Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:13:06
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính mời Quý độc giả tiếp tục lật trang để bộ chương truyện!

 

Kể từ khi hạ chỉ xong, cứ cách dăm ba bữa, Ý Đức Thái hậu sai đưa tới vài thứ. Tất cả đều là gấm vóc tơ lụa, hẳn là vì nghĩ nàng sắp thành nên sẽ dùng tới. Riêng bản Tưởng Nguyễn hề để tâm, nếu nhờ Bạch Chỉ nhắc nhở, sợ rằng những thứ cứ thế yên trong rương mà thôi.

 

Liên Kiều le lưỡi lời lui chọn gấm. Lộ Châu đang thêu thùa bên cạnh thấy , liền hỏi. “Cô nương định khi nào thì bắt đầu thêu giá y?”

 

“Giá y?” Tưởng Nguyễn sững sờ.

 

“Tất nhiên là giá y ạ,” Lộ Châu híp mắt nàng, giọng chứa đầy mong đợi. “Trước khi xuất giá, chẳng nữ nhân đều sẽ tự thêu giá y ? Ngày thành hôn định sang năm, giờ đây cô nương thể bắt đầu thêu thùa ! Tuy Vương gia chắc chắn sẽ chuẩn chu đáo, nhưng chẳng cô nương nào cũng thích tự tay may giá y cho ? Tiêu Vương gia và cô nương chính là trai tài gái sắc, chỉ cần nghĩ tới cảnh hai mặc giá y mà xuất hiện, nô tỳ chắc chắn khung cảnh sẽ khiến trong kinh thành hoa mắt lóa mắt.”

 

Lời đáng yêu của Lộ Châu khiến Tưởng Nguyễn rơi trầm tư. Kiếp nàng đưa thẳng cung, tất nhiên hề cơ hội tân nương. Không thời thiếu nữ nàng từng mơ tới hình dáng khoác giá y đội phượng quan, nhưng trọn kiếp chẳng thể đợi giây phút . Hạnh phúc giản đơn của bình thường nàng nào dám trông mong. Đời , nếu Tiêu Thiều đích thỉnh cầu ý chỉ , nàng cũng hề ý định lập gia thất.

 

Nếu gả cho bất kỳ ai khác, nàng lẽ vẫn thể lạnh nhạt đối đãi, nhưng đối tượng là Tiêu Thiều, nàng nghĩ thế nào cũng thấy lòng chút bối rối. Giá y là để thêu cho phu quân tương lai mặc. Rốt cuộc, hiện tại Tiêu Thiều đang chiếm giữ vị trí nào trong lòng nàng, nàng từng cân nhắc kỹ lưỡng. Chắc chắn là vượt qua mức bằng hữu, nhưng vẫn đạt đến mức độ gọi là yêu, chung vẫn còn thiếu sót một chút gì đó.

 

một chút thiếu sót ngăn cách bởi một uẩn khúc sâu kín trong lòng, kiếp thể tháo gỡ . Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn với Tiêu Thiều.

 

“Đợi khi rảnh rỗi hãy tính .” Nàng lắc đầu, trong lòng vẫn yên. Lộ Châu thấy nàng thất thần, liền hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn tiếp tục công việc thêu thùa tay .

 

———

 

như lời hẹn, ba ngày Tiêu Thiều tới Tưởng phủ. Chỉ một và Lâm quản gia cùng. Tiêu Thiều vận một bộ cẩm y đen thêu hoa văn tinh xảo, cổ áo thêu họa tiết lá trúc mảnh. Ống tay áo thêu kỳ lân màu đen vàng giương nanh múa vuốt, trông hết sức uy vũ. Lúc bước , khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như hàn tinh, khiến dám thẳng. Trên tỏa khí lạnh thấu xương, một vẻ ngang ngược nội liễm, nhưng ẩn chứa nét tôn quý thể che giấu.

 

Tỳ nữ dẫn đường đỏ mặt, dám ngước dung mạo tuấn mỹ của , chỉ cúi đầu đưa lối. Dọc đường , phàm những ai thấy đều thoáng thất thần. Lâm quản gia cạnh, lòng vô cùng kiêu ngạo, ưỡn thẳng .

 

Đợi đến chính sảnh, Tiêu Thiều thấy Hồng Anh và Đại di nương đợi sẵn. Hồng Anh tỳ nữ đỡ, thi lễ với Tiêu Thiều, mặt nở nụ thiết. “Thiếp thỉnh an Vương gia. Hôm nay phu nhân vắng mặt tại phủ, tiện tạm thời giúp xử lý nội vụ, mong rằng Vương gia trách thất lễ.”

 

Tiêu Thiều lạnh nhạt “ừm” một tiếng, đó thản nhiên xuống chiếc ghế chuẩn sẵn. Lâm quản gia nghiêm bên cạnh, đợi Tiêu Thiều cất lời, híp mắt : “Ngũ di nương chớ nên khách khí, dẫu nàng cũng là của nhà Chuẩn Vương phi tương lai, cần câu nệ. Chủ tử của chúng nhiều quy củ như , cứ tùy ý là .”

 

Lâm quản gia ôn hòa, nhưng cố tình để từng lời từng chữ thốt đều mang theo gai nhọn sắc bén. Miệng quy củ, nhưng kỳ thực cái thanh thế bày còn lớn hơn bất kỳ ai. Đại di nương một bên lặng thinh. Các nha xung quanh đều thấu tình huống , chủ tớ Cẩm Anh Vương phủ đến đây mang theo ý đồ bất hảo, e là cố ý đến để chống lưng cho Đại tiểu thư. Vì , tất cả đều cúi đầu càng thấp hơn, chỉ mong chú ý tới.

 

Nụ mặt Hồng Anh thoáng cứng đờ. Tuy xuất từ thanh lâu nhưng ả vẫn am hiểu chút lễ nghi đối nhân xử thế. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, ả khôi phục vẻ mặt thiết. “Vậy thì còn gì hơn nữa. Đại tiểu thư chính là đích nữ của Tưởng phủ, lão gia cũng hết mực yêu thương. Hôm nay thấy Vương gia yêu mến Đại tiểu thư như , lão gia hẳn sẽ vô cùng vui mừng.”

 

Tiêu Thiều vẫn im lặng, Lâm quản gia bèn cất lời: “Di nương quá lời . Thái hậu nương nương hạ chỉ, Thiếu phu nhân chính là chủ mẫu tương lai của Vương phủ chúng , tất nhiên tận tâm yêu mến. Hôm nay, ngoài việc thông báo vài điều, chủ tử còn đặc biệt căn dặn lão nô mang danh sách sính lễ đến đây. Chờ khi Thiếu phu nhân chính thức quá môn, bộ sính lễ sẽ cùng đồ cưới, nhất tề đưa đến tay Thiếu phu nhân. Điểm Thái hậu nương nương đích xem qua.” Dứt lời, ông lấy từ trong tay áo một quyển sổ sính lễ buộc bằng kim tuyến trắng, trịnh trọng trao cho Hồng Anh.

 

Hồng Anh câu đầu của Lâm quản gia còn lộ vẻ mừng rỡ, song xong câu , sắc mặt nàng liền tái . Nàng mở danh sách sính lễ , mặt mày ửng hồng vì sự kinh ngạc, quả thật vô cùng đặc sắc. Một lát , nàng khép sổ , hít một thật sâu, gượng gạo : “Vương gia quả thật thương yêu Đại tiểu thư, sính lễ thể quý giá. Thiếp thấy , cũng thật lòng hoan hỉ mừng cho Đại tiểu thư.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-265.html.]

Miệng thì trang nhã, nhưng tay nàng siết chặt quyển sổ sính lễ, suýt nữa biến dạng nó. Thực tình mà , Hồng Anh xuất từ chốn thanh lâu, nơi là chỗ tiêu kim như nước, hạng công tử phong lưu phá gia chi tử nào mà nàng từng thấy qua. Chuyện vì hồng nhan mà tiêu tốn vạn kim Hồng Anh chứng kiến nhiều, thế nên nàng loại thiển cận coi kim ngân châu báu là phù du như Nhị di nương. Khi tận mắt thấy danh sách sính lễ mà Cẩm Anh Vương phủ đưa tới, nàng khỏi hít một khí lạnh.

 

Kỳ trân dị bảo, kỳ thú hiếm , điền sản, cửa hàng, trạch viện, vàng bạc ngân phiếu. Châu báu vô tận, lượng kể xiết. Chỉ là một phần nhỏ trong danh sách sính lễ mà đủ để thấy Cẩm Anh Vương phủ giàu sang đến mức nào. Dù Hồng Anh tự nhận kiến thức rộng rãi, giờ phút cũng tránh khỏi luồng ánh sáng cực phẩm xa hoa mờ tâm trí, trong lòng dâng lên sự đố kỵ và căm hận Tưởng Nguyễn.

 

Điều quan trọng nhất là, một khoản tài sản khổng lồ như , kịp đến tay vuột mất. Ý tứ của Tiêu Thiều quá rõ ràng: sính lễ đưa đến tận tay Tưởng Nguyễn, và Ý Đức Thái hậu cũng . Điều đại biểu cho việc, ngay cả cơ hội Ngũ di nương nhúng tay cũng . Vốn dĩ nàng còn tính trích bớt vài món nhỏ trong sính lễ của Tưởng Nguyễn, giờ trơ mắt của cải chạy khỏi tay . Phải , chỉ bằng sính lễ thôi, đủ sức mua đứt mấy phủ Thượng thư khác. Bảo nàng cam tâm chịu đựng ?

 

Càng cam lòng, Hồng Anh càng hạ quyết tâm. Nàng nhất định đưa Tưởng Tố Tố Cẩm Anh Vương phủ. Tưởng Nguyễn khó lòng khống chế, nhưng Tưởng Tố Tố phân biệt ai mới là chủ nhân thật sự của Tưởng phủ hiện nay. Nếu nắm Tưởng Tố Tố, đợi khi Tưởng Tố Tố nhập Vương phủ, chẳng tài sản sẽ như suối nguồn tuôn chảy dứt Thượng thư phủ ư? Đến lúc đó, cuộc sống của cả phủ sẽ ngày càng trở nên phú quý, xa hoa.

 

Hồng Anh nghĩ xong, nụ môi càng thêm tươi tắn. Lâm quản gia khẽ nhíu mày, quyển danh sách sính lễ nàng siết chặt đến biến dạng, bèn nhắc nhở: “Di nương nên cẩn thận một chút. Danh sách sính lễ, trừ bản ở chỗ Thái hậu nương nương thì chỉ còn duy nhất bản . Nếu hư hại, e rằng sẽ gây phiền phức lớn.”

 

“Là sơ suất.” Hồng Anh lúng túng hòa hoãn. Lại Lâm quản gia hỏi: “Không Thiếu phu nhân đang ở nơi nào? Nên mời gặp mặt Vương gia mới .”

 

Hồng Anh mỉm : “Tất nhiên Đại tiểu thư gặp, nhưng phận nữ nhi thường e lệ, e rằng còn đang sửa sang y phục cho tươm tất. Vừa sai thông báo, Đại tiểu thư sẽ chờ ở thính trong hoa viên. Lâm Lang, ngươi hãy dẫn Vương gia qua đó. Người trẻ nhiều lời tâm sự, huống hồ còn là do Thái hậu nương nương chỉ hôn, sớm quen, bồi dưỡng tình cảm một chút cũng .” Lời lẽ của nàng khôn khéo, thông tuệ rộng rãi, khác hẳn với lối suy nghĩ cổ hủ của thế gia. sắc mặt Tiêu Thiều vẫn bất biến, hờ hững như cũ.

 

Phạm Khắc Hiếu

Đối diện với một như Tiêu Thiều, dù kẻ hoạt ngôn đến cũng chịu bó tay. Hình như hôm nay Lâm quản gia phái tới để mặt Tiêu Thiều giao thiệp, ông lập tức : “Thế thì còn gì hơn, mời mau chóng dẫn đường.” Giờ đây, hôn sự của Tiêu Thiều là việc ưu tiên hàng đầu tại Cẩm Anh Vương phủ, mà bản lĩnh cầu của chủ tử nhà đủ, tất nhiên hạ nhân tay trợ giúp. Lâm quản gia hận thể tạo cơ hội để Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn ở riêng, thấy Hồng Anh thức thời như , ông vô cùng hài lòng.

 

“Lâm quản gia hiểu lầm ý ,” Hồng Anh khẽ duyên dáng. “Thiếp còn đôi chuyện về hôn lễ cần bàn bạc cặn kẽ với Lâm quản gia. Xem chừng Vương gia cũng giao phó bộ việc hôn sự cho ngài xử lý, thương lượng thêm. Nếu Lâm quản gia ngại, xin cứ ở đây chuyện với .” Nàng Tiêu Thiều, tủm tỉm : “Về phía Đại tiểu thư và Vương gia, hai gian riêng tư hơn để tâm sự cũng sẽ tự nhiên hơn nhiều.”

 

Nếu Lâm quản gia trong Tưởng phủ đều là những kẻ thủ đoạn, e rằng ông suýt khen Hồng Anh là mỹ nhân hiểu rõ tri thức lễ nghĩa. Việc nhất là thể để hai ở riêng với . Hồi trẻ, Lâm quản gia từng theo lão Cẩm Anh Vương, nên cũng học cái tính phóng khoáng, câu nệ những quy tắc thế tục. Chuyện nam nữ thể đơn độc gặp đối với ông chỉ là mây bay, huống hồ Ý Đức Thái hậu ban hôn, Tưởng Nguyễn chính là Thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân và Thiếu chủ chuyện thì cần gì tị hiềm? Nam nữ ở bên cần chút gian riêng tư, thêm đôi tiếp xúc, khi sẽ cọ lửa, chừng còn thể sinh quý tử.

 

“Vậy cũng hợp lý, chủ tử xem?” Lâm quản gia dò hỏi Tiêu Thiều, ánh mắt đầy mong đợi.

 

Tiêu Thiều quả nhiên phụ sự kỳ vọng của Lâm quản gia, lạnh nhạt gật đầu. “Được.”

 

Hồng Anh rạng rỡ: “Lâm Lang, còn mau dẫn đường cho Tiêu Vương gia.”

 

Lâm Lang tuân mệnh, thi lễ với Tiêu Thiều: “Vương gia, xin theo nô tỳ.”

 

 

Tiêu Thiều theo Lâm Lang, qua sân lớn, bồn cảnh trong Tưởng phủ, vòng qua hành lang dài, thêm một đoạn xa nữa mới đến thất tọa lạc trong hoa viên. Trà thất ngay giữa vườn hoa, bóng cây che phủ rợp mát, khung cảnh thanh u. Nếu dạo chơi mệt mỏi thể đây nghỉ, thưởng thức chén , quả là một thú vui tao nhã. Nơi đây coi là một công trình tinh xảo trong Tưởng phủ, diện tích cũng rộng rãi, từ xa tới, cứ ngỡ là sân viện của một nữ tử nào đó.

 

Lâm Lang một đường lời nào, chỉ vùi đầu dẫn đường, vì bỏ lỡ cái quan sát tỉ mỉ của Tiêu Thiều. Thần sắc tĩnh tại, từ tốn quan sát khắp nơi. Tuy Tiêu Thiều đầu tiên đến Tưởng phủ, song vài đủ để thăm dò tường tận. Huống hồ Cẩm Nhị Cẩm Tam chằm chằm, bản đồ Tưởng phủ xem qua, tự nhiên rõ về thất .

 

Trà thất ngày thường dùng để chiêu đãi khách quý. Dù cảnh sắc mát mẻ, nhưng nơi đây quá xa sân viện của nữ quyến, từ khi Hạ Nghiên mất, ít ai lui tới đây thưởng . Ấy mà Hồng Anh cố tình sắp xếp để và Tưởng Nguyễn gặp tại nơi .

 

Loading...