Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 403

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:47:26
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lâm quản gia dứt lời, Tưởng Nguyễn biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Liên Kiều và Lộ Châu phía đều kinh ngạc. Trong mắt hai nàng, Lâm quản gia chỉ là một lão già khù khờ quái gở, ngờ thể nắm bắt mấu chốt của vấn đề. Không hiểu vì , khí chất của ông lúc khác hẳn với thường ngày.

 

Tưởng Nguyễn chút kinh ngạc. Vị Thám hoa lang phong độ thanh thoát năm xưa, nguyện lui về ở ẩn ngay lúc bản đang ở đỉnh cao vinh quang nhất, quyết tâm và sức nhẫn nại phi thường, bản ông vốn là một mang đại trí tuệ. Chẳng qua Tưởng Nguyễn cũng , lúc Lâm quản gia tin Lý công công qua đời, cảm xúc trong mắt ông chập chờn, khó lòng che giấu. Hiển nhiên, ông và Lý công công ắt hẳn mối quan hệ sâu xa nào đó, nhưng phàm là đời, ai cũng bí mật riêng của , cần gì truy cứu căn nguyên? Phân tích của Lâm quản gia cùng nàng hẹn mà gặp, càng khiến nàng khẳng định suy nghĩ của bản hơn.

 

Phạm Khắc Hiếu

“Ông sai. Kẻ thể ám toán Lý công công, tất nhiên cực kỳ cận, thậm chí ẩn bên cạnh Lý công công từ nhiều năm. Nay tay, Hoàng thượng bệnh nặng là một trong những nguyên nhân, nhưng điều quan trọng hơn cả, lẽ đây là một ám hiệu.” Tưởng Nguyễn đáp.

 

“Ám hiệu?” Lâm quản gia nhíu mày, hỏi. “Thiếu phu nhân nghĩ bọn họ sắp sửa động thủ ?” Lâm quản gia lúc trang nghiêm cùng Tưởng Nguyễn thương nghị đối sách tiếp theo, còn dáng vẻ khù khờ quái gở như ngày thường.

 

“Không động thủ. Lý công công c.h.ế.t đột ngột, thấy cái c.h.ế.t của ông quá bất ngờ, lúc đẩy chỗ chết, tất nhiên nguyên nhân đặc biệt. Nếu định tay, nhất thiết nhắm một vị Tổng quản. Bởi , Lý công công chết, chắc chắn là vì chính ông vô tình gây sơ sót. Ông sơ suất trong một việc nào đó, cuối cùng mới tự rước họa sát .” Tưởng Nguyễn trầm ngâm .

 

Lâm quản gia trầm ngâm, cảm thấy lời Tưởng Nguyễn vô cùng hợp lý, nàng hỏi. “ Thiếu phu nhân, rốt cuộc ông sơ suất chuyện gì? Mà sự sơ suất đó nghiêm trọng đến mức khiến ông mất mạng?”

 

Tưởng Nguyễn khẽ. “Hiện nay, việc cấp bách nhất trong cung là gì?”

 

“Là... là Bệ hạ đang lâm trọng bệnh.” Lâm quản gia đáp.

 

“Nếu , sơ suất của Lý công công ở điểm . Ông là Đại tổng quản, kề cận Bệ hạ như hình với bóng, cho nên nguyên nhân lớn nhất khiến ông mất mạng cũng chính là vì Hoàng thượng. Mà giá trị lớn nhất của một Tổng quản chính là sự cận tối cao với Hoàng đế, bí mật của . Cứ thế, việc trở nên rõ ràng. Lý công công một quyết định nào đó của Hoàng thượng, mà quyết định trong lúc vô tình kẻ khác nắm , đó, ông diệt khẩu.”

 

Lâm quản gia xong, trong lòng khỏi tâm phục khẩu phục. Chỉ dựa cái c.h.ế.t của Lý công công mà Tưởng Nguyễn thể suy luận ngần chuyện. Ông chợt thất thần: Phủ Cẩm Anh vương một Thiếu phu nhân như , e rằng ngay cả Thái tử Hồng Hi và lão Cẩm Anh Vương cũng thể ngờ tới. Hiện nay thế cục rối ren, Tưởng Nguyễn vẫn thể lạnh nhạt phân tích, tỉnh táo chỉ điểm khả nghi. Sự hốt hoảng bủa vây trong thời gian gần đây lúc như tan thành mây khói, trong lòng Lâm quản gia đột nhiên sinh một luồng dũng khí mãnh liệt.

 

Ông nương theo suy tính của Tưởng Nguyễn, . “Suy luận của Thiếu phu nhân quả thật khả năng, nhưng quyết định gì của Hoàng thượng đưa Lý công công chỗ chết? Khiến kẻ đó bất chấp tay diệt trừ Lý công công, để trăm chỗ sơ hở thi thể. Trên thực tế, thể tinh vi hơn, tình hình, trông vẻ như tâm tình để ý nhiều như .”

 

“Có thể khiến kẻ nọ xuống tay tàn độc đến , tất nhiên là vì giang sơn đại sự, cuộc chiến đoạt trữ quân ở ngay mắt. Bệ hạ lâm bệnh nặng nhưng vị trí Thái tử vẫn còn bỏ trống. Trong lòng bách quan, mỗi đều suy đoán riêng về thương thế của Hoàng thượng. Nếu lúc Hoàng đế ý lập một vị Thái tử mới, một vị hoàng tử khác tất nhiên sẽ lòng như lửa thiêu. Có lẽ Lâm công công tiết lộ ý đồ của Hoàng đế, mà kẻ vô duyên với vị trí trữ quân đó, cùng đường mạt lộ, tất sẽ đầu c.ắ.n .” Tưởng Nguyễn phân tích. “Hoàng đế nhất quyết sẽ lập Tuyên Ly thành Thái tử, cho nên, kẻ chỉ thể là Tuyên Ly.”

 

Lâm quản gia định Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái cũng khả năng là hạ sát thủ, nhưng thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn liền dừng . Sắc mặt Tưởng Nguyễn hề chút do dự nào, từ giọng điệu thái độ cho thấy nàng tin tưởng Tuyên Phái. Lâm quản gia mối quan hệ giữa Tưởng Nguyễn và Tuyên Phái tệ, nhưng điều kỳ lạ là, vì Tưởng Nguyễn - như để tâm đến bất kỳ ai - thể tin tưởng Tuyên Phái tuyệt đối như , thật sự quá mức khó hiểu. Tuy nhiên, cái của Tưởng Nguyễn luôn chính xác, nhất là ở phương diện xa, gần như lời nào cũng ứng nghiệm, Lâm quản gia hề hoài nghi, lập tức đáp lời. “Nếu , thời khắc then chốt , Bát hoàng tử sẽ thừa cơ cải biến cục diện khi Bệ hạ để lộ ý đồ chân thật.”

 

“Hành thích quân vương, cải đổi thiên mệnh.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng thốt .

 

Giết c.h.ế.t Hoàng đế khi Người kịp tiết lộ ý đồ, hoặc khiến Người vĩnh viễn thể cất lời, đó giả thánh chỉ. Đây chính là một cơ hội lớn, và xét theo tình hình mắt, đây chính là đường duy nhất của Tuyên Ly.

 

Lâm quản gia lời của Tưởng Nguyễn chấn kinh tại chỗ, nhất thời gì. Việc tranh đoạt trữ vị xưa nay luôn là gió tanh mưa máu, nào chuyện yên bình mà thành tựu. chỉ cần Tưởng Nguyễn , ông cảm thấy làn gió hung ác đập mặt. E rằng tương lai sắp tới đây, dòng nước ngầm trong kinh thành sẽ dậy sóng cuộn trào, mỗi bước đều kinh tâm.

 

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Tình hình tạm thời vẫn hỏng bét đến mức . Lâm quản gia, ông lui . Ta còn một việc suy xét, đợi lát nữa, sẽ rõ việc với Tiêu Thiều. Chung quy vẫn phương pháp ứng phó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-403.html.]

 

Lâm quản gia gì, lặng lẽ lui xuống. Bây giờ phủ Cẩm Anh vương còn do một Tiêu Thiều chống giữ nữa, phủ Cẩm Anh vương Thiếu phu nhân. Cứ giao cho họ xử lý , Lâm quản gia thầm nghĩ.

 

Sau khi Lâm quản gia rời , Tưởng Nguyễn thu nụ , sắc mặt dần trở nên nặng nề, còn vẻ thong dong như . Liên Kiều và Lộ Châu thấy , lòng lấy kinh hãi, Liên Kiều chần chờ hỏi. “Thiếu phu nhân. Có gì ?”

 

“Không ,” Tưởng Nguyễn rủ mắt, khẽ lắc đầu. “Tất nhiên .”

 

Thiên Trúc thấy , cũng hỏi. “Nếu kế hoạch của Bát hoàng tử thấu, chỉ cần để như ý nguyện là . Sao Thiếu phu nhân lo lắng đến ? Bát hoàng tử mặc dù ẩn nhẫn, nhưng tự cho rằng thông minh, kẻ thông minh thật sự. Thiếu chủ vẫn trở về, chuyện sẽ tệ đến mức ạ.” Trước khi Tưởng Nguyễn Cẩm Anh Vương phi, dám đối đầu với Tuyên Ly. Đến tận nay, Thiên Trúc bọn họ cũng quen với dáng vẻ bày mưu lập kế của Tưởng Nguyễn. Thần sắc rầu rĩ như hiện tại xuất hiện gương mặt Tưởng Nguyễn, khiến Thiên Trúc cũng cảm thấy bất an.

 

“Người thông minh nhất tất nhiên Tuyên Ly,” Tưởng Nguyễn lạnh, nụ rét buốt. “Hoàng đế mới là thông minh nhất.” Nàng tiếp, mấy Thiên Trúc trố mắt , nên ứng đối thế nào.

 

 

Ban đêm, Tiêu Thiều trở về khuya. Tưởng Nguyễn giường dựa chăn lật sách, nhưng tâm trí tập trung, đến mức thấy tiếng bước chân của Tiêu Thiều. Hắn dừng một chút, thẳng đến mặt nàng, ngẫm nghĩ đưa tay vỗ nhẹ lên trán nàng, . “Sao còn nghỉ ngơi?”

 

“Chờ về.” Tưởng Nguyễn tiện tay ném sách qua một bên. Tiêu Thiều mới từ bên ngoài về, còn mang theo khí lạnh ẩm ướt, ánh đèn gương mặt tuấn mỹ vô cùng, cứ như một tiên nhân lạnh lùng trong tranh vẽ cổ xưa. Bất luận lúc nào, vẫn luôn rạng rỡ như . Dù thích phô trương, thần thái luôn lạnh lùng, cũng thể cướp mất hào quang trời sinh của . Tựa như chỉ cần đó, bóng hình sẽ bất giác thu hút ánh mắt của .

 

Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, Tiêu Thiều nhạy cảm nhận nàng bình thường, tắm ngay, mà xuống bên cạnh Tưởng Nguyễn, ân cần hỏi. ” Sao ?”

 

“Huynh…” Tưởng Nguyễn chần chờ, hỏi. “Có Hoàng đế ?”

 

Tiêu Thiều ngẩn , ngờ nàng đột ngột hỏi câu , nhất thời chút hoảng hốt, đó nhíu mày, hỏi ngược . “Hôm nay nàng gặp ai?”

 

Tưởng Nguyễn thấy phản ứng như , . “Người lo âu hiện đang bệnh tật dậy nổi, thể đến gặp . Huynh lo lắng quá .” Lần Hoàng đế mời mà đến, Tưởng Nguyễn ở cửa lỏm , vì thế mới bí mật của Tiêu Thiều. Tiêu Thiều khẩn trương như , hiển nhiên vì nhớ chuyện . Tiêu Thiều nàng , chân mày vẫn nhíu chặt, như điều suy nghĩ chằm chằm nàng, đoạn . “Ta bao giờ nghĩ tới vị trí .”

 

“Nếu bức ép , sẽ thế nào?” Tưởng Nguyễn hỏi.

 

“Liên quan gì đến ?” Tiêu Thiều hỏi ngược . Giọng dửng dưng, khí thế thể phản kháng. Có bức ép, liên quan gì đến ? Chuyện đời, thích thì , thích thì . Xưa nay ai thể bức ép .

 

Tưởng Nguyễn khẽ hít một , trầm giọng : "Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, Tuyên Ly tay, điều chứng tỏ một việc: ý định lập Trữ của Hoàng đế sớm quyết định, và Tuyên Ly phong thanh tin tức nên mới quyết liệt chặt đứt đầu mối." Nàng thẳng mắt Tiêu Thiều: "Chắc hẳn Tuyên Ly ngỡ rằng đối thủ là Thập Tam Hoàng tử (Phái nhi), nhưng đều rõ, . Người mà Hoàng đế trao ngôi vị , xưa nay từng là con ruột của ."

 

Cơn bão táp nổi lên, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị diễn ngay mắt. Vô đại thần bắt đầu lựa chọn phe cánh. chỉ Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều rõ ràng: Hoàng đế căn bản hề ý định giao giang sơn cho Tuyên Ly Tuyên Phái. Người mà Người lên ngai vàng , từ đến nay, vẫn luôn là Tiêu Thiều. Ông âm thầm chú ý và bảo vệ suốt nhiều năm, lẽ là vì nỗi day dứt đối với Thái tử Hồng Hi (vì giang sơn vốn dĩ thuộc về Thái tử), nhưng điều quan trọng hơn cả, chính là ông luôn xem Tiêu Thiều là Trữ quân tương lai của Đại Cẩm.

 

"Ý chí đặt ở nơi ," Tiêu Thiều ôm chặt lấy nàng, lẽ trấn an tâm tình nàng. "Ta sẽ theo những gì ông mong ."

 

Loading...