Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:17
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa thốt câu , tất cả mặt tại đây đều hít một lạnh.
“Ngươi như là ý gì?” Vương ngự sử truy hỏi.
Liên Kiều lập tức thuật chi tiết việc hôm đó Tưởng Nguyễn Trần Chiêu dùng những lời lẽ trêu ghẹo, thái độ bất kính vượt quá khuôn phép, ép buộc Tưởng Nguyễn nhảy xuống hồ nước lạnh. Kể đến đoạn Tưởng Nguyễn bệnh liệt giường nhưng đến cả thang t.h.u.ố.c cũng mua nổi, giọng Liên Kiều càng thêm nghẹn ngào: “Mọi hãy phân xử giúp tiểu thư nhà nô tỳ! Cho dù là một nữ tử gia đình bình thường cũng ít ai chịu cảnh khổ sở như thế . Một tên hạ nhân mà dám to gan âm mưu g.i.ế.c chủ tử, thật sự là quá mức ngông cuồng, còn coi ai gì!”
Lời chân thật, việc hạ nhân ngược đãi chủ tử diễn chỉ một . Trương Lan sớm hôn mê bất tỉnh, ít nhổ nước bọt lên , song mấy tiểu nha đầu bên cạnh nàng ai dám bước tới giúp, chỉ sợ liên lụy.
Tiễn Vạn Lý vẫn giữ im lặng. Sự việc liên quan quá lớn, vũng nước đục thể tùy tiện nhúng tay , thà cứ giao hết cho Vương đại nhân xử lý, chỉ cần an vị mà quan sát là đủ.
Vương Ngự sử cất lời. “Tưởng Nguyễn, lời nha của ngươi , là thật ?”
“Một chữ cũng sai.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt cất lời. “Song, ý kiến của cùng Liên Kiều chút khác biệt.”
“Điều gì?” Vương Ngự sử ngước mắt quan sát nàng.
“Dẫu Lan ma ma cũng chỉ là một quản sự nhỏ nhoi nơi thôn trang. Ai ban cho bà quyền lực lớn đến nhường để ngang nhiên ngược đãi ? Bà ngược đãi , thế nhưng thôn trang mấy trăm , cớ một ai tới giúp đỡ, như thể ngầm hẹn mà cùng hùa ngược đãi chủ tử là . Ta cho rằng, Lan ma ma là hạ nhân, cả nhà đều việc ở thôn trang, sẽ gan lớn đến . Trừ phi, lưng bà kẻ chủ mưu sắp đặt, xúi giục.”
Mắt Vương Ngự sử híp . “Người nào?”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Đây là việc của nha môn, cũng dám lạm bàn.”
Đám ở cửa lập tức nghị luận xôn xao, cảm thấy lời Tưởng Nguyễn đạo lý, nhưng ai nhẫn tâm xuống tay với một tiểu cô nương tri thức hiểu lễ nghĩa như thế đây?
Vương Ngự sử gật đầu. “Nếu thật sự như lời ngươi , bổn quan nhất định sẽ tra xét rõ ràng. Chẳng qua, bổn quan một điều khó hiểu, ngươi là tiểu thư thôn trang, cớ dễ dàng hạ nhân ức h.i.ế.p đến , gia quyến của ngươi vì lẽ gì mặc kệ? Nếu trong còn ẩn tình khác, bổn quan cũng sẽ chủ cho ngươi.”
Đây cũng chính là ý đồ của Tưởng Nguyễn. Bách tính tại cửa nha môn rối rít suy đoán phận của vị đại nhân y phục tầm thường , thể lớn giọng lời khẳng khái như , chắc chắn bản lĩnh cũng hề thấp kém.
Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu. “Chỉ là do ác nô lấn lướt chủ tử mà thôi, còn về nhà của … Chỉ là họ chuyện mà thôi.”
“Chẳng lẽ ngươi coi bổn quan là kẻ ngu dốt ?” Vương Ngự sử đột nhiên cất cao giọng. “Thôn trang vốn là sản nghiệp của phủ nhà ngươi, chắc chắn cách chỗ ở của ngươi quá xa xôi, gì? Chẳng lẽ ngươi tất cả hạ nhân ở thôn trang đều nổi lên lòng phản chủ? Nếu là như , bổn quan càng tra xét cho nhẽ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-25.html.]
“Đại nhân.” Tưởng Nguyễn lên giọng, nét mặt hiện lên vẻ uất ức khó kìm nén. “Xin chớ tự đoán bừa! Ta là đích trưởng nữ của Binh bộ Thượng thư. Phụ vốn là công bằng chính trực, luôn quan tâm yêu thương , chỉ là do ông kẻ khác lừa gạt mà thôi!”
Lời , kinh hãi!
Đám đông nghị luận càng xôn xao hơn, nhất thời tiếng bàn tán tràn ngập công đường. Không ngờ nữ hài đang gặp nạn còn kém hơn nữ tử nhà bình dân , là đích nữ của Binh bộ Thượng thư. Con đường hoạn lộ của Tưởng Thượng thư thuận lợi thênh thang, danh vọng như vầng dương chính ngọ, qua là một vị quan công chính liêm khiết, ngờ con gái ruột của ở thôn trang hạ nhân chèn ép mà hề đếm xỉa tới. Ánh mắt bách tính Tưởng Nguyễn bao hàm sự đồng tình sâu sắc cùng lòng thương hại. Giờ phút , những lời biện hộ của Tưởng Nguyễn, e rằng chẳng còn ai tin. Dân chúng chỉ cho rằng đây là tiểu thư danh môn vì giữ gìn thanh danh cho phụ mà chịu đựng đủ thiệt thòi, cố gắng che giấu chuyện trong nhà.
Đến lúc , lập tức nhiều khen ngợi hành động của Tưởng Nguyễn. Nàng hiếu thảo hiền lương. Phụ lạnh nhạt đến nhường mà nàng so đo tính toán, còn vội vàng bảo vệ thanh danh gia tộc. Chuyện e rằng ngay cả trưởng thành cũng khó lòng , mà nàng chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi. Quả thực là phẩm chất cao thượng đến tột cùng.
Phạm Khắc Hiếu
Tương phản với sự cao thượng của Tưởng Nguyễn, là thanh danh đang lung lay của Tưởng Quyền. Thanh danh của Binh bộ Thượng thư cực kỳ , từ triều chính tới dân chúng, đều ca tụng ông công chính liêm khiết. hôm nay xem , đối với đích trưởng nữ ruột thịt mà còn lạnh nhạt như , mặc kệ hạ nhân ức hiếp, hậu viện tất nhiên hỗn loạn. E rằng ngay cả chốn quan trường , cũng chẳng thể sạch sẽ cho nổi.
Tưởng Nguyễn như chịu nổi ánh mắt đồng tình của , nàng cúi thấp đầu xuống, để lộ cần cổ trắng ngần, tựa như một nàng thiên nga gãy cánh. Dáng vẻ yếu đuối là thế, song liều c.h.ế.t bảo vệ sự kiêu ngạo cuối cùng của chính . Sợi tóc đen như mực che khuất một bên má của nàng, chỉ để lộ chiếc cằm xinh xắn. Đôi môi nàng tái nhợt, vì c.ắ.n chặt nên hiện lên một vệt đỏ tươi, càng tăng thêm nét lạnh lùng tuyệt diễm.
Không ai thấy sự châm biếm sâu sắc trong đôi mắt hạ xuống .
Xấu nhà thể truyền ngoài, lẽ dĩ nhiên nàng sẽ chủ động bóc trần. vô cách để sự thật lọt , mượn miệng thiên hạ để tự suy đoán, đó cũng là một mưu kế. Tưởng Quyền, cái mặt nạ ngụy quân tử của ông sớm nên xé nát. Kiếp , ông đẩy nàng ngục sâu, mượn mỹ danh ‘đại nghĩa diệt ’. Kiếp , nàng sẽ để ông tận mắt chứng kiến kết cục của việc diệt hết nhân! Trên đời , chuyện việc lòng lang sói mà còn thể lưu danh thiên cổ. Hôm nay, nàng mượn miệng đời, phơi bày sự bẩn thỉu xa của Tưởng gia bàn dân thiên hạ!
Tiếng cãi vả quá lớn, Vương Ngự sử vỗ mạnh đường mộc: “Trật tự!” Đợi công đường im lặng , ông mới Tưởng Nguyễn, . “Ngươi ở thôn trang mấy năm, Tưởng Thượng thư từng tới đón ngươi?”
“Phụ công vụ bề bộn.” Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên, nhưng nhanh chóng đầu sang chỗ khác. “Làm phận con gái, phụ mẫu phân ưu, tăng thêm phiền muộn cho .”
Lời thốt , quần chúng xung quanh xôn xao bàn tán. Tưởng Nguyễn càng tỏ khoan dung độ lượng với Tưởng Quyền, thì càng thêm chán ghét vị Thượng thư . Hóa , đứa con gái ruột thịt chịu khổ ở thôn trang chỉ vì những phiền hà trong phủ ư?
Vương ngự sử nhíu đôi mày bạc. "Nghe ngươi ở thôn trang suốt năm năm ròng, bổn quan hỏi ngươi, năm năm , vì lý do gì mà ngươi tới thôn trang?"
"Mẫu ruột lâm bệnh qua đời, Tưởng Nguyễn xin chịu tang thủ hiếu cho mẫu ." Giọng nàng êm ái dịu dàng, khiến xung quanh khỏi thổn thức cảm động. Họ thầm nghĩ, thảo nào cô nương đưa thôn trang, mẫu ruột còn, kế mẫu ắt hẳn là một độc phụ, mới thể đối xử với nàng tệ bạc như . Thế , Tưởng Thượng thư đúng là kẻ mặt thú, chỉ cưng chiều ái mà ruồng bỏ thê tử.
Vương ngự sử vỗ mạnh đường mộc. "Theo luật lệ Đại Cẩm triều, thủ hiếu tối đa ba năm, nay ngươi mãn kỳ thủ hiếu, cần ở nơi . Bổn quan chủ cho ngươi, lập tức hồi phủ!"
Tưởng Nguyễn kinh ngạc, thận trọng cất lời. "Lời đại nhân ... là thật ?"
Đôi mắt nàng mở to, vẻ hân hoan tràn ngập, khoảnh khắc nàng như cánh bướm thoát kén, dung nhan rạng ngời đến mức khiến khác ngây ngẩn.
Nàng quả thực vô cùng vui mừng, bởi một hồi quanh co tính toán, rốt cuộc nàng đạt mục đích tối hậu: Hồi phủ!