguyễn thản nhiên cất lời.
“Ngươi đang những lời xằng bậy gì đó? Cút ngoài, thấy mặt ngươi! Mau cút ngoài!” Tưởng lão phu nhân đột nhiên kích động, dốc hết sức lực ném chiếc gối ngọc ngoài. Gối ngọc rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh, mặt đất trải đầy một lớp bột phấn trắng trong suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-199.html.]
Tưởng Nguyễn cúi đầu, nở nụ quỷ dị, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh. “Quả nhiên là như .” Lão phu nhân đối diện với đôi mắt long lanh ngậm của nàng, chỉ thấy như rơi hầm băng, nén nổi sự run rẩy.
[]
“Tổ mẫu đang sợ hãi điều gì?” Tưởng Nguyễn hỏi. “Ta sẽ đối xử với Tưởng gia một cách đơn giản như cách các đối xử với mẫu .” Làm gì chuyện dễ dàng như ? Nàng sẽ bắt Tưởng gia chịu đựng và trả gấp trăm nghìn những đau khổ mà nàng từng gánh chịu ngày .
Tưởng lão phu nhân trừng mắt Tưởng Nguyễn, thể đột nhiên co giật mạnh, khóe miệng chậm rãi rỉ một vệt máu. Thải Tước sợ đến kinh hồn, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng lão phu nhân. “Lão phu nhân, ?”
Tưởng Nguyễn dừng bước, vị lão phu nhân đang từ từ xụi lơ xuống. Sắc mặt bà trắng xanh, khóe môi thâm đen, vệt m.á.u chảy mang một màu đen thẫm, rõ ràng là trúng độc. Thải Tước hoảng hốt đưa ngón tay đến mũi lão phu nhân, sắc mặt lập tức trắng bệch, thét lên chói tai. “Giết ! Có g.i.ế.c !”
“Đã xảy chuyện gì?” Đỗ Quyên đang bận rộn bên trong cũng vén rèm bước , thấy cảnh tượng sợ đến ngây . Thải Tước sợ thiên hạ loạn, lập tức hét lên: “Đại tiểu thư g.i.ế.c lão phu nhân! Mau tới cứu mạng với!”
Sắc mặt Bạch Chỉ và Liên Kiều đồng loạt đổi, cả hai cùng lúc phản bác. “Ngươi đang lời xằng bậy gì đó? Cô nương vẫn cách xa đây, thể liên quan? Ngươi chẳng khác nào ngậm m.á.u phun !”
“Trời đất ơi! Đại tiểu thư, ngươi dám mưu hại Lão phu nhân?” Một giọng quen thuộc vang lên từ phía cửa , mang theo sự cay nghiệt và sắc bén như thưở xưa, nhưng lắng kỹ hơn, còn thấy rõ vài phần hả hê mừng rỡ. Chính là Nhị di nương.
Tưởng Nguyễn nheo mắt, nở nụ lạnh lùng, thẳng Thải Tước đang ôm chặt Tưởng lão phu nhân. “Thải Tước, ngươi thực sự thấy g.i.ế.c ?”
Thải Tước đôi mắt chằm chằm, trong lòng khó nén sự chột , nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời. “Trong phòng chỉ Đại tiểu thư và Lão phu nhân. Khoảng cách giữa Đại tiểu thư và Lão phu nhân gần, hơn nữa lúc nãy Lão phu nhân và Đại tiểu thư còn đang cãi vã…”
"Trời ơi là trời!" Nhị di nương khoa trương thét lên. "Dẫu cho ngươi bất mãn mà cãi cọ với Lão phu nhân, cũng thể tay sát hại bà ! Chuyện đại nghịch bất đạo tày đình như thế, quả là đáng sợ!"
"Di nương cẩn trọng lời ." Liên Kiều nghiêm giọng chất vấn. "Miệt thị một vị Quận chúa đương triều, Di nương là tội khi quân ?"
Nhị di nương chững , càng lớn tiếng hơn. "Thế nào? Quận chúa đương triều là thể tùy tiện đoạt mạng ? Vậy thì cứ diệt khẩu ! Trên đời , lẽ nào còn vương pháp nữa ?"
Giọng Nhị di nương cao vút, gần như kinh động bộ hạ nhân trong phủ. Tưởng Tố Tố và Tưởng Đan vội vã chạy đến. Hồng Anh vì cách xa hơn nên nha dìu tới, bụng lớn, dọc đường báo nên khi thấy Tưởng Nguyễn, ánh mắt nàng đầy sự phức tạp. Tưởng Tố Tố lộ vẻ hả hê rõ rệt, còn Tưởng Đan thì sững sờ, hoảng hốt thốt lên. "Tổ mẫu, rốt cuộc Tổ mẫu xảy chuyện gì?"
"Tứ còn ngây ngô hỏi?" Tưởng Nguyễn thản nhiên đáp. "Tổ mẫu kẻ gian hãm hại, đến khi c.h.ế.t vẫn còn trừng mắt cam lòng."
Vẻ mặt Tưởng Đan khựng trong giây lát, hoảng sợ Tưởng Nguyễn. "Đại tỷ tỷ, tại tỷ nhẫn tâm hãm hại Tổ mẫu? Tổ mẫu luôn yêu thương tỷ, hôm nay còn cố ý mời tỷ tới hàn huyên tâm sự, cớ tỷ nhẫn tâm tay như ?"
"Tứ , ngôn ngữ chừng mực, coi chừng rước họa ." Tưởng Nguyễn nhắc nhở đầy ẩn ý. "Lời của bổn Quận chúa, chẳng lẽ đáng tin bằng lời của một nha hạ tiện? Từ đầu đến cuối, hầu như chỉ mỗi Thải Tước dám quả quyết rằng bổn Quận chúa mưu hại Tổ mẫu. Tứ là thứ ruột thịt của , tin tưởng tỷ tỷ mà tin lời lẽ vô căn cứ của một tiện tỳ? Tình tỷ giữa chúng , chăng mỏng manh đến ?"
Tưởng Đan nghẹn lời, thể tìm lời lẽ nào để phản bác. lúc , một giọng nam lạnh lùng đột ngột cất lên. "Bổn quan phụng mệnh hành sự, , mau bắt giữ Đại trưởng nữ Tưởng gia vì tội mưu hại Tổ mẫu!"
Theo là một toán quan binh. Tưởng Nguyễn mỉm như như , thẳng kẻ dẫn đầu, nhẹ giọng . "Bổn Quận chúa quả thực ngờ hành động của Phòng Tuần Bộ thể nhanh nhẹn đến mức , hệt như... sớm Tổ mẫu của sẽ gặp chuyện bất trắc ."
Phạm Khắc Hiếu