Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:09:48
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Quyên run rẩy Cẩm Tam. Cẩm Tam mỉm hết sức chân thành: “Có điều thích nhất những nữ nhân xinh . Ngươi ngoan ngoãn lời, cũng vui vẻ thành nhân duyên cho ngươi. Nếu ngươi lời…” Giọng Cẩm Tam chợt chuyển sang lạnh lẽo. “Tiểu tình lang của ngươi, e rằng sẽ ngươi liên lụy.”
“Ta xin đồng ý.” Đỗ Quyên vội vã . Lúc đầu giúp Thải Tước hãm hại Tưởng Nguyễn, nàng vốn hết sức do dự. Thải Tước nô bộc sinh trong phủ, khi rời phủ cuộc sống tất nhiên cần quá lo lắng. nhà Đỗ Quyên đều là việc tại thôn trang của Tưởng phủ, cho dù chỉ vì suy nghĩ cho thì nàng cũng nên xen chuyện . Sau đó, vì Vương công tử mà miễn cưỡng chấp thuận, thế nhưng trong lòng vẫn còn vài phần lưỡng lự. Hôm đó Lão phu nhân sai nàng chuẩn , nàng nhân cơ hội nán bên trong lâu. Sau lúc hỏi đến, nàng chỉ bản thấy rõ, thái độ nửa thật nửa giả.
Giờ phút , Đỗ Quyên mới khe khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mắn , ban đầu nàng giữ một phần ý niệm, nếu hôm nay nàng kết cục y hệt Thải Tước. Nhìn dáng vẻ ngu dại hiện tại của ả , Đỗ Quyên khỏi rùng sợ hãi.
Cẩm Tam và Cẩm Nhất thành công việc, liền nhanh chóng rời . Tại Nguyễn cư, Thiên Trúc cũng đồng thời nhảy sân viện. Ba Bạch Chỉ, Liên Kiều và Lộ Châu chờ đợi nóng lòng, thấy Thiên Trúc trở về đều thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay, bên ngoài Nguyễn cư luôn giám thị, may nhờ Thiên Trúc võ công cao cường, mới thể tránh những tai mắt .
Bạch Chỉ hỏi: “Mọi chuyện thỏa ?”
Thiên Trúc khẽ gật đầu. Việc giấu thạch tín vài nơi trong phủ đối với nàng là việc khó. Vốn dĩ nàng còn định giấu một ít sân viện của Tưởng Đan, nhưng Tưởng Nguyễn đó dặn dò: khi xảy chuyện, Tưởng Đan rút lui một cách quá sạch sẽ, nếu thể bắt gọn trong một thì cần bứt dây động rừng. Tuy Thiên Trúc chút cam lòng, nhưng vẫn theo mà nhẫn nhịn.
Liên Kiều thở phào một . "Chỉ chờ tin tức từ Vương gia sáng mai mà thôi."
….
Trải qua một đêm dài, mỗi đều ôm giữ một tâm tư riêng. Sáng sớm hôm , một toán lính kéo đến nhà lao. Vị quan sai dẫn đầu là một lạ mặt, thập phần cung kính với Tưởng Nguyễn, chỉ rằng chuyện đây chỉ là hiểu lầm nhất thời, mong nàng rộng lòng thứ , chấp nhặt.
Quả nhiên, Tiêu Thiều hành động cực kỳ mau lẹ. Tưởng Nguyễn khó dễ đám quan sai, bước đến cổng nhà lao thấy Triệu Nguyên Phong chờ. Vừa thấy nàng, Triệu Nguyên Phong liền vội vã xông lên, kiểm tra kỹ lưỡng từ xuống . Thấy nàng bình an vô sự, tiểu cữu cữu mới hài lòng gật đầu. "Hắn quả thật suy tính chu ."
Tưởng Nguyễn khẽ gọi, "Tiểu cữu cữu."
Triệu Nguyên Phong híp mắt nàng, khoát tay áo : "Nguyễn nha đầu, thoát khỏi chốn ngục tù , chi bằng để dẫn con thưởng thức một màn kịch ."
Tưởng Nguyễn mỉm đồng ý. "Được."
…
Lại về Tưởng phủ, sáng sớm, gia đinh nha dậy sớm quét tước dọn dẹp, bỗng thấy tiếng đập cửa ầm ầm. Gã hầu canh cửa mở then, một toán quan sai mang bội đao lập tức nối đuôi xông , vẻ mặt dữ tợn như hung thần ác sát. Một ma ma lâu năm, chút uy tín trong phủ, vội vàng tiến lên nghênh đón, cất lời hỏi: "Quan gia, vô duyên vô cớ vì . . ."
Vị quan sai nọ chẳng chút khách khí đẩy ma ma sang một bên, quát lớn: "Cút ngay! Bổn quan phụng mệnh việc, lùng bắt trọng phạm của triều đình!"
Ma ma kinh hãi thất sắc. Hiện tại trong phủ ngoài Tưởng Siêu, Tưởng Quyền thì còn ai quan lớn, dám gánh vác nổi bốn chữ "Trọng phạm của triều đình" ? Chẳng lẽ là lão gia gặp họa? Ma ma sợ tới mức câm như hến. Bọn quân lính màng đến bà , tự xông Tưởng phủ lục soát. Chẳng bao lâu , Nhị di nương áp giải bên ngoài.
"Quan gia, oan uổng quá! Thiếp chuyện gì nên tội?" Nhị di nương vẫn hiểu đầu đuôi câu chuyện, chờ tin Tưởng Nguyễn gặp chuyện thì gặp đám binh lính . Kẻ thủ lĩnh là Lý Cường, ánh mắt hung hãn trợn trừng bà , quát: "Câm miệng! Có gì thì cùng chúng tới nha môn hãy !"
Vị quan sai nọ hung hãn như , Nhị di nương dọa cho khiếp sợ, dám hó hé thêm lời nào. Tưởng Quyền nhận tin, vội vàng dẫn hỏi, thấy vị thủ lĩnh quan sai thì cau mày hỏi: "Dám hỏi tiện nhà phạm trọng tội gì?"
Vốn dĩ dựa phẩm cấp của Tưởng Quyền, những quan binh dẫu cần hành đại lễ cũng kính cẩn vài phần. hôm nay . Gã thủ lĩnh quan lính liếc Tưởng Quyền, giọng ẩn chứa ý vị thâm trường: "Tưởng đại nhân, việc ngài chớ nhúng tay thì hơn, coi chừng rước họa đấy." Dứt lời, hiệu cho cấp , đầu mà rời ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-204.html.]
Trong lòng Tưởng Quyền chợt lạnh lẽo. Giọng điệu của quan sai quả thực hàm chứa thâm ý, việc bắt giữ Nhị di nương thành nghiêm trọng đến mức "rước họa ", hơn nữa còn huy động nhiều như , chẳng lẽ đây là chuyện bé xé to? Lão vốn là lăn lộn lâu năm trong quan trường, lập tức một suy đoán hiện lên trong đầu: Phải chăng bên phía Lại bộ Thượng thư xảy biến cố gì ?
Nói về Nhị di nương, khi theo toán lính thẳng đến phủ nha, bà hai nha dịch canh giữ, còn gã thủ lĩnh dẫn theo thủ hạ . Lòng Nhị di nương thấp thỏm yên, suy nghĩ một lát, liền hạ quyết tâm. Bà cởi hai chiếc nhẫn ngọc tay xuống. Mấy ngày , để thu mua Lý Cường, bà bán gần hết châu báu. Đôi nhẫn ngọc là vật Tưởng Quyền tặng bà thuở mới nạp phủ, nên bà vẫn nỡ bán. nay tình thế khẩn cấp, thể tính toán quá nhiều. Bà cầm hai chiếc nhẫn ngọc nhét tay nha dịch, xòa lấy lòng: "Quan gia, xin hỏi vì cớ gì mà bắt giữ?"
Đôi nhẫn ngọc chất lượng tuyệt hảo, nếu mang chợ bán, ít nhất cũng đổi một nghìn tám, hai nghìn lượng bạc. Nếu là ngày thường, đối với những nha dịch hiếm khi thấy món đồ như , ắt sẽ vui vẻ mà nhận ngay. hôm nay chiêu chẳng linh nghiệm, hai nha dịch liếc một cái, hề đưa tay nhận.
Nhị di nương thấy thế, lòng lập tức nguội lạnh hơn nửa. Không sợ họ nhận đồ, chỉ sợ đưa đồ mà họ dám thu. Chuyện nghiêm trọng tới mức độ nào ? Rốt cuộc là chuyện gì khiến hai nha dịch nhỏ cũng dám động tới món hối lộ lớn như ?
Sắc mặt Nhị di nương biến đổi, gắng gượng hỏi: "Quan gia, ... thể hỏi Lý đại nhân Lý Cường ?"
Một trong hai nha dịch kinh ngạc liếc bà , đáp lời: "Lý đại nhân ư? Cả ngày hôm qua đều thấy bóng dáng, nha phủ cũng . Dù thì cũng đến phiên việc." Suy nghĩ một chút, gã Nhị di nương dặn dò: "Ngươi đừng hòng giở trò bịp bợm gì nữa. Hãy giữ sức lực, đợi lát nữa lên công đường hãy ."
"Ngươi nhiều lời vô ích với ả gì?" Một nha dịch khác bực bội nhắc nhở đồng sự.
Nhị di nương càng thêm hoảng sợ. Chẳng đợi bao lâu, bà thấy bên ngoài vang lên tiếng trống kêu oan, từng hồi, từng hồi đ.á.n.h thẳng lòng .
Chỉ khi đại án liên lụy đến quan viên triều đình, trống kêu oan mới phép đ.á.n.h lên. Ngay khi tiếng trống dứt, Nhị di nương cũng áp giải lên công đường.
Hai hàng nha dịch chia ở hai bên. Vị quan Đại lão gia chẳng mà Nhị di nương quen , trông hết sức nghiêm nghị khó gần. điều khiến Nhị di nương kinh hãi điều đó, mà là đang ở ghế tả bên . Đó chính là mà bà vô cùng quen thuộc: Tưởng Nguyễn. Nàng trang điểm sạch sẽ gọn gàng, vận bộ xiêm y màu xanh nhạt, vẫn diễm lệ quyến rũ như thuở nào. Giờ phút , nàng như thẳng bà . Nàng , nào nửa phần bất ?
Lòng Nhị di nương nặng trĩu. Bà thầm nghiến răng, căm hận vì một nữa để cho Tưởng Nguyễn thoát kiếp nạn . Ánh mắt về phía Tưởng Nguyễn chứa đầy vẻ cam lòng, sắc bén tựa như lưỡi kiếm tẩm độc.
Các vị quan viên công đường thấy bộ dạng của Nhị di nương thì sắc mặt đều phần khó coi. Triệu Nguyên Phong khẽ ho một tiếng cất lời: "Ta thấy tội phụ vẫn nhận rõ phận của , Kha đại nhân thấy ?"
Kha Tu Nhiên cao khẽ giật , đưa mắt Triệu Nguyên Phong. Ai nấy đều Triệu tam lão gia bướng bỉnh, ngông nghênh, song gia tộc Triệu gia ba đời là võ tướng, danh tiếng lẫn bản lĩnh đều tầm thường. Nếu đắc tội , con đường quan trường về hẳn sẽ gặp muôn vàn khó khăn. Hắn đích đến xem án hôm nay, lẽ nào vì chống lưng cho Hoằng An quận chúa ? Chi bằng bán cho một ân huệ, cũng tiện bề qua . Cân nhắc xong lẽ thiệt hơn, Kha Tu Nhiên lập tức vỗ mạnh kinh đường mộc, cao giọng tuyên hỏi: "Tội phụ quỳ công đường, ngươi tội ?"
Nhị di nương lắc đầu lia lịa, kinh hoàng luống cuống: "Tiện thật sự phạm tội gì?"
Phạm Khắc Hiếu
Kha Tu Nhiên lạnh lùng lệnh: "Dẫn nhân chứng lên!"
Hai quan sai lập tức áp giải hai nha công đường. Một tóc tai rối bời, miệng ngừng lẩm bẩm: "Nô tỳ sai , Lão phu nhân, nô tỳ cố ý hại , là Nhị di nương bắt nô tỳ như ... Nô tỳ sai ..." Nha đó thần trí còn tỉnh táo, chính là Thải Tước.
Người còn quỳ xuống, cất giọng sang sảng: "Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ tên Đỗ Quyên, nô tỳ xin chứng! Ban đầu, chính Nhị di nương mua chuộc Thải Tước, hạ độc t.h.u.ố.c của Lão phu nhân, mưu toan hãm hại Quận chúa. Nhị di nương còn uy h.i.ế.p nô tỳ, nếu nô tỳ dám chân tướng, bà sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cả nô tỳ cùng nhà đang việc ở thôn trang."
"Ngươi càn! Ta lúc nào ——" Nhị di nương giận dữ phản bác, vẻ mặt cam tâm.
"Nhị di nương đưa cho Thải Tước một khoản bạc lớn. Nếu đại nhân tin, chỉ cần khám xét phòng của Thải Tước ắt sẽ rõ ràng."
"Không cần. Bổn quan sớm điều tra việc." Kha Tu Nhiên phẩy tay áo, kết thúc tranh luận.
Án quan ở bên cạnh liền cất tiếng: "Tưởng Lý thị! Ngươi mưu tài hại mệnh, đầu độc Tưởng thị, hối cải, âm mưu hãm hại Hoằng An quận chúa. Chưa hết, vì che giấu tội ác, ngươi còn tay g.i.ế.c diệt khẩu, tâm địa khắc nghiệt, ác đến tận cùng, lòng rắn rết, bản tính hung tàn tựa hổ sói! Việc thiên hạ khó dung, thiên lý còn đó, bổn phủ há thể dung thứ cho ngươi? Luật pháp quy định, g.i.ế.c đền mạng. Nay xử ngươi c.h.é.m lập quyết!"