Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:15
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỹ nhân như đóa hoa độc, một nụ cũng thể đoạt mạng .
Thân thể Trần Chiêu mềm nhũn, chỉ cảm thấy lời của Tưởng Nguyễn mặc dù êm dịu nhưng đào vô cạm bẫy, bất kể trả lời như thế nào cũng đều sai. Ngay từ lúc mới bắt đầu, thua .
Tiễn Vạn Lý lúc cũng chẳng khá khẩm hơn Trần Chiêu là bao, Tưởng Nguyễn công kích khiến còn cách nào tiếp tục phân xử. Hắn vốn nhận bạc thù lao, việc nay đều thuận buồm xuôi gió, nhưng nay tình thế khó bề xoay chuyển, vượt ngoài dự liệu. Huống hồ, Vương đại nhân vẫn cạnh quan sát. Thiên vị Trần Chiêu sẽ khiến kẻ khó thể phục tùng, song rõ Vương đại nhân rốt cuộc đang nghĩ gì mà vẻ thiên vị Tưởng Nguyễn. Đã trót ăn bạc của Trần Chiêu, nỡ nhả . Hơn nữa, còn đang tính toán tranh thủ vơ vét thêm từ Tưởng Quyền, dê béo ở trong tầm tay nhưng rốt cuộc vuột mất. Bây giờ, mới nghĩ một đối sách vẹn đôi bên?
Thực tế, thời gian cho phép Tiễn Vạn Lý tiếp tục trầm tư. Bỗng chốc, từ ngoài nha môn, tiếng trống kêu oan vọng . Lý Mật bước , ôm quyền cung kính với Tiễn Vạn Lý: “Khải bẩm đại nhân, bên ngoài đ.á.n.h trống kêu oan.”
Trống kêu oan! Đã từ lâu lắm , tại phố Đông chẳng còn ai dám hành động như . Ai nấy trong lòng đều hiểu rõ nha môn thuộc loại gì. Dẫu oan khuất thật, dùng ngân lượng vẫn hơn là đ.á.n.h trống. Nếu bạc, gõ trống cả năm trời cũng chẳng ai thèm ngó ngàng, chừng còn gán tội gây rối mà tống đại lao.
Phạm Khắc Hiếu
Tiễn Vạn Lý sững sờ. “Kẻ nào dám đ.á.n.h trống kêu oan?” Hắn vội vàng sang Vương đại nhân bên cạnh, xin chỉ thị: “Đại nhân, ngài thấy ạ?”
“Đưa .” Vương đại nhân hừ lạnh một tiếng. Cái hừ nhẹ như một tiếng sấm đ.á.n.h thẳng lòng Tiễn Vạn Lý, khiến run rẩy sợ sệt.
Chẳng mấy chốc, kêu oan dẫn . Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, vận y phục nha , đến công đường liền quỳ rạp.
“Ngươi là ai? Có oan khuất gì?” Không đợi Tiễn Vạn Lý kịp mở lời, Vương đại nhân cất tiếng hỏi . Tiễn Vạn Lý dám cản trở, chỉ thầm than khổ sở trong lòng. Xem án , Vương đại nhân quyết định nhúng tay can thiệp. Hắn thể nào từ chối, bởi vị Vương Ngự Sử chính là tâm phúc của Thánh Thượng, bình thường dâng lên ít tấu sớ vạch tội quan viên. Người tính tình cứng cỏi như đá tảng, cực kỳ ngoan cố ai dám chọc. Quan viên nào vạch tội cuối cùng đều kết cục . Có thể , Vương Ngự Sử chính là ôn thần trong lòng đám quan . Giờ đây, vị ôn thần lên tiếng, tuyệt đối dám chậm trễ. Bạc thù lao dẫu thật, nhưng hết cũng giữ mũ ô sa đầu . Tiễn Vạn Lý hạ quyết tâm, bạc của Trần Chiêu thể bỏ qua, Tưởng Quyền bên cũng coi như xong. Hôm nay mặt Vương Ngự Sử, nhất định tạo hình tượng một vị quan phụ mẫu thanh liêm.
Nghĩ đoạn, Tiễn Vạn Lý mới ôn hòa cất lời: “Ngươi nỗi oan nào, hãy rõ chi tiết và đúng sự thật. Bổn quan cùng vị đại nhân sẽ phân xử công minh giúp ngươi.”
Những ngoài bắt đầu xì xào rộ. Lời của Tiễn Vạn Lý thật khiến đến rụng răng. Một tên cẩu quan đủ loại chuyện thất đức, giờ lời thề son sắt về sự thanh liêm, quả là diễn trò giả dối. Trần Chiêu kinh ngạc Tiễn Vạn Lý, trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi hoảng loạn. Sự tình phát triển theo suy tính của . Thái độ Tiễn Vạn Lý mập mờ, nếu đến lúc then chốt trở mặt, ngược c.ắ.n một cái thì đây?
Thiếu nữ quy củ dập đầu một cái thật mạnh. “Tạ ơn đại nhân phân xử giúp nô tì. nô tì kêu oan cho chính , mà là kêu oan cho Tưởng tiểu thư. Nô tì là đại nha ở thôn trang, thể chứng cho Tưởng tiểu thư. Người thực sự g.i.ế.c Xuân Oanh là Tưởng tiểu thư, mà chính là ——— Trần Chiêu!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-23.html.]
Nàng ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt quen thuộc, chính là Thu Nhạn.
“Thu Nhạn! Ngươi, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ gì thế?” Ban đầu Trần Chiêu hốt hoảng, nhưng đó thì trưng vẻ mặt thể tin nổi. Dù thế nào nữa, Thu Nhạn cũng nên cùng một phe cánh với chứ. Nàng chẳng lý do gì để giúp Tưởng Nguyễn, mà hôm nay đường đường chứng, rốt cuộc là vì điều gì?
“Nô tì hề sai nửa lời.” Thu Nhạn buồn liếc Trần Chiêu. “Nô tì và Xuân Oanh đều là đại nha tại thôn trang, bình nhật thường ở cùng một chỗ. Ngày hôm , nô tì ngoài mua sắm, khi trở về thì thấy tiếng động bất thường trong phòng. Nô tì dám , bèn vòng qua cửa sổ, lén qua một lỗ nhỏ. Lúc , nô tì tận mắt thấy Trần Chiêu đang đè Xuân Oanh ngã xuống đất, bịt chặt miệng và mũi của nàng. Xuân Oanh lúc đó còn sức lực giãy giụa. Nô tì vô cùng kinh hãi, sợ phát hiện nên vội vàng bỏ chạy. Về cũng dám tiết lộ chuyện với bất cứ ai. Nào ngờ, hôm qua nô tì tin tiểu thư bắt đại lao. Mặc dù nô tì là kẻ tham sống sợ chết, nhưng cũng thể trơ mắt một vô tội chịu tội cho tên ác ma . Sau khi chần chừ do dự lâu, nô tì mới dám chứng.”
“Cái đồ tiện tỳ c.h.ế.t tiệt ! Ngươi đang bậy bạ gì đó hả? Tưởng Nguyễn cho ngươi bao nhiêu tiền để ngươi dám vu tội cho con như thế? Quan phủ vốn dĩ công bằng chính trực, là quan thanh liêm, hiển nhiên sẽ rõ ai là kẻ đang dối. Hãy coi chừng tống đại lao đấy! Đồ kĩ nữ, cứ đợi ngươi bước khỏi đây, xem lão nương xé nát cái miệng ch.ó má của ngươi !” Một giọng quen thuộc từ trong đám lớn tiếng la to. Chính là Trương Lan. Ban đầu thấy Trần Chiêu chuyện đều thuận lợi, bà chẳng hề hó hé nửa lời, nhưng lời lẽ của Tưởng Nguyễn, bà chút lo lắng, nay thêm Thu Nhạn quấy nhiễu, Trương Lan ý thức nguy cơ. Bà màng đây là nơi công đường trang nghiêm, liền bắt đầu mắng c.h.ử.i như một thất phu chanh chua ngoài chợ búa.
Tiễn Vạn Lý những lời khỏi cảm thấy bất an trong lòng, liếc Vương Ngự Sử bên cạnh thấy nhíu mày sâu. Tiễn Vạn Lý vỗ mạnh Kinh Đường Mộc. "Trật tự!" Đợi công đường lắng xuống, Tiễn Vạn Lý mới cất giọng hỏi Thu Nhạn: “Lời ngươi , chứng cứ xác thực chăng?”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , nụ nhẹ nhàng, ôn hòa công đường tĩnh lặng, khiến bất giác cảm thấy như cơn gió xuân lướt qua lòng. Nàng rõ ánh mắt đang đổ dồn về phía , bèn chậm rãi lên tiếng: “Đại nhân chớ nên nghi ngại rằng Thu Nhạn vì tư tình mà biện hộ cho . Trên thôn trang đều , ngoài Bạch Chỉ và Liên Kiều, các nha còn đều hề cận với .”
Tưởng Nguyễn vẫn giữ nụ Thu Nhạn: “Việc Thu Nhạn nguyện ý chứng cho , bản cũng lấy kinh ngạc.”
Thu Nhạn né tránh ánh mắt của Tưởng Nguyễn, khẽ đáp: “Nô tì... Nô tì chẳng qua chỉ là để lương tâm c.ắ.n rứt mà thôi.”
“Ngươi lời xằng bậy!” Trần Chiêu giận dữ gầm lên. “Ngươi rõ ràng là bịa đặt! Chính là thông đồng với bọn họ nhằm vu oan hãm hại !”
Tưởng Nguyễn nhướng đôi mày thanh tú : “Ngươi quả thực vô cùng nực .” “Cả ngày hôm qua đều giam trong đại lao, bất kỳ cơ hội nào để thông đồng với Thu Nhạn. Chẳng lẽ chúng hẹn ước cả khi sự việc xảy ? Hay là, khả năng tiên tri ngươi sẽ dẫn nha dịch xông nội viện để bắt đây? Phải chăng là yêu ma quỷ quái?”
Trần Chiêu dung mạo tuyệt sắc mắt. Đôi mắt nàng lung linh lay động, uyển chuyển tựa dòng nước xuân, nhưng vô tình kéo bẫy rập . Bờ môi đỏ tươi như cánh hoa tuôn những lời lẽ cay nghiệt. Vẻ kiều diễm động lòng , giờ phút ẩn chứa sát khí ngút trời. Nàng là tiên nữ mà là yêu nữ, mỹ nhân mà là rắn rết độc địa.
Trong tâm trí Trần Chiêu, nỗi hoang mang sợ hãi bắt đầu lan tràn. Hắn dường như thấy đối phương từ một mỹ nhân kiều diễm biến thành một yêu nữ kinh khủng, toát một thứ khí chất mờ ám, khó đoán định.
“Nô tì cũng thể chứng cho Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư hề sát hại !” lúc , một giọng khác đột ngột chen ngang.