Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 413

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:47:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lúc Tưởng Nguyễn tỉnh , sắc trời tối. Đây là một căn phòng rộng, qua cũ kỹ, tựa như thường xuyên ở. Một nha trẻ tuổi bên cạnh nàng, đang đặt thức ăn lên bàn. Nhìn thấy nàng tỉnh, nha chỉ lặng lẽ tăng nhanh tốc độ, đó vội vàng cầm đồ chạy ngoài.

 

Tưởng Nguyễn đuổi theo, bản ngủ bao lâu. Chuyện tiến hành càng thuận lợi hơn so với tưởng tượng. Khi đó thừa dịp hỗn loạn, Thiên Trúc cứu Lộ Châu, bỗng nhiên mấy chen lên, cướp đồ Ý Đức Thái hậu ban thưởng, nàng cũng đ.á.n.h ngất xỉu bắt cóc. Hẳn chúng dùng t.h.u.ố.c mê, nên bây giờ mới tỉnh .

 

Tưởng Nguyễn rủ tầm xuống. Lúc bắt , nàng vẫn thấy rõ Liên Kiều đ.â.m một nhát kiếm. Nàng thương tích của Liên Kiều hiện tại thế nào. E rằng kinh thành hôm nay đại loạn .

 

Nàng rõ nơi , đến tận giờ vẫn thấy ai dò tìm. Bất luận là Tiêu Thiều, Cẩm Y Vệ, Tưởng Tín Chi của Kinh Triệu Doãn, đều tìm , đủ thấy nơi bí mật đến mức nào. Một địa phương canh phòng nghiêm ngặt như , Thánh nữ Nam Cương tuyệt đối thể nào mò tới. Tuyên Ly tính toán xảo quyệt, cũng sẽ đích tay. Hiển nhiên, kẻ chỉ thể là công chúa Nam Cương triều , Kỳ Mạn.

 

Tưởng Nguyễn bước tới khung cửa sổ, đẩy nhẹ cánh cửa bên ngoài. Trời tối đen như mực, xung quanh lặng yên như tờ, tựa như chốn hoang vu cách xa kinh thành vạn dặm. Sự tĩnh mịch hết sức bất thường. Tưởng Nguyễn hề ý định bước , nàng tin rằng chỉ cần rời khỏi cửa phòng, lập tức sẽ ít nhất mấy chục cao thủ chặn đường nàng—đây là sự giam lỏng Tuyên Ly sắp đặt chu đáo, do Kỳ Mạn thi hành.

Phạm Khắc Hiếu

 

Giờ phút nàng nên gì đây? Không cần gì cả, chỉ cần tĩnh tâm đợi chờ mà thôi.

 

Tưởng Nguyễn bất giác thấy đói bụng cồn cào. Hôm nay khi tiến cung vẫn bụng, giờ còn ngủ một giấc, thể nàng quả thực mỏi mệt. Nàng bước tới an tọa bàn. Trên bàn bày biện một chén cháo trắng cùng chút thức ăn đơn giản, chẳng hề thịnh soạn. Tưởng Nguyễn bưng chén cháo lên, bắt đầu dùng bữa.

 

Tuyên Ly còn lấy nàng quân cờ để giao dịch với Tiêu Thiều, thời khắc dĩ nhiên sẽ khó nàng, đồ ăn ắt hẳn tẩm kịch độc. Tưởng Nguyễn dùng hai miếng, chợt một cơn buồn nôn đột ngột ập đến, khiến nàng trở tay kịp. Nàng vội buông đũa, nôn ọe.

 

Vừa nôn xong, cánh cửa ‘ầm’ một tiếng xô mở. Nữ tỳ lúc nãy vọt , vẻ mặt khẩn trương, lẽ là e ngại nàng giở trò. Nó chực ở một bên, ánh mắt cảnh giác xen lẫn do dự Tưởng Nguyễn.

 

Tưởng Nguyễn trong lòng hiểu rõ. E rằng khi Tuyên Ly phái tới hầu hạ nàng dặn dò kỹ lưỡng, đặc biệt nhấn mạnh nàng là kẻ xảo quyệt, đa mưu. Dù hiện tại nàng ngã vật xuống chết, đám cũng sẽ cho rằng nàng đang dùng kế để bỏ trốn. Tuy nhiên, Tưởng Nguyễn hề ý niệm đó. Trong lòng nàng nảy một suy đoán m.ô.n.g lung, nhưng gương mặt biểu lộ mảy may. Nàng cố ý hờ hững rút chiếc khăn lụa trong n.g.ự.c áo lau khóe môi, lạnh nhạt cất lời: “Đồ ăn quả thật hợp khẩu vị của .”

 

Nữ tỳ sững sờ, vẫn giữ im lặng. Tưởng Nguyễn chợt ngẩn , lẽ nào Tuyên Ly vì bảo bí mật, phái một câm đến đây? Nàng lên tiếng: “Ngươi mâm khác đến đây. Chủ nhân của các ngươi rõ, cũng sẽ cự tuyệt.”

 

Nữ tỳ do dự một lát, mới xoay rời . Đợi nữ tỳ khuất bóng, Tưởng Nguyễn cố gắng đè nén cơn buồn nôn cuồn cuộn, chầm chậm bước tới mép giường an tọa, khẽ day trán, cố tỏ mệt mỏi rã rời. Nơi đây trong ngoài đều ám vệ ẩn nấp, chỉ cần thoáng chú ý sẽ chúng nắm thóp. Tưởng Nguyễn tựa chiếc gối mềm, trong lòng khó kìm nén sự kinh hãi tột độ.

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-413.html.]

 

Cơn buồn nôn thể vô cớ mà đến. Gần như ngay khoảnh khắc , trong đầu nàng bật một ý niệm, chẳng lẽ… Là hoài thai?

 

Mấy hôm khẩu vị của nàng trở nên lạ thường, chuộng vị chua, nhưng hề cảm giác buồn nôn. Nàng chỉ nghĩ rằng do đầu xuân nên khẩu vị mà thôi. Ai ngờ tình huống đột ngột phát sinh hôm nay, khiến nàng căng thẳng tột độ. Dù hiện giờ thể xác quyết, nhưng chỉ cần một phần vạn khả năng, đủ để khiến nàng cảm thấy bất an sâu sắc.

 

Tại nông nỗi ? Tưởng Nguyễn tính toán muôn vàn, cũng thể ngờ bản hoài thai đúng thời điểm . Kế hoạch nàng tiến hành, vốn lấy chính nàng quân cờ, tất nhiên Tuyên Ly bảo vệ nàng để tạm thời giữ nàng an . Muốn khơi mào bất hòa giữa Tuyên Ly và Nam Cương, ắt tay từ Thánh nữ Nam Cương. nếu nàng nàng mang cốt nhục của y. Bất kỳ một nữ nhân nào, thấy nam nhân trong tim con với khác đều thể giữ sự thờ ơ. Nhất là khao khát chiếm hữu của vị Thánh nữ gần như điên cuồng. Nếu tin tức lộ , dĩ nhiên sẽ khiến chút cố kỵ và tia lý trí cuối cùng của nàng tan thành mây khói. Tưởng Nguyễn sợ chết, trải qua cái c.h.ế.t một , còn điều gì đáng kinh hãi? t.h.ả.m cảnh của Phái Nhi kiếp đối với nàng vẫn luôn là cơn ác mộng dai dẳng, nàng thể cam tâm t.h.ả.m kịch diễn nữa chứ?

 

Trái tim Tưởng Nguyễn thắt , đầu tiên nàng cảm thấy hối hận vì quyết định của chính . Nếu sớm phát hiện thể trạng khác thường , nàng tất nhiên sẽ tùy tiện đưa quyết định liều lĩnh như . Đứa bé đến thế gian với sự mong đợi của cả nàng và Tiêu Thiều, nhưng tại cố tình giáng lâm lúc , lúc nguy hiểm rình rập tứ bề, nơi nơi đều ẩn chứa sát cơ.

 

Nàng khép hờ hai mắt, khi mở nữa, ánh mắt Tưởng Nguyễn đầy kiên nghị. Việc đến nông nỗi , bi ai thương xót đều chẳng ích gì. Chi bằng cứ tùy theo tình thế mà ứng biến. Nàng từ từ đặt tay lên bụng , giống như nơi đó quả thật hình thành một sinh linh bé bỏng. Tưởng Nguyễn bàn tay, cảm giác ấm áp truyền đến, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.

 

Nếu nơi quả thực hài tử, thì cho dù nàng bất chấp tính mạng, cũng sẽ bảo vệ con khỏi thương tổn. Thế nhưng rốt cuộc hài tử dáng vẻ thế nào? Là quý tử tiểu công chúa, dung mạo giống Tiêu Thiều giống nàng? Trong lòng Tưởng Nguyễn trăm mối tơ vò, đan xen giữa mong đợi và lo âu. Cuối cùng, niềm mong đợi chiến thắng sự bất an. Nàng khẽ há môi, phát tiếng động, thầm thì với sinh linh bé nhỏ đang thật sự tồn tại : “Con ở bên mẫu , mẫu cũng sẽ ở bên con.”

 

 

Tình trạng của Tưởng Nguyễn tất nhiên thể truyền tới tai những nhân sĩ đang nóng lòng chờ tin ở kinh thành. Mấy hôm nay, phàm là chút quan hệ với phủ Cẩm Anh vương đều nườm nượp đến thăm hỏi. Ở phủ Tướng quân, Lý thị lo lắng thành bệnh, Triệu Quang hận thể lật tung cả kinh thành để tìm kiếm. Mấy vị nhi tử và tiểu thiếu gia phủ tướng quân đều dốc lực tìm , đáng tiếc đều công cốc mà về. Ngay cả Quan Lương Hàn vốn tính tùy tiện, cũng túc trực Cẩm Anh vương phủ mấy ngày, cốt là để an ủi Tiêu Thiều.

 

“Lão Tam, đừng quá đau buồn.” Quan Lương Hàn vỗ vai Tiêu Thiều. Y vốn là kẻ thô lỗ, chẳng nên an ủi khác thế nào. Y gãi đầu, chỉ một câu: “Đệ xem kẻ dễ dàng bắt nạt, những kẻ đối đầu với , cuối cùng ai kết cục ? Chuyện chừng trong dự liệu của , còn kẻ giật dây e rằng còn đang gạt mà gì.”

 

Quan Lương Hàn vô tâm, Tề Phong bên cạnh mà thoáng rùng . Nếu rõ chân tướng chuyện vô cùng cơ mật, Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều thể nào cho Quan Lương Hàn, hẳn tưởng y cũng điều gì đó. Khẽ Tiêu Thiều đang trầm mặc, lòng Tề Phong thở dài. Sao hiểu nỗi lòng của Tiêu Thiều chứ? Dù tin tưởng năng lực của Tưởng Nguyễn, nhưng tin tưởng là một việc, là một chuyện khác. Dù đặt trọn niềm tin đến chăng nữa, trong lòng cũng khỏi nảy sinh lo lắng.

 

Mạc Thông khắp chung quanh, nghi hoặc hỏi. “Sao thấy Ngũ ca?”

 

“Đệ đang kiểm tra thương thế cho hai nha của Tam tẩu.” Tề Phong đáp. “Hai cô thương nghiêm trọng, suýt nữa giữ tính mạng. Mấy ngày nay Hạ Ngũ đang chuyên tâm lo việc .”

 

“Với hai nha mà bọn chúng còn hạ thủ ác độc như thế…” Mạc Thông chợt im miệng. Câu ‘ sẽ đối xử với Tam tẩu thế nào’ nảy trong đầu, khi thấy sắc mặt của Tiêu Thiều, nuốt ngược trở .

 

Loading...