Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:19
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Xế trưa, hạ nhân ở thôn trang lục đục khiêng mấy cái rương trở , đó là hai chiếc rương gỗ lê vàng. Bên trong, y phục phần lớn mặc cũ, trang sức tuy vẫn còn đủ, song bạc thì cánh mà bay. Nha sợ hãi Tưởng Nguyễn. “Tiểu thư, những thứ thể lấy, nô tỳ đều lấy hết …”

 

“Không , lui xuống .” Tưởng Nguyễn lắc đầu . Cả nhà Trương Lan ham ăn biếng , ngân phiếu hoặc Trần Chiêu đem dỗ nữ nhân, hoặc Trần Phúc cầm đ.á.n.h bạc. Đồ trang sức còn nguyên là bởi Trần Phương lấy cất giữ. những thứ đó, nàng cần dùng đến.

 

“Bạch Chỉ.” Tưởng Nguyễn hai cái rương, gật đầu. “Trừ di vật của mẫu , những thứ khác đem đến tiệm cầm đồ, nhất là đổi hết thành ngân phiếu.”

 

“Tiểu thư.” Bạch Chỉ giật . “Toàn bộ ? Những thứ đó đều là…”

 

“Vật kẻ khác dùng qua, giữ còn ý nghĩa gì.” Tưởng Nguyễn ghế, rót cho một ly . Từ khi Trương Lan xảy chuyện, nha trong thôn trang vô cùng sợ Tưởng Nguyễn, đưa tới cũng là mới nhất năm nay.

 

“Y phục thì chừa vài bộ .” Bạch Chỉ . “Mấy ngày nữa chúng hồi kinh, mặc như lắm.”

 

“Không mặc như , phụ thể thương .” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt , nét mặt nàng vẫn như cũ, nhưng đôi mắt lạnh như băng.

 

Bạch Chỉ cứng họng, trả lời thế nào. Đang chần chờ, Liên Kiều cầm một giỏ rau , hết cuộc chuyện của hai , tiếp lời. “ , nếu mặc y phục đó, chỉ là vấn đề thể diện. Tiểu thư thể chấp nhận? Hơn nữa, Bạch Chỉ, ngươi quên ? Những bộ y phục giờ đây tiểu thư thể mặc nữa, chẳng lẽ ngươi thấy Trần Phương từng khoác lên chúng ư?”

 

Bạch Chỉ cũng nghĩ , lập tức do dự nữa, xổm xuống tỉ mỉ lấy di vật , đồ còn dư đều kêu mang , đem tới tiệm cầm đồ đổi bạc.

 

Đợi Bạch Chỉ , Liên Kiều cầm sách lấy khỏi rương, chần chừ . “Tiểu thư, hôm nay lúc ở ngoài, nô tỳ một chuyện.”

 

Còn dứt lời, cửa đá văng, Trần Phương với vẻ mặt hung hăng, sấn sổ xông , thấy mặt lớn tiếng chất vấn: “Tiểu thư, vì cớ gì ngươi đối xử với mẫu như !”

 

“Láo xược!” Liên Kiều giận dữ . “Kẻ nào ban cho ngươi cái gan to tát dám càn mặt tiểu thư!”

 

Trần Phương hề tỏ yếu thế, cất cao giọng đáp: “Tiểu thư, kính trọng ngươi là đích nữ, nhưng ngươi ở thôn trang mấy năm nay, chẳng mẫu hầu hạ ngươi chu đáo ? Nếu mẫu , ngươi thể bình yên như hôm nay! Ca ca cũng đối xử tệ bạc với ngươi, tại ngươi nhẫn tâm hãm hại , khiến giam ngục lao? Tiểu thư, ngươi quả thực là một nữ nhân lòng độc ác!”

 

“Ngươi ăn bậy bạ gì đó!” Liên Kiều giận dữ phản bác. “Hãm hại cái gì mà hãm hại? Rõ ràng là do Trần Chiêu tự tự chịu, hãm hại tiểu thư của chúng !”

Phạm Khắc Hiếu

 

“Liên Kiều.” Tưởng Nguyễn ngăn nha của , thẳng Trần Phương, bất chợt nở nụ . “Phương cô nương, lẽ ngươi nhầm lẫn chăng? Kẻ đẩy Trần Chiêu ngục lao, chẳng là chính ngươi đó ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-27.html.]

 

“Ngươi ý gì?” Trần Phương nhíu chặt đôi mày.

 

“Phương cô nương, hẳn ngươi quên, mười mấy ngày , ngươi mời thưởng lãm chậu hoa ‘Mỹ nhân ánh trăng’.” Tưởng Nguyễn nâng chung lên, thổi bớt nóng mặt , thản nhiên . “Hơn nữa, việc ca ca ngươi thể kết duyên cùng Xuân Oanh, chính là nhờ chậu hoa ‘Mỹ nhân ánh trăng’ đó đấy.”

 

Lúc đầu Trần Phương vẫn hiểu ý Tưởng Nguyễn, nhưng thấy câu , nàng lập tức kinh hoảng, dám tin mà hỏi: “Ngươi cố ý? Xuân Oanh tới đó, là do ngươi giở trò?”

 

“Ngươi xem?” Tưởng Nguyễn hỏi ngược .

 

“Không thể nào, thể nào…” Trần Phương sợ hãi nàng. “Cho dù ngươi dẫn Xuân Oanh tới, nhưng ngươi chuyện đó sẽ xảy ? Ngươi thể nào tính toán xa tới mức , chẳng lẽ ngươi là yêu ma quỷ quái?”

 

“Nói chừng, chính là yêu nghiệt hiện đấy chứ? Ngươi hại ca ca ngươi, ca ca ngươi hại mẫu ngươi, cho nên, việc thể trách .” Tưởng Nguyễn mỉm , nước nóng nhuộm đỏ đôi môi nàng, mái tóc đen nhánh như mực tương phản với làn da trắng tựa tuyết, nụ môi ma mị đến mức mê hoặc lòng . Trần Phương lùi về mấy bước, lắc đầu liên tục: “Không, tin, …” Sợ hãi tới cực điểm, Trần Phương xoay vội vàng bỏ chạy.

 

Liên Kiều cau mày : “Nàng trò điên rồ gì thế ? Ngày thường những bộ xiêm y nàng mặc, chẳng đều là của tiểu thư ? Ăn mặc đồ của chủ nhân mà còn dám cư xử như , quả thật ngượng. Vẫn là tiểu thư thông minh, nàng sợ thành thế , tiểu thư của chúng đúng là liệu sự như thần.”

 

Tưởng Nguyễn bật , kiếp khi còn ở trong cung, thời điểm đau khổ tương trợ, nàng học một điều, chính là sự nhẫn nhịn và chịu đựng. Nếu âm mưu, từ từ mưu tính, lợi dụng hết thảy những thứ thể lợi dụng , tất cả những mánh khóe , hôm nay dùng vô cùng thuận tay. Nhớ , nàng hỏi: “Vừa ngươi gì với ?”

 

“Là…” Liên Kiều c.ắ.n môi, thận trọng đáp. “Bên ngoài khắp nơi đều đồn đãi, lão gia trị gia nghiêm, bỏ mặc đích trưởng nữ ở thôn trang để hạ nhân chèn ép.” Dứt lời nàng thận trọng quan sát nét mặt Tưởng Nguyễn, thấy Tưởng Nguyễn chỉ nhạt. “Vậy ?”

 

Lời đồn ở thôn trang dậy sóng, trong kinh thành tự nhiên cũng trở thành đề tài đàm tiếu nơi tửu lâu quán . Không nơi nào bàn tán về Tưởng thượng thư vẻ ngoài nhân từ mà lòng lạnh lẽo, kèm theo đó là cảm khái về sự thông minh của đích nữ Tưởng gia. Cửa lớn Tưởng phủ vẫn đóng chặt, ngay cả mấy gã sai vặt ngoài mua thức ăn cũng thấy bóng dáng.

 

Bên trong Tưởng phủ, Tưởng Quyền đập mạnh cuốn sách tay xuống bàn, sắc mặt xanh mét, quát lớn: “Khốn kiếp!”

 

“Lão gia.” Phu nhân đẩy cửa bước , vận y phục màu đỏ thêu bướm, áo mỏng ngoài màu bạc xen xanh, làn váy thướt tha. Nàng cài trâm ngọc trai Nam Hải, nhan sắc dịu dàng mất sự rực rỡ, đôi mắt hạnh xinh tuyệt trần. Mặc dù trang phục theo lối của quý phu nhân, nhưng phong thái nàng cực kỳ dịu dàng uyển chuyển, toát lên khí chất tri thức. Nàng bỏ giỏ thức ăn trong tay xuống, tới nắm lấy tay Tưởng Quyền, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Lão gia xin hãy bớt giận, chớ để ảnh hưởng tới thể.”

 

Tưởng Quyền thấy nàng, phiền muộn mặt giảm một chút, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng tức giận: “Ngươi xem mấy thứ gì! Nói Tưởng Quyền trị gia nghiêm, hà khắc với đích nữ, bỏ mặc con gái thủ hiếu năm năm mà chẳng màng, kẻ m.á.u lạnh vô tình, là một ngụy quân tử! Thánh thượng hạ chỉ lệnh cho về nhà ‘tự vấn’, nay thành trò trong triều đình! Triệu Mi, ngươi sinh một đứa con gái ‘’!”

 

“Chuyện liên quan đến tỷ tỷ.” Hạ Nghiên vội vàng khuyên can. “Nguyễn nhi cố ý, nhưng sự việc đến nước , lão gia, bằng đón Nguyễn nhi hồi phủ , để tránh cho Thánh thượng hiểu lầm. Thiếp sẽ sai chuẩn xe ngựa.”

 

“Không cần.” Tưởng Quyền giương một tay lên, trong mắt đều là bóng tối âm u. “Vương ngự sử tự sắp xếp xe ngựa đưa nó hồi kinh.”

 

Loading...