Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:10:08
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh mắt Tưởng Nguyễn rơi xuống gương mặt thanh niên đang giường. Cho dù trọng thương, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thường lệ, tựa như đây chuyện lớn lao gì. Bởi đang nhắm mắt, hàng lông mi thật dài rủ xuống, tạo thành bóng mờ ánh đèn. Sắc mặt tái nhợt, sắc môi càng nhạt hơn, cả tựa như tạc nên từ bạch ngọc, mang theo mùi vị lạnh lùng và trong trẻo. Chỉ đôi môi mỏng mím thật chặt, cuối cùng mới cho thấy đang chịu đựng sự đau đớn dễ chịu chút nào.

 

Tưởng Nguyễn nhận lấy chiếc khăn sạch Bạch Chỉ đưa cho, ngâm nước nóng vắt khô. Nàng cầm lấy chiếc kéo ngâm trong rượu nóng khử trùng, một tay nắm lấy cổ áo Tiêu Thiều, một tay cầm kéo, dọc theo cổ áo cắt xuống nơi đang chảy máu.

 

Tuy nàng cắt khéo léo, nhưng vẫn nín thở, chuyên tâm tập trung từng cử động nhỏ nhất. Thiên Trúc thấy , nét mặt cũng chợt xúc động.

 

Khó khăn lắm mới cắt xong, Tưởng Nguyễn kéo áo Tiêu Thiều , để lộ khuôn n.g.ự.c rắn chắc.

 

Bạch Chỉ và Liên Kiều thấy , mặt đỏ bừng. Mặc dù các nàng cô nương nhà thẹn thùng vì những chuyện , từ đến giờ từng để tâm đến những chuyện cấm kỵ của nữ giới, nhưng cứ thế mà mở toang n.g.ự.c áo của một nam nhân xa lạ, vẫn khiến hai bọn họ kinh ngạc thôi. Dẫu Tưởng Nguyễn cũng là một khuê các cô nương xuất giá, cứ thẳng thể nam nhân, Bạch Chỉ và Liên Kiều nên nên . vẻ mặt lạnh nhạt của Tưởng Nguyễn, nào thấy chút ngượng ngùng nào ?

 

Có điều cô gái tay đang cầm kéo bên mép giường chẳng hề ung dung như hai nha nghĩ. Bình thường Tiêu Thiều gầy gò, nhưng khi cởi áo, cái thể tưởng chừng mảnh khảnh cơ bắp rõ ràng, ẩn chứa sức mạnh và dã tính mạnh mẽ. Làn da vốn trắng như ngọc, khi tỉ mỉ kỹ, thấy các vết sẹo lớn bé trải đầy, cái cũ kỹ, cái còn mới tinh.

 

Quả nhiên là một sát thủ, Tưởng Nguyễn thầm nghĩ. Chợt Liên Kiều ‘khụ’ một tiếng ngừng ho khan, Tưởng Nguyễn ngước mắt lên, đối diện trực tiếp với ánh mắt như điều suy nghĩ của Tiêu Thiều.

 

Không tỉnh từ lúc nào, mà nàng đang ở tư thế tay cầm kéo mắt chằm chằm cơ thể ngẩn ngơ, trông cũng giống hái hoa tặc. Tưởng Nguyễn trừng mắt Tiêu Thiều một cái, hỏi: “Sao thành nông nỗi ?”

 

“Trên đường hồi kinh gặp mai phục.” Tiêu Thiều đáp, ánh mắt nhu hòa nàng.

 

Tưởng Nguyễn im lặng, vớt chiếc khăn ngâm trong nước nóng vắt khô, cẩn thận lau sạch vết m.á.u xung quanh vết thương cho Tiêu Thiều. Lúc nàng mới thấy rõ, bên cắm một ám khí ba chấu sắc nhọn, đ.â.m sâu n.g.ự.c Tiêu Thiều. Đầu ám khí đ.â.m cực sâu, khiến khác tiện cứu chữa. Đời ở trong cung lúc nào Tưởng Nguyễn cũng hà hiếp, cách băng bó đơn giản, nhưng vết thương kiểu nàng cách xử lý.

 

Tiêu Thiều chú ý tới ánh mắt nàng, : “Để tự xử lý.” Hắn đưa tay rút móc ba chân , Tưởng Nguyễn liền ngăn : “Ngươi c.h.ế.t ai cản, chớ c.h.ế.t trong phòng .”

 

Tiêu Thiều sững sốt. Tưởng Nguyễn đẩy tay , cẩn thận lau sạch vết m.á.u bên cạnh móc ba chân. Dáng vẻ liều mạng của Tiêu Thiều khiến nàng khỏi rùng . Cho dù sát thủ quý trọng sinh mạng của bản , nhưng đến độ thật sự quá liều lĩnh . Tưởng Nguyễn thật kỹ, tìm một góc độ, đưa tay cầm lấy bộ phận nhô của ám khí ba chấu. Nàng chần chờ, dồn hết sức tay, dứt khoát rút ám khí .

 

Tiêu Thiều khẽ rên một tiếng. Tưởng Nguyễn vội vã cầm khăn đè chặt miệng vết thương, huyết tươi nhanh chóng thấm ướt khăn lụa. Nàng sai Bạch Chỉ mau đổi hai chậu nước sạch. Vết thương lộ ba cái lỗ lớn, thể trực tiếp băng bó. Tưởng Nguyễn trầm tư chốc lát, bèn sai Liên Kiều mang hộp kim chỉ đến.

 

Liên Kiều mang kim chỉ tới, ngạc nhiên hỏi: “Cô nương, khâu vết thương cho Tiêu Vương gia ư?”

 

“Không khâu .” Tưởng Nguyễn về phía Tiêu Thiều, hỏi: “Ngươi sợ đau ?”

 

Tiêu Thiều khẽ rùng , đó lắc đầu.

 

“Đau đớn cũng nhẫn nại.” Nàng dứt khoát hơ kim lửa, tìm một sợi tơ sạch. Dù đôi chút chần chừ, cuối cùng nàng vẫn hạ tay xuống. Nàng hề xem da thịt Tiêu Thiều như vải vóc để tùy tiện, mà cực kỳ nghiêm túc tỉ mỉ. Nhiều năm khi còn ở thôn trang, nàng từng thêu thùa đưa cho Trương Lan đổi lấy bạc, nên kỹ năng thêu vá của Tưởng Nguyễn quả thực tinh xảo. nay từng cầm kim chỉ nào mà nàng chăm chú đến thế. Liên Kiều thấy trán cô nương lấm tấm mồ hôi, lòng cũng càng thêm căng thẳng.

 

Tiêu Thiều vẫn im lặng, cứ thế để Tưởng Nguyễn khâu vết thương . Không t.h.u.ố.c tê, chịu đựng đau đớn khâu sống như nhưng hề rên lên nửa tiếng. Y chỉ khẽ nhếch môi, chăm chú Tưởng Nguyễn, rõ trong lòng đang nghĩ gì, chỉ thấy ánh sáng trong đáy mắt ngày càng rực rỡ chói lòa.

 

Vừa Bạch Chỉ và Liên Kiều còn thầm bất mãn việc Tiêu Thiều chạy đến ngất xỉu trong sân viện của cô nương nhà , giờ thấy kiên cường như nén nổi sự bội phục. Trên đời , nam nhi thể nhịn đau nhiều, chịu đựng như Tiêu Thiều càng hiếm .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-223.html.]

Cuối cùng, Tưởng Nguyễn khâu xong mũi kim cuối cùng, thắt nút sợi tơ cho chặt , cất kim hộp. Nàng lấy t.h.u.ố.c bột cầm m.á.u rắc lên vết thương của Tiêu Thiều. Thiên Trúc bưng khay vải trắng sạch tới, Tưởng Nguyễn cúi đầu, lồng n.g.ự.c trần của Tiêu Thiều, khay vải.

 

Tưởng Nguyễn cầm một mảnh vải lên, Thiên Trúc, dặn dò: “Ngươi đỡ dậy.”

 

Thiên Trúc lời theo. Tưởng Nguyễn cởi bỏ xiêm y dính m.á.u của Tiêu Thiều vứt sang một bên, đoạn bảo cúi đầu thấp xuống chút nữa.

 

Thoạt đầu Tiêu Thiều sửng sốt, ngay đó dường như ý thức điều gì, gương mặt tuấn tú chợt ửng đỏ, cuối cùng đành bất đắc dĩ đầu sang chỗ khác.

 

Tưởng Nguyễn dĩ nhiên hề để tâm đến biểu cảm của Tiêu Thiều. Hai tay nàng vòng qua vai , quấn vải từ lưng đến ngực. Nhìn , cảnh tượng thật giống như Tiêu Thiều đang ôm lấy Tưởng Nguyễn, chỉ cần nàng ngẩng đầu lên sẽ chạm ngay cằm .

 

Tưởng Nguyễn cúi đầu chuyên tâm băng bó, Tiêu Thiều khẽ nhếch môi . Thấy nàng cách gần đến thế, mùi hương thiếu nữ thoang thoảng tràn ngập chóp mũi y, thứ cảm giác khác thường trỗi dậy, một cảm giác kích động ôm chặt thiếu nữ mặt lòng.

 

Bạch Chỉ và Liên Kiều yên lặng nhắm mắt, tiến lùi cũng xong, chỉ c.h.ế.t trân. Tưởng Nguyễn băng bó kỹ vết thương xong, ngẫm nghĩ một hồi, bèn bảo Liên Kiều nấu một chén canh đường đỏ. Canh đường đỏ bổ khí huyết, là thứ mà khuê nữ dùng, nên cũng dễ khiến khác nghi ngờ. Tuy nhiên, việc khiến vẻ mặt Tiêu Thiều chút cứng ngắc.

 

Sau khi thành xong xuôi việc, Tưởng Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chỉ giúp Tiêu Thiều băng bó thôi mà nàng mệt rã rời. Nàng xuống mép giường, hỏi: “Vì ngươi chạy đến đây ngất ?”

 

“Dọc đường mai phục, nơi là gần nhất.” Tiêu Thiều đáp. Chuyến xuất kinh , Nam Cương càng lộ vẻ ngang ngược. Y vốn thương, đường còn gặp mai phục. Người Nam Cương giỏi dùng độc, tối nay thứ những kẻ đó dùng chính là Miêu cổ, quả nhiên chứng thực sự hoài nghi của y bấy lâu. Lũ trong kinh sớm cấu kết với dân Nam Cương, đường trở về phủ Cẩm Anh vương quá nhiều mai phục. E rằng hành động khinh suất sẽ bứt dây động rừng, y thấy Tưởng phủ gần nhất, thoáng nghĩ tới, bất giác phát hiện bản đặt chân đến sân viện của Tưởng Nguyễn.

 

Thực , y thể tùy tiện tiết lộ hành tung với ngoài, nhưng chẳng hiểu vì cảm thấy Tưởng Nguyễn là đáng tin cậy. Thế nên, y mới yên tâm to gan ngất trong phòng nàng. Thương thế thật cũng quá đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một lát sẽ khá hơn, song, thấy dáng vẻ Tưởng Nguyễn nghiêm túc băng bó vết thương cho , y mới dứt khoát giả vờ như .

 

Tiêu Thiều rõ vì hành xử khác hẳn khi, cũng hiểu rõ loại cảm giác khác lạ là gì. Tuy y trưởng thành sớm, nhưng chuyện tình trường chẳng khác gì thiếu niên mới lớn mười lăm mười sáu tuổi. Y cứ để mặc cho cảm giác chua xót, ê ẩm chậm rãi lên men trong lòng.

 

Tưởng Nguyễn ngoài cửa sổ, liếc qua đồng hồ cát bên cạnh, là canh ba. Giám sát Tiêu Thiều uống xong chén canh đường đỏ, nàng buông rèm xuống, : “Ngươi cứ ngủ một giấc cho khỏe. Ta sẽ ngoài.”

 

Tiêu Thiều bước xuống giường. Hắn đáp: “Không cần. Ta ở bên ngoài là .”

 

Tưởng Nguyễn liếc một cái, : “Nếu ngươi sợ liên lụy đến , thì cứ việc ngoài mà ngủ. Tai mắt trong sân viện ít, đám của cũng đang trông chờ ngày bắt nhược điểm của . Nếu ngươi dâng cái chuôi đó lên cho bọn họ, nợ ngươi mấy ân tình cũng đành chịu, chẳng còn gì để .”

 

Tiêu Thiều Tưởng Nguyễn trúng tim đen thì hổ, thầm nghĩ nếu còn từ chối nữa thì chẳng khác nào quá câu nệ tiểu tiết. đường đường là nam tử hán chiếm mất giường khuê phòng của , cũng . Song, Tưởng Nguyễn chút so đo, chỉ còn cách thuận theo.

 

Phạm Khắc Hiếu

Đợi Tưởng Nguyễn bước ngoài, Thiên Trúc nãy giờ luôn giữ im lặng, đột nhiên tới mặt Tưởng Nguyễn, thi lễ thật sâu tạ ơn: “Thuộc hạ đa tạ ân cứu mạng của cô nương.”

 

Tưởng Nguyễn lặng thinh. Thiên Trúc cất lời: “Từ nay về , mạng của thuộc hạ chính là của cô nương.”

 

Sự việc ngày hôm nay rốt cuộc hung hiểm đến nhường nào, lẽ Bạch Chỉ cùng Liên Kiều thể nào thấu tỏ, nhưng là Cẩm Y Vệ, Thiên Trúc hiểu rõ hơn ai hết. Giữa kinh thành vốn dĩ ngầm ẩn vô thế lực đen tối, Tưởng Nguyễn dám mạo hiểm giữ Tiêu Thiều khuê phòng, tự chữa thương cho . Hành động quả thực cần sự dũng khí phi thường. từ đầu đến cuối, biểu hiện của Tưởng Nguyễn vẫn hết sức bình thản, tựa như đây là một chuyện vô cùng đỗi bình thường.

 

Thiên Trúc trịnh trọng nữa: “Từ nay về , mạng của thuộc hạ chính là của cô nương.”

 

Loading...