Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 225

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:10:10
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Nếu phát giác ở đây, sẽ hủy hoại thanh danh của nàng.” Tiêu Thiều mím chặt môi. Hắn vô cùng rõ ràng thanh danh đối với một nữ tử khuê các ý nghĩa trọng đại thế nào. Huống hồ Tưởng Nguyễn giờ là Hoằng An quận chúa, trong ngoài bao nhiêu cặp mắt đang dòm ngó. Nếu thật sự xảy chuyện, chỉ e miệng lưỡi thiên hạ cũng đủ nhấn chìm nàng.

 

“Ngươi thật sự nghĩ Tứ của tới chỉ để ô danh ?” Tưởng Nguyễn lắc đầu. “E rằng kẻ hại ngươi đêm qua đang tìm cớ để lục soát phủ. Xem , bọn chúng sẽ lấy lý do thích khách đột nhập. Nếu đoán lầm, đêm qua Tưởng Đan nghi ngờ trong viện , giờ phút nội ngoại Tưởng phủ lẽ giăng bẫy dày đặc, chỉ chờ ngươi xuất đầu lộ diện. Còn , nếu bao che thích khách, tội danh cấu kết sẽ càng nặng hơn.”

 

Bởi lẽ, dựa quan hệ với Ý Đức Thái hậu, nếu nàng đồn đại là tư tình với nam nhân, còn thể giải bày đôi lời; nhưng một khi dính líu đến thích khách, bách tính khó lòng dung thứ, Hoàng gia cũng thể ngơ. Kẻ chủ mưu hẳn móc nối với Tưởng Đan, cho rằng Tiêu Thiều trọng thương, chỉ cần xuất hiện, bọn chúng sẽ cưỡng chế bắt cần đợi chứng minh phận. nên nhận định bọn chúng quá khờ dại, nên chúng thực sự ngu xuẩn.

 

Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, đêm qua kịp suy tính thấu đáo chuyện. Hắn nào , trong Tưởng phủ ngay cả một thứ nữ cũng mang tâm cơ sâu sắc đến thế, chực chờ đẩy Tưởng Nguyễn chỗ chết. Trong lòng giận dữ, càng thêm thương xót cô nương mắt. Hắn dừng một chút, cúi mắt : “Nếu , đành uy h.i.ế.p nàng cùng ngoài, để minh chứng nàng hề liên quan đến vụ việc .”

 

“Thế thà rằng ngươi ngoài, tiêu diệt bộ đám đó còn hơn.” Tưởng Nguyễn đáp lời.

 

Tiêu Thiều sửng sốt. Hắn từng nghĩ đến phương án , nhưng nếu g.i.ế.c ngay cửa Tưởng phủ sẽ khó tránh khỏi rước lấy phiền phức về . Chẳng vì điều gì khác, mà vì một chuyện tạm thời vẫn thể bại lộ, tránh cho việc bứt dây động rừng.

 

Tưởng Nguyễn vỗ nhẹ lên tay : “Không cần lo lắng. Nếu đêm qua dám giữ ngươi đây, tất nhiên là chuẩn kỹ càng .”

 

Tiêu Thiều nàng chằm chằm, sự áy náy đối với nàng càng thêm sâu sắc. Chẳng ngờ vì nhất thời sơ suất mà mang phiền phức đến cho Tưởng Nguyễn. Hắn dĩ nhiên vạn phương pháp để thoát , nhưng đều đủ thỏa, khó tránh khỏi sẽ để hậu họa, ngày còn khiến nàng thêm phiền toái. Giờ Tưởng Nguyễn , nghĩ rằng nàng diệu kế khác, liền lắng tai .

 

Tưởng Nguyễn bước tới bên chân giường, đưa tay lấy một chiếc chìa khóa bạc nhỏ, mở khóa sắt, vén tấm ván giường lên, với : “Vào thôi.”

 

Hắn ngờ nơi là một mật đạo nhỏ.

 

“Không mật đạo.” Thấy Tiêu Thiều ngơ ngẩn, Tưởng Nguyễn liền giải thích: “Ta bản lĩnh cao siêu như . Đây chỉ là một cái kho chứa đồ thôi. Ngươi hãy trong ẩn tạm .”

 

Kho chứa nàng xong ngay từ khi hồi phủ. Kiếp khi còn ở trong cung, nàng may mắn từng thấy một quý nhân việc tương tự, nhưng đào hẳn mật đạo. Tưởng phủ bốn bề thọ địch, khó tránh khỏi sẽ kẻ nhân lúc nàng vắng mặt mà soát xét viện tử của nàng. Tuy rằng nàng sẽ việc gì mà xử lý sạch sẽ, nhưng kho chứa ít cũng thể dùng đến lúc cần thiết.

 

Tiêu Thiều cũng kho chứa cho chấn kinh. Nghe thấy tiếng thúc giục của Bạch Chỉ, lập tức chút do dự nhảy trong. Tưởng Nguyễn chỉnh sửa vạt giường trở bộ dáng ban đầu, buông rèm giường xuống.

 

Giọng Liên Kiều nóng nảy vang lên: “Tứ tiểu thư, cô nương nhà vẫn thức dậy, đợi rửa mặt chải đầu xong sẽ , giờ còn chỉnh trang xong…”

 

“Đều là tỷ trong nhà, cần gì câu nệ.” Giọng Tưởng Đan từ xa truyền tới, vẫn nhu mì như ngày, nhưng nếu kỹ hơn thì chứa mấy phần mừng rỡ khôn tả bên trong.

 

Dáng vẻ lo lắng của Liên Kiều rơi mắt Tưởng Đan, khiến nàng nắm chắc thêm phần thắng. Đêm qua, nha của nàng rót nước, nửa đêm canh ba trông thấy Liên Kiều vội vàng chạy từ Nguyễn cư cách vách, tựa như tới phòng bếp. Vì bản tính hiếu kỳ, nàng lặng lẽ theo, thấy Liên Kiều sai nhà bếp nấu một chén nước đường đỏ.

 

Vốn dĩ chuyện chẳng gì lạ. Tưởng Nguyễn đến kỳ quỳ thủy, nửa đêm khó chịu uống một chén đường đỏ để ấm bụng cũng là lẽ thường tình. điểm kỳ lạ chính là, Bạch Chỉ còn sai chuẩn nước nóng. Nha còn tưởng rằng Tưởng Nguyễn nửa đêm tắm rửa, về vô tình bẩm báo cho Tưởng Đan . Tưởng Đan vốn là kẻ tâm cơ, Tưởng Nguyễn nay thích gây phiền hà, càng từng thấy nàng khó chịu lúc hành kinh. Nửa đêm nửa hôm, động tĩnh lớn như quả thật bình thường. Nàng âm thầm lưu ý, sai kiểm tra. Quả nhiên, khi mua chuộc bà tử quét tước trong Nguyễn cư, nàng khi Bạch Chỉ bê chậu nước , trong nước còn mang theo mùi m.á.u tanh nồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-225.html.]

 

Trực giác mách bảo Tưởng Đan rằng nhất định còn nguyên nhân mờ ám khác. Ngẫu nhiên, Vũ Nhi - nha của nàng - một ca đang gác cổng. Buổi tối hôm , ca trở về đúng lúc gặp tên canh cửa , y Thủ thành đang dẫn lùng bắt thích khách. Ý niệm như khai sáng, trong đầu Tưởng Đan lập tức hiện lên một suy đoán: e rằng tên thích khách hiện đang ẩn náu trong phòng Tưởng Nguyễn.

 

Tuy rõ Tưởng Nguyễn vì lý do gì mà cứu thích khách , nhưng việc nàng vô duyên vô cớ thời điểm sai chuẩn nước đường đỏ và nước nóng khiến Tưởng Đan suy đoán hẳn là kẻ đó uy h.i.ế.p Tưởng Nguyễn . Tuy nhiên, đối với Tưởng Đan mà , đây là một cơ hội ngàn vàng hiếm . Tưởng Nguyễn còn sống ngày nào, lòng nàng còn khó lòng an ngày đó. Cơ hội đang dâng ngay tận cửa, nào đạo lý nào bỏ qua mà nắm lấy? Nàng lập tức nghĩ một diệu kế.

Phạm Khắc Hiếu

 

Có điều, nay Tưởng Đan vẫn luôn tỏ là một trầm tĩnh, nàng càng bứt dây động rừng khiến Tưởng Nguyễn cảnh giác. Hơn nữa, tìm Thủ thành còn tốn chút thời gian mới tới . Nếu lỡ sơ suất, để thích khách chạy mất thì chẳng khác nào dùng giỏ trúc múc nước, còn khiến Thủ thành phật lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, Tưởng Đan vẫn quyết định giữ im lặng, đè nén sự kích động trong lòng, đợi trời sáng tính tiếp.

 

Nàng chỉ âm thầm phái lặng lẽ vờ như vô tình ‘nhắc nhở’ Thủ thành, rằng tựa hồ thấy thích khách xuất hiện ở phụ cận Tưởng gia. Thủ thành là kẻ ngu . Giữa ngày thu giá rét mà công văn của quan phủ, tự đuối lý, thể tùy tiện xông trạch viện Tưởng gia để lục soát bắt . Huống chi, phẩm cấp của Tưởng Quyền còn cao hơn nhiều. Tuy là , nhưng thể bao vây ở cửa Tưởng phủ, chờ bắt ba ba trong rọ mà thôi.

 

Nếu là ngày thường, sự hiện diện của Cẩm Nhị và Cẩm Tam ắt sẽ khiến việc bất thành. tối qua, Tiêu Thiều thương, hai họ đồng loạt rời phủ chấp hành nhiệm vụ giao, thêm Thiên Trúc bận rộn phụ giúp cô nương, mới để Tưởng Đan tìm sơ hở. Đám canh cửa suốt đêm thấy bất kỳ ai khỏi sân viện, càng thêm chắc chắn thích khách vẫn còn ẩn nấp bên trong.

 

Trong lòng Tưởng Đan dâng lên cảm giác khoái chí. Che giấu thích khách, dung túng kẻ sát nhân lưu khuê phòng của ngay cả Ý Đức Thái hậu cũng khó lòng bảo vệ Tưởng Nguyễn. Nàng tự nhủ, thẻ tên của Tưởng Nguyễn sẽ loại bỏ, còn kẻ mất hết danh tiết, hủy hoại thanh danh, còn thể cầu mong một tương lai tươi sáng?

 

Nghĩ đoạn, bước chân nàng nhanh hơn, thẳng tiến đến mành cửa phòng Tưởng Nguyễn. Không đợi Thiên Trúc và Lộ Châu kịp lên tiếng, nàng vội vàng vén rèm, tươi : “Đại tỷ tỷ.”

 

Bên trong tĩnh lặng vô cùng. Hươu đồng bàn đang chậm rãi phun khói hương, màn giường mỏng khẽ lay động, bóng hình nữ tử bên trong thấp thoáng, ẩn hiện.

 

Mắt Tưởng Đan liếc nhanh qua lò hương, khóe môi kiềm nhếch lên. Ai chẳng bình thường Tưởng Nguyễn hề ưa dùng hương liệu. Hương phân phát mỗi tháng đến Nguyễn cư đều chẳng dùng tới. Ấy mà hôm nay đốt loại hương thơm nồng như , mục đích quá rõ ràng. Nếu để che mùi tanh của huyết khí, thì còn lý do nào khác?

 

Nghĩ đoạn, Tưởng Đan tiến sâu thêm vài bước: “Đại tỷ tỷ?”

 

“Tứ tiểu thư.” Lộ Châu chặn . “Cô nương vẫn còn đang nghỉ ngơi. Hôm qua cảm thấy khó chịu, nên hôm nay dậy muộn.”

 

Tưởng Đan bật : “Lời đùa giỡn ? Vừa nãy Liên Kiều rõ ràng đại tỷ tỷ dậy, chỉ là kịp chỉnh trang. Tại lúc bảo mới nghỉ? Chẳng lẽ là hoan nghênh Đan nương ?” Nàng bước tới, Lộ Châu liền chắn ngang. Tưởng Đan khẩy một tiếng, Vũ nhi lập tức đưa tay kéo Lộ Châu . Sức lực cô lớn lạ thường, kéo : “Đại cô nương và Tứ cô nương là tỷ ruột thịt, chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ nhặt trở mặt giận ?”

 

.” Khi lời , Tưởng Đan ngay cạnh giường Tưởng Nguyễn, mắt lóe lên tinh quang, lập tức đưa tay vén rèm giường.

 

Màn rèm vén lên, cảnh tượng bên trong lập tức phơi bày: Bốn góc giường đều treo túi hoa khô tinh xảo, hương thơm ngào ngạt lan tỏa. Tưởng Nguyễn giường, chỉ mặc y phục lót mỏng, mái tóc lòa xòa, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Nghe thấy động tĩnh, nàng chậm rãi mở mắt. Đôi mắt tròng trắng tròng đen rõ rệt, chằm chằm Tưởng Đan, linh động như suối nước trong núi thẳm, nhưng ẩn chứa thâm ý sâu sắc.

 

Giọng Tưởng Nguyễn lạnh lùng: “Tứ quả thực xem ngoài, ngay cả màn giường của cũng dám tự tiện vén lên.”

 

Tưởng Đan sững tại chỗ, khó tin trợn trừng hai mắt. Trên giường trống rỗng, ngoại trừ Tưởng Nguyễn , thì còn bóng dáng ai khác?

 

Loading...