Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:13
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau một thoáng im lặng, Tưởng Nguyễn mới cất lời: "Nàng ở nơi lâu ?"
Thấy Tưởng Nguyễn rốt cuộc chịu mở lời, nữ tử sợ nàng ngày thường kìm nén đến sinh bệnh, liền đáp ngay: "Ta ở đây gần một năm, hơn nửa năm qua nơi hề ngoài bước . Tiểu cô nương, rốt cuộc gây tội gì mà giam đây ?"
Tưởng Nguyễn khẽ nhạt một tiếng: "Ta nào gây chuyện gì."
"Vậy ..." Nữ tử sững , đang định tiếp thì dường như đột nhiên hiểu rõ điều gì đó. "Chẳng lẽ cũng oan uổng? thấy rõ ràng là tiểu thư gia đình quyền quý, bọn họ dám..."
Tưởng Nguyễn thẳng nàng : "Tỷ ý gì?"
Nữ tử tỏ vẻ tránh né: "Không... gì."
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài một tiếng, âm thanh chứa đựng sự khổ đau vô hạn, như thể một trải qua muôn vàn thống khổ, nội tâm nặng trĩu, khiến cũng cảm thấy đau xót . Nữ tử lặng lẽ xuyên qua mái tóc rối bù mà quan sát Tưởng Nguyễn. Nàng mỉm sang, đôi mắt xinh chứa đựng sức mạnh, toát sự ấm áp, khiến lòng bất giác an tâm. Rõ ràng đối phương chỉ là một nữ hài mười mấy tuổi, thế nhưng ánh mắt đầy tự tin và thần thái mê hoặc thể khiến khác khâm phục, nhịn mà hết tâm tư thầm kín trong lòng.
Nữ tử nuốt khan một tiếng. "Muội mới đến nên rõ, nơi thả ngoài, tất thảy đều dựa kim tiền. Ta vốn phu quân, kết hôn một năm thì biển ăn, chẳng may gặp hải tặc, bặt vô âm tín. Ta đành ở chăm sóc mẫu chồng ngoài tám mươi. Ai ngờ tiểu thúc (em trai của chồng) ... Hắn thèm khát bạc phu quân để , thừa dịp ngoài sát hại bà, vu oan cho . Tri phủ ở đây là một tên hôn quan, nhận tiền hối lộ của tiểu thúc , cần tra xét bắt giam đại lao. Ta tra tấn đến khuất phục nhận tội. Dù c.h.é.m đầu, nhưng cũng chỉ thể sống mòn mỏi qua ngày trong chốn lao tù mà thôi." Nữ tử đến chỗ thương tâm, giọng khàn , song nàng hề rơi lệ. Có lẽ ở đây một năm, nước mắt sớm khô cạn. Tuy đau đớn thấu tâm can, nhưng cũng đành cam chịu phận nghiệt ngã.
Thấy Tưởng Nguyễn vẫn trầm mặc , nữ tử mới bình tĩnh , cất lời: "Thế còn tiểu cô nương? Nhìn giống . Mặc dù y phục trông lành lặn, nhưng , nhất định thiếu nữ thường dân. Sao cũng lưu lạc đến chốn ?"
Tưởng Nguyễn mỉm đáp: "Gia đình thường dân còn rối ren phức tạp đến thế, nhà cao cửa rộng thể thiếu sự tranh đấu giữa với ?"
Nữ tử xong, thấy quả thực lý, ánh mắt Tưởng Nguyễn càng thêm thương cảm. "Tiểu cô nương, đại lao thể so sánh với thế giới bên ngoài. Ta sống khổ sở nơi một năm , đây quả là nơi dành cho . Nếu và cùng đồng cảnh ngộ, chi bằng chúng giúp đỡ lẫn . Ta tên là Thục Phân, cứ gọi là Phân tỷ là ."
Tưởng Nguyễn gật đầu: "Phân tỷ." Nàng khắp xung quanh: "Những giam ở đây đều oan uổng cả ?"
Thục Phân lắc đầu: "Cũng hẳn là tất cả, nhưng đại đa đều như . Ngoài còn vài thật sự phạm tội, song đủ bạc để chuộc tội. bất kể phạm tội gì, chỉ cần kim tiền, đều thể hối lộ Tiễn Vạn Lý để thả ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-21.html.]
Tiễn Vạn Lý chính là tri phủ nơi . Tưởng Nguyễn nhớ rõ, kẻ cực kỳ tham lam, chỉ là một vị quan nhỏ nhưng thích thể diện cung kính gọi là lão gia. Những năm qua, vơ vét tài sản của dân chúng ít. Chắc hẳn , nhận bạc của Trần Chiêu, song Tiễn Vạn Lý tham lam hơn Trần Chiêu bội phần, rõ phận của nàng mà vẫn bắt giam, chính là vơ vét thêm chút đỉnh từ tay Tưởng Quyền. Giao dịch , Tưởng Quyền nhất định sẽ , con Tưởng Tố Tố cũng đang trông chờ kết quả. Chỉ là, nàng sẽ để những kẻ toại nguyện. Tiễn Vạn Lý xâu xé món mỡ béo ngậy , nàng sẽ để nếm trải kết cục ăn đến mức bể bụng.
"Nếu cơ hội để rửa sạch oan khuất, tỷ bằng lòng kêu oan ?" Tưởng Nguyễn hỏi Thục Phân.
Thục Phân sững sờ, đăm chiêu Tưởng Nguyễn. "Làm thể cơ hội giải oan ? Ta ở đây ngót nghét một năm, sớm thấu nhân tình thế thái. Nơi còn công lý gì nữa . Nếu kêu oan, đó chính là sai lầm lớn. Tốt nhất đừng như , nếu sẽ chịu khổ sở trăm bề."
Tưởng Nguyễn mỉm . "Phân tỷ đừng quên, phụ kẻ tầm thường. Nếu rõ đang giam cầm ở đây, tất nhiên sẽ dốc sức giải cứu, rửa sạch nỗi oan khuất cho . Lúc cơ hội , đến khi đó cũng sẽ quên ân tình của tỷ."
Nghe Tưởng Nguyễn nhắc đến phụ của , Thục Phân chút do dự: "Thân phụ của thực sự thể như ?"
Phạm Khắc Hiếu
"Nếu quả thực là , còn gì hơn?" Trong mắt Thục Phân dâng lên một tia hy vọng mong manh, nhưng chốc lát nàng nghi ngờ: "Nếu phụ yêu thương đến thế, tại để rơi tình cảnh ?" Tưởng Nguyễn cúi thấp đầu xuống, vài tia nắng hắt qua song sắt phòng giam, chiếu lên chiếc cổ trắng ngần của nàng. Lông mi rũ xuống che cảm xúc trong đáy mắt. Dáng vẻ hình mỏng manh , yếu ớt đến độ khiến bất giác nảy sinh lòng thương xót.
Thục Phân khẽ thở dài. "Thôi , gia sự của , tiện hỏi tới. ... Phụ thật sự sẽ phái tới cứu ?"
" thế, nha cận của kịp thời hồi phủ truyền tin , Phụ sẽ nhanh chóng phái tới đón thôi." Tưởng Nguyễn chớp chớp đôi mắt.
"Khi nào cơ?" Thục Phân vẫn còn chút nghi hoặc.
"Là ngày mai." Tưởng Nguyễn khẽ . "Ta đoán ngày mai sẽ là cơ hội để giãi bày nỗi oan, Phân tỷ. Đến lúc đó, chỉ riêng tỷ, mà tất cả các tù nhân ở đây đều nắm chắc cơ hội , dốc sức kêu oan. Tỷ cần nhớ kỹ, kêu gào càng lớn, khả năng thả càng cao." Tiễn Vạn Lý c.h.ế.t t.h.ả.m hại hơn gấp bội.
Thục Phân cơ hội trời cho , tất nhiên ngừng gật đầu đồng ý, liền đem chuyện truyền đạt cho bộ ngục thất.
Một đêm thoáng chốc trôi qua. Ngày hôm , thiên nhật tầng mây dày đặc che khuất , tuyết bắt đầu rơi nặng hạt. Hơi thở phả đều hóa thành màn sương trắng xóa. Trong phòng giam âm u ẩm ướt, vài nơi bắt đầu đóng băng cứng. Thục Phân tìm chút rơm rạ của , đưa cho Tưởng Nguyễn để nàng lót , mong thể ấm áp hơn đôi chút.
Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu, nơi phòng giam , so với thiên lao nơi nàng từng chịu đựng ở kiếp , quả thực là thiên đường nhân gian. Thuở , nàng gánh lưng tội danh họa quốc yêu nữ, giam cầm trong Thủy lao kinh khủng nhất. Hơn nửa nàng ngâm trong làn nước ẩm ướt, lạnh lẽo thấu xương, còn những con chuột to béo xem nàng như thức ăn mà ngang nhiên gặm nhấm. Dòng nước xiết lạnh buốt cứ thế xói thể, cái lạnh thấu xương tủy, xuyên cả ruột gan. Bởi thế, dẫu trận tuyết lớn tàn khốc đến mấy, cũng chẳng thể sánh bằng một phần ngàn khổ cực kiếp nàng trải qua.
Lần , cảnh tượng năm xưa tái hiện, nàng một nữa giam ngục thất. lúc , nàng tuyệt đối sẽ còn bất lực, bi t.h.ả.m để mặc kẻ khác giày vò như kiếp nữa. Nàng vẫn ở đây, nhưng nợ m.á.u trả bằng máu. Mọi khổ sở nàng chịu đựng ngày hôm nay, cộng dồn cả nỗi đau đớn trải qua ở kiếp , tất thảy đều đòi những kẻ đó trả sót một ly! Khi nhân quả luân hồi, hãy xem rốt cuộc kẻ nào mới là kẻ thê t.h.ả.m hơn!