Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:10:11
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Màn giường vén, bên trong trống trơn. Tuy nhiên, thái độ khác thường của Lộ Châu và Liên Kiều vẫn khiến Tưởng Đan chắc chắn rằng đang ở đây. Giờ phút nàng cam tâm, chỉ hận thể lục soát kỹ lưỡng từng ngóc ngách. bất luận thế nào, cũng chỉ trong phạm vi một chiếc giường ngủ, thoáng chốc thấu triệt, hề bóng thứ hai. Cảnh tượng quả thực giống như một trò .
Tưởng Đan gượng gạo, về phía hươu đồng đang nhả khói lượn lờ, : “Đại tỷ tỷ nay vốn ưa dùng hương liệu, tại hôm nay đốt?”
“ là quá ưa chuộng.” Tưởng Nguyễn ung dung đáp. “Chẳng qua là che mùi tanh trong phòng mà thôi.”
Tưởng Đan bất ngờ ngước mắt, thể hiểu nổi. Tưởng Nguyễn , chẳng là đang thừa nhận ?
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm : “Thân thể mới hồi phục, thoải mái. Tại Tứ dùng ánh mắt dò xét như ?”
Tưởng Đan suýt tức đến hộc máu. Nàng khẳng định Tưởng Nguyễn đang cố ý trêu ngươi . Những lời khiến nàng uất ức nhưng chẳng tìm lý do nào để phản bác. Nàng quanh căn phòng nữa. Vật dụng trong phòng Tưởng Nguyễn nhiều, ngoài gầm ghế mềm và giường ngủ, khó tìm nơi đủ để khác ẩn náu. E rằng chuyến hóa thành công cốc. Tưởng Đan thất vọng nhưng trong lòng vẫn âm thầm nghi ngờ, ngây tại chỗ, nên thế nào mới thỏa.
Tưởng Nguyễn dậy, chỉnh sửa mái tóc : “Qua mấy hôm nữa Tứ sẽ tiến cung tham gia tuyển tú nhỉ.”
“Phải.” Tưởng Đan giật , cúi đầu đáp.
“Ta thấy mấy ngày qua Tứ vui mừng khôn xiết.” Tưởng Nguyễn thản nhiên ngắm nghía móng tay. “Nếu như , ngày ngày Tứ cứ an phận thủ thường trong phòng . Bằng , đợi đến thời khắc then chốt xảy chuyện may, thế thì... Quá đỗi đáng tiếc.”
Trong lời hàm chứa lãnh ý sâu sắc. Ý cảnh cáo Tưởng Đan đương nhiên hiểu rõ. Nàng kiềm rùng một cái. Thủ đoạn của Tưởng Nguyễn nàng chứng kiến. Nếu lúc tham gia tuyển tú mà xảy bất trắc gì, há chẳng bộ tâm huyết đều đổ xuống sông xuống biển ? Dù trong lòng muôn phần cam, Tưởng Đan vẫn dám lộ vẻ gì, trái bày thần thái sợ hãi, hèn yếu. Nàng gật đầu : “Đại tỷ tỷ dạy , Đan nương sẽ về phòng xem thật kỹ Nữ tắc.”
Đợi Tưởng Đan khỏi, Lộ Châu mới giận dữ : “Tứ tiểu thư rõ ràng mang lòng hiểm ác. Nhìn cái điệu bộ đó, e rằng nàng hận thể thấy cô nương gặp chuyện bất trắc.”
Từ ngày Lộ Châu theo Tưởng Nguyễn phủ cho đến nay, nàng hiểu rõ mối quan hệ giữa Tưởng Đan và cô nương nhà . Án theo lẽ thường, Tưởng Đan Triệu Mi nuôi dưỡng lớn lên, tất nhiên một lòng với Tưởng Nguyễn, nhưng kết quả khác biệt. Nơi nơi nàng đều sức chèn ép, tâm địa hiểm độc. Lộ Châu lăn lộn phố phường mấy năm, thấu hiểu đạo lý tri ân báo đáp, đây là đầu tiên gặp kẻ lấy oán trả ơn trơ trẽn đến thế.
Tưởng Nguyễn đáp lời, Lộ Châu chẳng qua chỉ thấy một góc nhỏ của tảng băng ngầm mà thôi. Cái c.h.ế.t của Triệu Mi, Tưởng Đan thể thoát khỏi liên can, nàng cũng sẽ dễ dàng bỏ qua cho kẻ thứ nữ . Nếu Tưởng Đan khao khát tiến cung đến , thế thì nàng ngại gì mà thành cho nàng . Hoàng cung rốt cuộc là chốn như thế nào, ai thấu rõ hơn Tưởng Nguyễn. Dùng chốn thâm cung từ từ giày vò Tưởng Đan, so với hiện tại nghĩ cách loại trừ nàng , càng khiến nàng nếm trải khổ đau gấp bội phần.
Phạm Khắc Hiếu
Lộ Châu chú ý tới lệ khí chợt lóe lên trong mắt cô nương nhà , khẽ kinh hãi, chợt như nhớ điều gì, bèn : “Nếu Tứ cô nương rời , nên thỉnh Tiêu Vương gia ngự giá ạ? Kẻo lát nữa nghẹn hỏng mất thôi.”
Nói cho cùng, Tiêu Thiều cũng là ngậm thìa vàng lớn lên, giờ nhốt trong kho chứa chật hẹp, hẳn là khó chịu lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-226.html.]
Thiên Trúc và Bạch Chỉ ngoài trông cửa, Tưởng Nguyễn vén vạt giường lên, mở cửa kho chứa đồ. Tiêu Thiều từ bên trong chui . Sau khi thoát ngoài, thấy dáng vẻ hiện tại của Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều ngẩn , gương mặt tuấn tú khẽ ửng hồng, bối rối dời mắt sang chỗ khác.
Vừa giường giả vờ ngủ, Tưởng Nguyễn tất nhiên chỉ mặc bộ trung y màu trắng. Sau khi Tưởng Đan khỏi, nàng cũng quên mặc thêm xiêm y bên ngoài. Nhìn cử chỉ khác thường của Tiêu Thiều, Lộ Châu khẽ giọng ‘a’ một tiếng, vội vàng tìm áo khoác dài khoác lên Tưởng Nguyễn, che kín bộ thể nàng từ xuống . Lòng sầu não, nay Tiêu Thiều lên giường của Tưởng Nguyễn ngủ , thì cũng thấy hết. Tính tới tính lui, chịu thiệt thòi rốt cuộc vẫn là cô nương nhà . Lộ Châu và Liên Kiều bực thôi.
Tưởng Nguyễn khoác thêm áo, giờ mới hiểu tại Tiêu Thiều phản ứng kỳ lạ như , khỏi ngước mắt một cái. Vừa vặn đối diện trực tiếp với ánh mắt của Tiêu Thiều.
Thiếu nữ tuyệt thế dung nhan, cần phấn son tô điểm, càng nổi bật đường nét sắc sảo gương mặt. Khung xương tinh tế của nàng, tựa như áng mây nhất bầu trời Đại Cẩm triều, nhẹ nhàng điểm xuyết giữa khung cảnh mùa thu ảm đạm. Ánh nắng chiều chiếu xiên xuống, khiến nàng càng trở nên rực rỡ như đóa xuân hoa, bớt vẻ lăng lệ (sắc lạnh). Ánh mắt chút mờ mịt, như một con thú non đang trêu đùa, thu hút ánh của khác.
Tưởng Nguyễn cũng . Dáng thanh niên cao ngất như ngọc, làn da trắng như tuyết, tròng mắt như mực điểm, lông mày như nét vẽ. Sợi chỉ tơ tằm thêu hình Kỳ Lân đạp lửa cưỡi gió tinh xảo nền vải đen. Môi mỏng khẽ mím, càng tăng thêm vẻ quân tử bất phàm, nhưng kỹ hơn, thấy khí bức , cực kỳ trong trẻo lạnh lùng, ưu nhã tận xương, khí chất lãng tử phiêu dật. là một thanh niên tuấn, vận huyền y đen tuyền thêu thụy thú kỳ lân, trời sinh tôn quý, khí chất đoan chính.
Hai đối mặt , nét mặt ai nấy đều chấn động, tựa như đối phương chấn nhiếp, một cảm xúc vô danh từ đáy lòng dâng lên. Liên Kiều và Lộ Châu im lặng một bên, ánh nắng ôn hòa dịu dàng, như cũng nỡ phá vỡ khoảnh khắc yên ả hiếm hoi . Giờ khắc , thứ tĩnh lặng, tựa non xanh vạn cổ.
Không Tiêu Thiều từng gặp qua mỹ nhân, chính cũng một gương mặt tuyệt trần. Hắn luôn cảm thấy dung mạo cũng chỉ là một bộ xác bề ngoài. Trước nay chỉ dáng dấp Tưởng Nguyễn , nhưng thời khắc , sâu sắc hiểu vẻ của thiếu nữ mặt. Nàng giống với bất kỳ mỹ nhân nào từng gặp qua, rõ ràng tâm như băng giá, nhưng mang dung mạo quyến rũ như lửa. Mà khi trầm tĩnh , nàng như biến thành một khác, êm ả hiền hòa, dù rõ, chẳng qua chỉ là một hình thái nhất thời mà thôi.
Thiếu nữ khác biệt hẳn với bất kỳ ai từng tiếp xúc. Rõ ràng khắp tràn đầy lệ khí, nhưng trong khoảnh khắc thể giấu hết vẻ ngoài an nhiên. Nàng rốt cuộc trải qua những chuyện gì, mới khiến bản trở nên như hôm nay?
Áo khoác bọc kín cả Tưởng Nguyễn từ cổ đến chân, chỉ chừa khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay. Tiêu Thiều chợt nhớ đến dáng vẻ thiếu nữ chỉ mặc trung y . Hắn nàng nay ghét màu trắng, chịu mặc đồ trắng, nhưng khi khoác lên bộ trung y trắng, nàng để lộ dáng vẻ trầm tĩnh yếu đuối, như một đóa hoa chớm nở, run rẩy cành. Một làn gió nhẹ mang theo ý xuân thổi đến, mang theo bóng dáng đóa hoa vĩnh viễn lưu trong tim . Trái tim vốn cứng như bàn thạch, tự bao giờ, xuất hiện một hình bóng.
Hắn giật vì khoảnh khắc trái tim rung động. Tuy tình là gì, nhưng cũng hiểu ý nghĩa của sự rung động . Khác hẳn với những cảm xúc chập chờn ngày , thời khắc tối qua theo bản năng coi sân viện thành nơi thể tin cậy nhất, Tiêu Thiều thấu tỏ sự khác biệt nơi đây.
Tối qua, nàng thần sắc trầm tĩnh, động tác dịu dàng mà kiên quyết giúp băng bó vết thương, hành động khi chút do dự. Thời gian chợt như nghịch chuyển, tựa rằng chùa Bảo Quang nhiều năm . Cô gái năm tựa như mùi vị của nỗi buồn, mở to đôi mắt trong veo mỉm . Trong đêm trăng cô lạnh , nàng khiến thiếu niên cô độc chìm trong sát cơ trùng trùng cảm nhận sự ấm áp.
Giờ đây, thiếu nữ năm xưa trưởng thành, trở nên quyết sát lạnh lùng, trong lòng chất chứa vạn tâm tư, tay vấy m.á.u nhưng tuyệt đối thâm hiểm. Trong đêm lạnh giá, nàng bưng tới một chậu nước nóng, mà rằng thể giải quyết chuyện dễ như trở bàn tay, vẻ mặt chẳng mảy may sợ hãi.
Hắn Tưởng Nguyễn sâu hun hút, thốt lên: “Ta sẽ phụ trách.”
Tưởng Nguyễn thoáng ngạc nhiên trong khoảnh khắc. Đôi mâu tử đen láy của Tiêu Thiều tựa như ẩn chứa trời rực rỡ, ánh sáng chói lòa, dường như giam hãm khác sâu trong đó, khiến họ thể thoát . Tiêu Thiều dứt lời chăm chú nàng, trong mắt xẹt qua một tia khẩn trương khó bề phát giác. Từ đến nay, vượt qua vô hiểm cảnh, thời điểm đối mặt với nguy nan, cũng hề căng thẳng như giây phút .
Lộ Châu và Liên Kiều tiến thoái lưỡng nan, trán rịn mồ hôi hột. Liên Kiều trong lòng vẫn còn chút do dự, trái Lộ Châu tràn đầy hy vọng về phía Tưởng Nguyễn. Phẩm cách của Tiêu Thiều vương gia là thế nào, những ngày qua các nha sớm thấu. Nếu cô nương thể ở bên cạnh Tiêu Thiều, đó chính là lựa chọn nhất. Tuy thường ngày cô nương nhà việc vô cùng chủ kiến, ngay cả các nàng là nha cận nhất, đôi lúc cũng cảm thấy tuy gần kề Tưởng Nguyễn nhưng như cách biệt xa. Nếu một thể bước lòng nàng, che chở nàng, lẽ Tưởng Nguyễn sẽ còn cô độc như thế.