Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 274
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:13:16
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa thấy, lòng Tưởng Tố Tố lạnh ngắt. Ả lùi về hai bước, buột miệng hỏi: “Ngươi... là ai?”
Gã mặt sẹo khà khà. “Tiểu nương tử xinh từ tới đây, đêm hôm khuya khoắt lẻn đến chốn hoang vu chờ tình lang. Tiếc tiểu tình lang của nàng đêm nay thất hẹn, khiến nàng đau lòng . Chi bằng, lão gia đây tới an ủi nàng một phen?”
Tưởng Tố Tố kinh hãi tột độ, chắc kẻ gửi thư. Gã mặc áo vải thô, tướng mạo hung thần ác sát, khiến ả sợ hãi đến mức hai chân run rẩy ngừng. Tuy , ả vẫn cố trấn định, lớn tiếng: “Ngươi gì? Ngươi là ai ? Phụ là quan lớn chốn kinh thành! Mau cút khi thị vệ của đuổi tới, kẻo ngươi rước họa sát đấy!”
Gã mặt sẹo phun một bãi nước miếng, dửng dưng hề nhúc nhích, chỉ khẩy khinh miệt. “Thứ trúng, bao giờ đoạt . Quan lớn kinh thành ư? Quan lớn kinh thành nào nuôi một tiểu thư thất tiết, liêm sỉ như ngươi? Ngươi nghĩ là kẻ ngu dốt ? Tiểu nương tử, hôm nay cho dù ngươi xưng là công chúa chăng nữa, lão tử cũng sẽ giày vò ngươi cho đến chết!”
Thấy gã cứng đầu dầu mỡ , mà vị công tử trong thư vẫn bặt vô âm tín, lòng Tưởng Tố Tố hoảng loạn tột độ. Ả đầu định chạy trốn, cao giọng kêu cứu: “Có ai , cứu mạng với!” giữa chốn núi rừng hoang vu , vì tránh xa đám thị vệ nên ả chạy quá xa, tiếng kêu cứu vọng tới đầu rừng cây biến mất. Ngay lập tức, một luồng sức mạnh hung hãn kéo ngược ả . Tưởng Tố Tố gã thình lình giật mạnh, ngã nhào xuống nền đất. Kẻ Tưởng Quyền, tay tất nhiên sẽ chút thương tiếc. Một cái tát mạnh như trời giáng khiến Tưởng Tố Tố suýt ngất, khóe môi tứa m.á.u tươi.
Gã mặt sẹo thô bạo ngó ả từ đầu đến chân, đột nhiên phá lên . “Tính tình thật cay độc, nhưng dung mạo quả tồi, lắm! Hôm nay lão tử quả là lộc trời ban! Đem ngươi về núi áp trại phu nhân, tối nay liền động phòng hoa chúc!” Dứt lời, gã chẳng hề bận tâm đến sự giãy giụa yếu ớt của Tưởng Tố Tố, vác ả lên vai sải bước thẳng sâu trong rừng cây.
Sau khi gã đồ tể vác Tưởng Tố Tố khuất, một bóng chợt hiện . Dưới ánh trăng, diện mạo đó lộ rõ, chính là Dạ Phong. Y khẽ huýt một tiếng sáo, nhiệm vụ Tưởng Nguyễn giao phó thành viên mãn. Bức thư Tưởng Nguyễn dặn dò đến tay Tưởng Tố Tố. Về phần khu vực là con đường mà lũ thổ phỉ qua đêm, là Cẩm Y Vệ, Dạ Phong tất nhiên rõ, nhưng thể lý giải vì một cô gái chốn khuê phòng như Tưởng Nguyễn thể tường tận đến . Tuy nhiên, y vẫn vô cùng bội phục khả năng liệu sự thấu suốt của Tưởng Nguyễn. Có lẽ vì nàng và Tưởng Tố Tố đều là nữ nhân Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn quá hiểu bản tính cố chấp của Tưởng Tố Tố, rằng với tính cách của ả, một khi thấy thư tất sẽ vội vã chạy trốn, dứt khoát chịu ni cô.
Dạ Phong thầm cảm thán, thủ đoạn của Tưởng Nguyễn quả thực quá mức độc địa. Nàng thắp lên trong lòng Tưởng Tố Tố một tia hy vọng cuối cùng, đó buộc ả trừng mắt hy vọng đó tan biến thành tro tàn, nỗi thống khổ e rằng khó lòng tưởng tượng nổi. Tưởng Nguyễn hề trực tiếp sai bắt giữ Tưởng Tố Tố, chỉ âm thầm dẫn lối, tạo nên một chuỗi trùng hợp khéo léo. Cho dù cuối cùng Tưởng Quyền truy tra, cũng chỉ thể kết luận rằng Tưởng Tố Tố tự ý trốn khỏi xe ngựa. Kết cục do ả tự chuốc lấy, Tưởng Tố Tố dù nhớ cũng chỉ hận đến ruột gan đứt từng khúc.
Thổ phỉ chốn sơn lâm là hạng gì? Bản tính thô lỗ, tàn nhẫn, càng thương hoa tiếc ngọc. Tưởng Tố Tố lạc ổ núi, chẳng khác nào tự nộp cho bầy hổ sói. Lũ cường đạo núi xưa nay phóng túng chuyện phòng the, mà Tưởng Tố Tố tính cách cao ngạo, tất nhiên sẽ cam tâm phục tùng đám nam nhân . Kết cục khi chọc giận chúng, Dạ Phong chỉ thoáng nghĩ qua thôi cũng rùng thầm than cho Tưởng Tố Tố.
Phương pháp tra tấn đời vô vàn, nhưng độc ác nhất chính là hủy diệt tinh thần. Tưởng Tố Tố một lòng bước chân cao môn, sống cuộc đời quyền quý, nay giam hãm trong ổ thổ phỉ đường thoát, ngày ngày chịu đựng cuộc sống đê tiện dơ bẩn, nỗi giày vò còn hơn cả đ.á.n.h đấm, khiến ả thống khổ hơn vạn .
Dạ Phong trong gió lạnh buốt thấu xương, bất giác rùng một cái. Y thầm nghĩ, vị Thiếu phu nhân tương lai quả nhiên lợi hại, công phu g.i.ế.c cần dùng đao kiếm, thủ đoạn quả thực quá cao thâm. Ngày nhất định tận tâm phục vụ, tuyệt đối chọc giận nàng. Dù cho Thiếu chủ nhúng tay, chỉ cần một Thiếu phu nhân thôi cũng đủ sức đùa bỡn đến c.h.ế.t đám trong Cẩm Anh vương phủ.
Đứng ngẩn một hồi, Dạ Phong chợt nhớ điều gì đó, vội phi rời . Trong sơn động cách đó vài dặm, một thiếu nữ đang bên trong, đôi mắt trợn trừng về phía y. Thấy Dạ Phong trở , nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, câu hỏi đầu tiên thốt là: “Mọi việc xong xuôi cả ?”
Dạ Phong kinh ngạc liếc Liên Kiều, vốn tưởng câu đầu tiên nàng sẽ là mắng mỏ , nào ngờ là quan tâm đến nhiệm vụ. Dạ Phong búng tay. “Tất nhiên thỏa hết .” Giữa đêm khuya núi rừng gió lớn, Liên Kiều chỉ mặc độc một bộ xiêm y xanh biếc đơn bạc, bất giác hắt một cái. Dạ Phong thấy , trong lòng chợt dâng lên chút áy náy. Rốt cuộc vẫn là do y quá kích động, trực tiếp lôi Liên Kiều ngoài. Vốn dĩ, Liên Kiều sợ về báo cáo sẽ lỡ việc của Tưởng Nguyễn, nên bất đắc dĩ mới giao đồ cho y. vì chứng minh năng lực của bản thể xử lý chuyện nhỏ nhặt , Dạ Phong mặc kệ lời kháng nghị của Liên Kiều mà đưa nàng tới nơi .
Liên Kiều đang xoa chóp mũi, chợt cảm thấy một luồng ấm áp bao trùm. Nàng ngẩng đầu lên, thấy Dạ Phong cởi áo khoác ngoài, cẩn thận khoác lên nàng, cất giọng: “Khụ khụ, hôm nay là do sai, liên lụy đến cô nương.”
Liên Kiều mặt chỗ khác, nhỏ giọng mắng thầm vài câu xui xẻo, nhưng gương mặt lặng lẽ ửng đỏ. Dạ Phong thấy , cũng thoáng chút lúng túng, bầu khí trong sơn động bỗng chốc trở nên kỳ quái. Dạ Phong ho khan một tiếng, : “Đi thôi, chúng về phủ.”
Đợi hai trở Cẩm Anh vương phủ, Liên Kiều bước sân thấy Lộ Châu vội vã chạy đón, kiểm tra từ đầu đến chân nàng một lượt. Thấy Liên Kiều hề hấn gì, Lộ Châu mới thở phào nhẹ nhõm. “Tỷ ? Sao giờ mới chịu về?”
Bạch Chỉ thấy Dạ Phong vẫn bên ngoài, ánh mắt đầy suy tư dõi theo Liên Kiều, khẽ cất lời: “Hai tỷ về phòng hẵng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-274.html.]
Bước trong phòng, Liên Kiều kể đầu đuôi chuyện cho Tưởng Nguyễn , cuối cùng cúi đầu : “Cô nương, sự việc hôm nay đều do nô tỳ tự chủ trương, xin cô nương trách phạt.”
“Ta sẽ trách ngươi.” Tưởng Nguyễn đáp. “Chuyện Dạ Phong cũng thôi, tóm đều là tâm phúc của Tiêu Thiều.”
Liên Kiều do dự, khẽ : “Dạ thị vệ cũng chỉ vì giúp nô tỳ nên mới vội vàng thôi ạ, xin cô nương đừng trách y. Dẫu , chuyện hôm nay cũng xử lý thỏa. . .”
“Ta tất nhiên sẽ trách y.” Tưởng Nguyễn bật . “Nếu thành nhiệm vụ thì cũng hết việc , các ngươi nghỉ ngơi sớm .”
Lộ Châu tủm tỉm Liên Kiều trêu chọc: “Ôi chao Liên Kiều tỷ ơi, tỷ quan tâm Dạ thị vệ quá đấy! Câu nào cũng cố gắng gỡ tội cho y thế ? Chẳng lẽ tỷ đang đau lòng cho ư?”
“Ngươi đồ móng heo dám ăn xằng bậy mặt Cô nương, xem xé rách miệng ngươi !” Liên Kiều nào dịu dàng, lập tức cay cú đáp trả: “Cũng là ai ngày nào cũng thủ thỉ tâm tình với Cẩm Nhị! Mấy hôm nay thấy cứ miệt mài thêu khăn tay, chiếc khăn đó chắc là thêu cho Cẩm Nhị đúng ?”
“Tỷ. . .” Lộ Châu hổ luống cuống, giả vờ đ.á.n.h Liên Kiều. Hai trong phòng cãi vã đùa giỡn, lẽ vì hôm nay việc đều thuận lợi, môi Tưởng Nguyễn cũng nở một nụ rạng rỡ.
Phạm Khắc Hiếu
…
Đêm đen như mực. Sâu trong rừng sâu núi thẳm, một thôn trang. Bên trong vọng tiếng rộn rã, xen lẫn với sự huyên náo là những lời mắng c.h.ử.i thô tục. Một đám đại hán cởi trần xổm cửa, đất lăn lóc mấy bình rượu rỗng. Mùi rượu nồng nặc lượn lờ trong khí. Một lên tiếng: “Nghe hôm nay Mặt Sẹo đem một cô nương về đây ? Cô gái đó trông lắm ?”
Nhóm đều là những trung niên đại hán, ít nhiều vết sẹo đao kiếm, diện mạo dữ tợn như hung thần ác sát, đầy mồ hôi và mùi rượu, bất giác khiến khác thấy ghê tởm.
“Còn , gã gặp vận may mắn nào. Nhìn cô xem, dường như còn là một tiểu thư khuê các trinh bạch đây.” Người còn . “Thật ngờ tiện nghi cho tên mặt sẹo đó!”
“Tiểu thư khuê các nỗi gì,” một vóc dáng mập mạp lau mồ hôi trán, bĩu môi. “Nghe lúc vụng trộm hẹn hò với tình lang thì Mặt Sẹo bắt . Một cô gái tự định chung với khác thì thể đàng hoàng đến ?” Gã nở nụ bỉ ổi. “Cứ để hưởng lạc , đợi khi chơi chán , chúng cũng thể ‘chia chén canh’ !”
Những khác , tất cả đều nở nụ ngầm hiểu.
Đây là một sơn trại sâu trong núi, ở thôn trang đều là những đại hán, già và trẻ em. Dĩ nhiên, còn một vài nữ nhân bắt từ ngoài tới, ở đây họ địa vị gì, chẳng khác gì món hàng hóa tùy ý chuyển giao, thậm chí một đêm luân phiên hầu hạ nhiều tên đại hán. Do đó, nữ nhân ở chốn thể sống lâu. Nào ai chịu nổi sự giày vò tàn khốc vô nhân đạo ? Cứ cách một thời gian, bọn thổ phỉ bổ sung ‘ mới’, thật là chuyện kỳ quái . Có điều, bắt một cô nương dung mạo thượng thừa như hôm nay hiếm khi, ai nấy đều hâm mộ Mặt Sẹo, lúc tụ tập chỉ đôi câu ghen tị hờ hững.
Trong một căn phòng, âm thanh dâm loạn khác đỏ mặt im bặt. ‘Xẹt’ một tiếng, kẻ dùng mồi lửa thắp lên ngọn đèn dầu trong phòng, tiêm đèn lập tức bừng sáng. Trên chiếc giường bẩn thỉu đến thể chịu nổi chỉ trải một tấm t.h.ả.m mỏng, hiện tại chi chít những vết tích loang lổ. Một nữ nhân ngửa đó.
Đôi mắt nữ nhân vô hồn, gương mặt vốn diễm lệ nay đầy những vết ửng đỏ và dấu bàn tay tàn nhẫn, hiển nhiên giày vò. Khắp cơ thể chẳng còn chỗ nào lành lặn, chi chít vết tím bầm khiến khác mà sợ hãi. Nàng phơi bày trong dáng vẻ khó coi, bất động, bởi lẽ hành hạ đến mức kiệt sức.
Mặt Sẹo gượng dậy, khoác y phục Tưởng Tố Tố. Ánh mắt gã dừng chiếc cổ trắng ngần, kìm sự kích động, ghé tới, c.ắ.n thêm một ngụm.