Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:10:02
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Như Mi di nương vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, bà nào Triệu gia nay cực kỳ hộ đoản, càng là quả hồng mềm mặc kẻ khác tùy ý nhào nặn. Cho dù là dịu dàng ôn hòa như Diêu thị, bao nhiêu năm gả Triệu gia, trong xương cốt cũng nhuốm mấy phần dũng mãnh của nhà chồng. Nàng lập tức lạnh: “Như Mi di nương quả là giỏi đùa cợt. Nếu Phi Châu nhà , thì dạng cô nương nào mà tìm , huống chi chỉ là một thứ nữ bé mọn? Hay là Như Mi di nương cho rằng Quách cô nương chỉ cần hát mấy khúc ca tầm thường, Phi Châu liền ý chăng? Nếu đến tài nghệ ca hát, đem Quách cô nương so với các ca kỹ tuyệt sắc nổi danh ở sân khấu kinh thành, thì tính là gì?”

 

Trong những mặt, cũng thiết với Diêu thị, tất nhiên họ hiểu rõ với tính khí hiền lành thường ngày của nàng sẽ thốt lời lẽ cay nghiệt đến . Hôm nay dồn ép quá mức, quả thật động chân nộ khí . Diêu thị dứt lời, ngay cả Quận trưởng phu nhân cũng bật . Đào hát biểu diễn sân khấu kinh thành ngày ngày hát ca, kẻ đón đưa, nào dây dưa với bao nhiêu vị quan lão gia. Lời của Diêu thị quả thực là độc địa. Trong lòng Du Nhã ngờ Diêu thị bề ngoài trông dễ bắt nạt, mà khẩu khí sắc bén như . Như Mi di nương đương nhiên cũng ý châm chọc sâu cay trong lời Diêu thị, hận đến đau gan. Song, bà nhanh trí như Diêu thị, vò đầu bứt tai cũng thể nghĩ câu nào để phản bác.

 

Bầu khí chợt trở nên tĩnh lặng, bỗng từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, mà là nhóm quý nữ đang chơi đùa ngoài sân cùng tới.

 

Người dẫn đầu chính là đại tiểu thư Quách gia, Quách Tường. Vừa tới cửa, Như Mi di nương trợn mắt nàng, lời lẽ ác độc trách mắng: “Đại tiểu thư, vì lý do gì mà ngươi cùng Mộng nhi ngoài thưởng cảnh, Mộng nhi gặp chuyện? Là đại tỷ, rốt cuộc ngươi những gì? Chẳng lẽ ngay cả việc nhỏ nhặt như chăm sóc cũng ?”

 

Năm nay Quách đại tiểu thư chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Vì mẫu đang bệnh nặng, nàng chỉ mặc một bộ y phục màu xanh đen, trông hết sức mộc mạc. Dung mạo nàng thanh đạm, tính tình trầm tĩnh như chính nàng. Nghe thấy Như Mi di nương ác độc lên án, nàng chỉ lắc đầu đáp: “Di nương, nào côn trùng trong bụng ngũ , há thể lúc nào cũng kè kè theo nàng. Huống chi đó ngỏ ý ngũ cùng, nhưng nàng từ chối.”

 

Như Mi ngẩn , một tiểu thư cạnh Quách Tường lên tiếng xác nhận: “ , đó Quách tỷ tỷ cùng ngũ tiểu thư, ai ngờ Quách ngũ tiểu thư ở bên cạnh tỷ tỷ, còn buông lời nh.ụ.c m.ạ đại tỷ.”

 

Các quý nữ mặt đều gật đầu, các nàng chính mắt thấy. Các quý nữ vốn mấy ưa loại thứ nữ, huống chi tính cách Quách Mộng thực sự lòng . Những đồng tình với Quách Tường tất nhiên sẽ nể nang mà thừa cơ đạp nàng xuống bùn. Như Mi di nương tức hộc máu, nhưng nhiều quý nữ như , thể đắc tội, đành dồn hết uất ức lên Quách Tường, ánh mắt căm tức nàng chằm chằm.

 

Quách Tường vẫn im lặng, thêm lời nào. Ánh mắt Du Nhã lóe lên, chú ý tới Tưởng Nguyễn đang cạnh Triệu Cẩn. Dường như nhận thấy cái của Du Nhã, Tưởng Nguyễn ngước mắt lên, mỉm với bà , nụ nhất thời khiến trong lòng Du Nhã xuất hiện một cảm giác bất an khó tả, bà cảm thấy dường như bản bỏ sót mất một chi tiết quan trọng nào đó.

 

“Di nương, ngũ khác hãm hại nên mới thành nông nỗi .” Quách Tường khẽ .

 

“Cái gì?” Như Mi , lập tức gấp gáp hỏi : “Ngươi là ai?”

 

“Việc …” Quách Tường lộ vẻ khó xử, đúng lúc Triệu Cẩn mở lời: “Bởi vì Quách ngũ tiểu thư phát hiện bí mật của một khác.”

 

“Bí mật gì?” Như Mi di nương gấp gáp truy hỏi, nhưng Triệu Cẩn tỏ khó xử, chịu tiếp.

 

“Rốt cuộc là bí mật gì?” Thấy thái độ úp mở của Triệu Cẩn, lòng Như Mi nóng như lửa đốt, bà đưa tay nắm lấy ống tay áo của Triệu Cẩn. Triệu phu nhân Diêu thị thấy , khẽ nhíu mày.

 

Vị tiểu thư nhỏ tuổi lên tiếng giúp Quách Tường khi nãy lúc cất lời: “À, tất cả đều thấy, nên hiện giờ cũng còn tính là bí mật nữa .”

 

Tiểu thư xuất từ gia đình nho gia, năm nay vẫn cập kê, mới chỉ mười một, mười hai tuổi, nên cần cố kỵ quá nhiều, từng lời đều rõ ràng thẳng thắn. Các quý nữ mặt kinh ngạc, vội vàng cúi đầu xuống. Dường như bí mật quả thực khó , thật sự tiện nhắc . Lòng Du Nhã kinh hãi, liếc nhanh về phía Tưởng Nguyễn, thấy nụ môi Tưởng Nguyễn càng thêm rạng rỡ, thế nào cũng thấy thâm sâu khó lường. Bà chăm chú Tưởng Nguyễn, chân mày dần nhíu chặt.

 

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Quận trưởng phu nhân ôn hòa cất lời: “Cứ , đừng sợ.”

 

Nàng tiểu thư nhỏ dửng dưng thốt : “Nói thẳng thì, bí mật chính là Đại tiểu thư Hạ gia là cốt nhục ruột thịt của Hạ Nhị lão gia.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-217.html.]

 

Lời , tất cả những mặt đều kinh hãi thất sắc!

 

Thân Nhu vốn đang khoanh tay chờ xem kịch vui, ngờ sóng gió chuyển hướng về phía , sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.

 

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Du Nhã trầm giọng hỏi, vô thức liếc Thân Nhu. Vừa thấy sắc mặt Thân Nhu khác thường, nàng thoáng ngưng thở, lồng n.g.ự.c chợt nhói lên, nỗi hận thù ngập trời tức khắc trào dâng.

 

Hai nàng và Thân Nhu đối đầu nhiều năm, tất nhiên Du Nhã rõ biểu cảm của nàng ám chỉ điều gì. Như , lời vị tiểu thư thốt là sự thật.

 

Từ khi gả Hạ gia, Du Nhã rõ Hạ Thiên Tài trời sinh phong lưu đa tình. Song, nhờ sinh hạ Hạ Tuấn, nàng nghiễm nhiên vững vị trí Chính thất chủ mẫu. Cho dù Hạ Thiên Tài hoang dâm cỡ nào, cũng nể nang nàng vài phần.

 

Thế nhưng, Du Nhã vốn mang tính cách cay nghiệt, sinh lòng đố kỵ. Đại ca Hạ Thiên Dật tuy ngốc nghếch, cưới Thân Nhu kiều diễm. Phụ nhân trong nhà vốn ganh ghét , nên nàng đương nhiên ưa nổi Thân Nhu – kẻ tuy chỉ sinh con gái mà vẫn trượng phu hết mực yêu thương. Trong khi nàng sinh con trai đích tôn, tâm ý Hạ Thiên Tài vẫn chẳng hề đặt lên nàng.

 

Điều đáng hận nhất là, ánh mắt Hạ Thiên Tài thỉnh thoảng lén lút dò xét Thân Nhu, lộ rõ vẻ ái mộ che giấu.

 

Hôm nay ngẫm , hóa hai kẻ đó vốn gian díu với từ lâu! Chẳng trách, tình cảm của Hạ Thiên Tài đối với đại ca vốn chẳng mấy , tỏ thái độ hết mực yêu thương với cháu gái Hạ Kiều Kiều. Thì , Hạ Kiều Kiều chính là cái tiện chủng do hai bọn họ cấu kết sinh !

 

Phạm Khắc Hiếu

Thúc tẩu tư thông, Hạ Thiên Dật khác đội nón xanh, còn vô tri vô giác nuôi con gái giúp kẻ khác—thật đúng là trò lớn nhất thiên hạ!

 

“Để tiếp.” Tưởng Nguyễn điềm đạm cất lời. “Lúc nãy, khi chúng còn ở đây, bỗng một nha chạy đến, thần sắc vô cùng hoảng sợ. Nàng khai rằng, Quách gia ngũ tiểu thư phát hiện bí mật của Hạ gia. Kẻ nọ sát hại Quách tiểu thư, còn diệt khẩu luôn cả nàng . Nha vô cùng kinh hãi, sự tra hỏi của , cuối cùng nàng cũng hé lộ bí mật . Chính là chuyện mà chư vị thấy.”

 

“Đồ tiện nhân! Thì ngươi chính là kẻ hại Mộng Nhi của !” Tính tình Như Mi di nương vốn nghiêng ngả theo lợi ích, liền lập tức xoay chuyển thái độ, phun một bãi nước bọt về phía Du Nhã và Thân Nhu. “Tự các ngươi chuyện ô uế đáng khinh, còn g.i.ế.c diệt khẩu? Nếu Mộng Nhi nhà gặp bất trắc gì, Lão gia nhất định sẽ tha cho hai ngươi!”

 

Du Nhã hít sâu một , rõ hiện tại lúc truy cứu những chuyện xa , bởi nếu tin đồn bất lợi lan truyền ngoài, e rằng đối với Hạ gia lẫn chính nàng cũng hề . Nàng bèn : “Như Mi di nương chỉ dựa lời của một nha nhỏ bé chẳng rõ từ đến mà vội vàng kết luận như thế, chẳng quá chủ quan ? Ta và tỷ tỷ từ đầu đến cuối vẫn ở đây, lấy thời gian ám hại Quách ngũ cô nương?”

 

mà…” Như Mi nhất thời nghẹn lời.

 

Tưởng Nguyễn khẽ . “Tại thấy nha hầu cận của Hạ Nhị phu nhân nhỉ?”

 

Bình thường, khi ngoài, bên cạnh phu nhân sẽ hai nha theo để tiện bề sai khiến. bên Du Nhã hiện tại chỉ một. Người còn nãy giờ thấy xuất hiện. Cho dù vì bận lấy vài món đồ nên trở , nhưng xét quá lâu .

 

Sắc mặt Du Nhã lập tức biến đổi. Nha , dĩ nhiên nàng rõ. Ả vốn đang ẩn nấp tại đây, đợi dẫn Triệu Phi Châu tới gặp Quách Mộng, giờ vẫn chậm chạp thấy về. Nàng thể nào tiết lộ sự thật, nhưng Tưởng Nguyễn nào nhân từ cho nàng thời gian ứng phó. Nàng bước tới giường Quách Mộng, nhẹ nhàng nhấc lên một chiếc khăn tay, khẽ : “Chiếc khăn tay , hình như chút kỳ lạ…”

 

lúc vị đại phu kiểm tra thương tích và kê đơn t.h.u.ố.c cho Quách Mộng xong, ông bước tới nhận lấy khăn tay từ tay Tưởng Nguyễn, đưa lên mũi ngửi, đoạn cất lời: “Vừa lão phu thăm khám, nhận thấy vị cô nương hôn mê bất tỉnh vì trúng t.h.u.ố.c mê. Quả nhiên, chiếc khăn tay lưu mùi d.ư.ợ.c liệu.”

 

Loading...