Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:01:56
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày đầu năm mới, sáng sớm đường vang lên tiếng pháo nổ rền trời, mấy đứa trẻ trong thôn trang nhao nhao mở cửa chạy ngoài đốt pháo. Sau khi pháo nổ xong, mặt đất rơi đầy tàn pháo màu đỏ, rực rỡ như gấm thêu, mang ý nghĩa cát tường, vạn sự hưng thịnh.
Từ xuống thôn trang bắt đầu bận rộn. Không là cố ý thật sự quên, chủ tớ ba Tưởng Nguyễn bữa cơm tất niên, một nào đến sân nhỏ .
Bạch Chỉ ở cạnh cửa đốt than củi, nửa chặn cửa, quạt khói ngoài, trong phòng miễn cưỡng một chút ấm áp. Ánh nắng chiếu sân, trong sân nhỏ hẻo lánh chỉ một căn phòng rách nát. Không đến mái hiên đầy lỗ hổng mưa dột quanh năm, còn thường xuyên chuột đồng chạy tán loạn. Chăn mền do nô tỳ thôn trang đưa tới mỏng manh, còn lũ chuột đồng gặm nhấm ít chỗ. Bạch Chỉ thở dài, nhịn mà đầu Tưởng Nguyễn đang ôm chăn giường.
Tưởng Nguyễn tựa chiếc gối nâu may bằng vải thô, chăn đắp ngang ngực, đang cúi thấp đầu trầm ngâm. Bị đưa về thôn trang hơn bốn năm, nhà Trương Lan cung cấp đủ thức ăn và y phục, nên nàng trổ mã muộn hơn so với thiếu nữ bình thường, tóc thì xơ xác khô vàng. Lúc ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, tạo nên luồng ánh sáng lấp lánh như dát vàng mái tóc dài của nàng. Đôi môi chút hồng hào hơn so với ngày thường giờ khẽ mím , hiện ngũ quan xinh đoan trang. Đặc biệt nàng lẳng lặng ở đó, càng trầm tĩnh hơn so với ngày, cứ như đổi thành một khác, vô cùng xa lạ.
Bạch Chỉ gạt gạt củi trong chậu than, nhớ tới đêm qua Liên Kiều từ đầu đến cuối chuyện của Thu Nhạn với , cùng Liên Kiều . “Ta thấy tiểu thư lạ, thật sự là đổi nhiều, chẳng lẽ sự nhẫn nhục chịu đựng giờ của nàng, đều là giả dối?”
Bạch Chỉ nên đáp lời thế nào, Liên Kiều quả thực sai. Tiểu thư đổi quá lớn, nhất là các nàng là nha cận nên cảm nhận càng rõ rệt. Bốn năm , kể từ khi Tưởng Nguyễn đày về thôn trang, nàng vẫn luôn sống trong biển lệ. Cả nhà Trương Lan tìm cách gây khó dễ, dần dà về nàng cũng còn rơi lệ, chỉ âm thầm chịu đựng, sự uất hận chất chồng trong lòng khiến nàng càng ngày càng ít lời. Song, thái độ nàng dành cho Thu Nhạn ngày hôm qua khác biệt. Bạch Chỉ nghi hoặc, chẳng lẽ khi bạo bệnh, tính tình một cũng sẽ đổi ?
dù đổi , Tưởng Nguyễn vẫn là chủ tử của các nàng, và thái độ dứt khoát của Tưởng Nguyễn lúc là một chuyện .
Trong lúc Bạch Chỉ đang thất thần, Liên Kiều cầm một túi giấy dầu thẳng tới, suýt nữa đá trúng chậu than đang cháy.
“Cẩn thận chút.” Bạch Chỉ nhẹ giọng trách cứ. “Sao hấp tấp bất cẩn như ?”
“Ta mua chút đồ ăn mừng Xuân.” Liên Kiều giận, vẫn hì hì như cũ, bước phòng, mở túi giấy dầu đặt lên bàn, sang Tưởng Nguyễn : “Tiểu thư mau dùng một chút , bánh Xuân (1) vẫn còn nóng hổi đấy.”
(1) Loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc.
Bạch Chỉ tỏ vẻ nghi hoặc. “Ngươi lấy ?” Cả nhà Trương Lan chắc chắn thể bụng đến thế. Vì chuyện của Trần Chiêu, Trương Lan vô cùng bất mãn với Tưởng Nguyễn, bọn hạ nhân ai dính rắc rối , còn các nàng thì gì chút bạc vụn nào để mua.
“Dường như thôn trang vị quý nhân nào đó ghé đến, mấy ngày nay đều tất bật chuẩn , bánh trái cũng nhiều hơn một chút. Ta quen với Bách Hợp trong phòng bếp nên mới xin mấy cái.” Nàng tươi tắn. “Tuy chúng sống qua loa sơ sài, nhưng cũng đón năm mới chứ! Tiểu thư xem, còn cái nữa.” Nàng móc một cái vòng tay xâu bằng tiền đồng từ trong n.g.ự.c . “Lúc về dùng mười văn tiền mua, cầu xin điều lành, mong chuyện năm đều hanh thông thuận lợi.”
Bạch Chỉ khúc khích . “Lấy tiền thưởng mua xâu tiền đồng để gì, chẳng lẽ cầu cho năm tiểu thư tiền tài dứt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-4.html.]
“Tiền tài thông thần thì gì là ?” Liên Kiều đáp. “Có bạc thì còn gì bằng? Nếu bạc, những kẻ cũng dám ức h.i.ế.p tiểu thư đến nông nỗi .”
[]
Bạch Chỉ vội vàng hiệu cho Liên Kiều, nhắc nhở nàng Tưởng Nguyễn vẫn còn ở đây, nên tiếp. Liên Kiều nhận lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, cẩn thận liếc Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn lắc đầu, từ từ vén chăn xuống giường. Liên Kiều vội vàng tiến tới dìu nàng. Tưởng Nguyễn tới bên cạnh bàn an tọa, vòng tay tiền đồng, đeo lên tay . Nàng khẽ thì thầm: “Cầu xin điều lành.”
Trong lòng Liên Kiều chua xót, tiểu thư gia tộc phú quý nào, năm mới chẳng tặng vô châu báu, đồ trang sức quý giá? Tiểu thư nhà chỉ độc một cái vòng tay trị giá mười văn tiền, ngay cả dân chúng bình thường cũng bằng. Nàng nghiêng đầu che giấu sự chua xót trong mắt, vui vẻ : “Tiểu thư, ăn bánh Xuân .”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Ta ăn vô, các ngươi cứ dùng .” Nàng dừng một chút, tiếp: “Ta bạc để thưởng cho các ngươi. Từ ngày theo về thôn trang, bốn năm qua các ngươi chịu nhiều khổ cực. may mắn , đến đầu năm , chúng sẽ còn chịu khổ nữa.”
“Dạ, , .” Bạch Chỉ vội vàng : “Năm tới tiểu thư nhất định sẽ hưởng nhiều phúc lành, việc đều thuận lợi hanh thông!”
Phạm Khắc Hiếu
Tưởng Nguyễn rõ nàng hiểu lầm ý của , nhưng giải thích. Nàng chỉ ngoài cửa sổ, : “Thời tiết bên ngoài quang đãng, chúng ngoài dạo bước một chút nào.”
Bạch Chỉ và Liên Kiều , ánh mắt ngập tràn kinh ngạc và vui mừng. Ngày thường, Tưởng Nguyễn ngoại trừ công việc giao, bao giờ chủ động ngoài. Hạ nhân trong thôn trang gặp ba đều chế giễu, Liên Kiều tuy nóng tính, miễn cưỡng thể áp chế một , nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể nên chuyện. Cứ thế mãi, Tưởng Nguyễn cũng gặp khác, chỉ luôn thu trong sân nhỏ.
“Tuyệt quá .” Liên Kiều rạng rỡ, mở rương xiêm y. “Tiểu thư mặc bộ nào đây?”
Tưởng Nguyễn bật trong lòng, quả thực, mặc cái nào cũng như . Lúc nàng đến thôn trang mang theo nhiều đồ đạc, nhưng lâu , y phục và châu báu đều Trương Lan và Trần Phương cướp đoạt sạch sẽ. Đến cuối cùng, nàng còn một bộ xiêm y tử tế nào là của . Trần Phương lấy hết đồ của nàng, đổi cho nàng những y phục cũ kỹ, thô ráp, rách nát. Chưa kể đến bề ngoài và chất liệu, đến mùa đông, lớp bông vải bên trong áo bông cực kỳ mỏng manh, ngay cả việc chống chọi cái lạnh bình thường cũng khó khăn.
“Các ngươi chọn .” Tưởng Nguyễn .
Liên Kiều và Bạch Chỉ lựa chọn hồi lâu, cuối cùng cũng chọn một bộ cẩm bào màu xanh sẫm, lót bông sờn cũ. Sau đó Bạch Chỉ cho nàng chiếc váy dài màu ngả vàng, bên ngoài khoác thêm áo choàng dài màu nâu. Sợ tóc phức tạp sẽ hợp với bộ xiêm y giản dị , Bạch Chỉ chỉ chải cho nàng một búi tóc đơn giản nhất, vì tuổi còn nhỏ nên qua cũng thích hợp. Ăn mặc như thế hề dáng vẻ của việc vui xuân đón tết, chỉ là da Tưởng Nguyễn trắng nõn, dù ăn mặc mộc mạc cũng hiện lên dáng vẻ quê mùa, thêm khí chất hờ hững trầm tĩnh toát từ nàng, so với ngày thường quả là hai khác .
Sửa soạn xong xuôi, ba mới bước khỏi sân nhỏ. Liên Kiều đề nghị dạo đường một chút. Vừa mới tới đại trạch viện của thôn trang, gặp ngay mấy , một giọng kinh ngạc xen lẫn vui mừng vang lên: “Nguyễn !”
Liên Kiều cau mày, Bạch Chỉ cũng lặng lẽ che chắn Tưởng Nguyễn. Nàng ngẩng đầu, dáng vẻ đối phương đập tầm mắt. Quả nhiên là Trần Chiêu, đứa con trai ruột thịt của Trương Lan.