Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 416

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:47:39
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tưởng Tín Chi nhíu chặt mày, hiển nhiên vấn đề Đổng Doanh Nhi hỏi thể khiến vui lòng, tuy nhiên vẫn khiêm tốn và lễ độ đáp: “ .”

 

Phạm Khắc Hiếu

Lời thốt từ miệng Tưởng Tín Chi khiến lòng Đổng Doanh Nhi càng thêm đau xót. Sự thiếu kiên nhẫn ẩn hiện trong mắt đều nàng thu tầm mắt. Bất tri bất giác, một cảm giác căm hận khó kìm nén dâng lên trong huyết quản. Cớ như thế? Từ thuở bé, là viên ngọc minh châu trong tay song , thông minh lanh lợi, xử sự chu , tán thưởng. rốt cuộc, nhận gì? Phụ vì giữ đường quan lộ mà đẩy cung cấm. Người yêu thương thì đối đãi lạnh lùng. Tỷ ngày xưa thấy c.h.ế.t cứu. Nếu thế gian đều phản bội , tại để những kẻ đó sống yên chứ?

 

Đổng Doanh Nhi tĩnh lặng Tưởng Tín Chi hồi lâu, đột nhiên bật . “Nghe Nguyễn tặc nhân bắt cóc, nay tung tích mờ mịt. Ngày xưa hai chúng cũng là bạn , thực lòng lo lắng cho . Chỉ mong đừng gặp chuyện may.”

 

Tưởng Tín Chi nhạy bén nhận lời lẽ của Đổng Doanh Nhi vô cùng quái gở, ẩn chứa sự căm hận và nghiến răng. Mặc dù vốn dĩ thường bao che khuyết điểm, nhưng giờ đây xử sự càng thêm chín chắn hơn xưa. Trong lòng dâng lên sự khó chịu, so đo thêm với nàng , chỉ lạnh nhạt : “Đa tạ Tu Nghi nương nương quan tâm. Mạt tướng còn việc quan trọng, xin phép cáo từ.” Dứt lời, thèm liếc Đổng Doanh Nhi thêm nào, cứ như thể chỉ cần thêm một chút sẽ bẩn mắt , nhanh chóng bước rời .

 

Đổng Doanh Nhi yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng Tưởng Tín Chi khuất xa, khóe môi từ từ nhếch lên thành một nụ , một nụ trông đầy vặn vẹo và méo mó.

 

 

Trái ngược với tình thế hỗn loạn, bất ở kinh thành, nơi Tưởng Nguyễn ẩn giữ sự thanh u nhã nhặn. Tỳ nữ phái đến hầu hạ ngày ngày là một câm, từ đầu đến giờ hề thốt nửa lời, trừ nàng , Tưởng Nguyễn hề thấy bất kỳ kẻ nào khác. Nơi ở đầy đủ thứ, thậm chí còn vài quyển du ký, lẽ là sắp xếp để nàng giải khuây. Quả nhiên, sự chỉ thị của Tuyên Ly và Kỳ Mạn tay sắp xếp, nàng còn giá trị lợi dụng, nên họ quá khó nàng.

 

Mấy ngày nay Tưởng Nguyễn dần thích nghi với cảnh giam lỏng, hơn nữa theo thời gian, nàng xác nhận bản thực sự hỷ. Sau khi chắc chắn, Tưởng Nguyễn hành động càng thêm cẩn trọng, coi nơi là nơi tĩnh dưỡng mà an tâm điều dưỡng. Điều tiếc nuối duy nhất là nơi t.h.u.ố.c an thai, nhưng đồng thời cũng thúc đẩy Tưởng Nguyễn càng thêm quyết tâm, nhân cơ hội sớm giải quyết tất cả việc rời khỏi nơi đây.

 

Hôm nay, thời tiết tăm tối, trời đổ mưa từ sáng sớm. Là cơn mưa xuân, rơi xuống dai dẳng ngừng. Từ sáng đến tận quá giờ ngọ, khí ẩm lạnh, mang theo chút rét. Bên ngoài, mầm xanh nhú lên, cỏ cây đ.â.m chồi nảy lộc, thấm đẫm khí của mùa xuân. Tưởng Nguyễn cửa sổ, mải mê nhánh cây đến xuất thần, bỗng nhiên cánh cửa đẩy , kẻ bước .

 

Tiếng bước chân khác với lúc tỳ nữ câm di chuyển. Tỳ nữ câm nhẹ nhàng lặng lẽ như một con mèo hoang, Tưởng Nguyễn gần như thấy bất kỳ âm thanh nào. Còn tiếng bước chân hiện tại tuy nhẹ, nhưng hề khép nép e dè, ngược mang vài phần phóng khoáng, tùy hứng và bá đạo, tựa như dã thú đang săn mồi, như hùm beo đang chuẩn tư thế công kích.

 

Tưởng Nguyễn khẽ , đợi lâu như , kẻ cần đến cuối cùng cũng lộ diện. Nàng thu nụ , khi đầu , cố ý để lộ vẻ kinh ngạc tột độ.

 

Đứng ở cửa tỳ nữ câm, mà là một sự tồn tại mà tỳ nữ câm mãi mãi thể sánh bằng. Bóng hình đó, trời sinh sức hấp dẫn ánh . Đây là một cô gái vận hồng y đỏ thẫm. Trang phục khác biệt với xiêm y của Đại Cẩm, đó đính đầy kim tuyến lấp lánh, thêu những hoa văn phức tạp. Dù thời tiết u ám, ánh dương, chiếc y phục vẫn như đang rực rỡ chói lòa. Nàng mặc tơ lụa mỏng màu đỏ thẫm, để lộ vòng eo thon gọn, y phục gắn đầy chuông nhỏ. Chân nàng mang giày, nơi mắt cá chân đeo một vòng chuông xanh, để lộ đôi bàn chân trắng nõn như ngọc, tinh xảo cứ như một kiệt tác ngọc điêu .

 

Điều càng kinh hồn bạt vía hơn cả, chính là dung nhan của nàng . Dung mạo Tưởng Nguyễn vốn quyến rũ như yêu ma, thì nữ tử mặt càng khiến chúng sinh điên đảo, thần hồn mê loạn hơn. Đôi mắt nàng như linh hồn, thanh khiết tà mị. Mặt mộc hề trang điểm, chỉ tô thêm chút son đỏ nơi môi, sắc đỏ rực lên như một ngọn lửa bùng cháy giữa nền tuyết trắng, mang đến cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt phàm nhân. Nữ tử dung mạo là mỹ miều kinh thế, nhưng tựa như sự kết hợp hảo giữa cấm d.ụ.c và phóng đãng, tạo nên một cảm giác cực kỳ phức tạp. Chỉ cần đến gần sẽ cảm thấy như hút , ngay cả Tưởng Nguyễn là nữ nhi cũng thấy như , nếu là nam nhân bình thường, hẳn sẽ ngây ngẩn thất thần, rõ hồ yêu tinh mị từ tới, sống sờ sờ hút khô tinh khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-416.html.]

 

Đây chắc chắn là Thánh nữ Nam Cương, Tưởng Nguyễn thầm xác định, bình thản đối diện với cô gái .

 

Đương nhiên, nữ tử cũng bắt khoảnh khắc kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Tưởng Nguyễn, khóe mắt nàng ánh lên vẻ đắc ý. Dù , biểu cảm đó hề khiến khác chán ghét, trái mang theo một chút phong tình hờn dỗi đến nao lòng.

 

“Tưởng Nguyễn.” Nàng cất giọng, âm thanh kỳ lạ vô cùng êm tai, tựa như tiếng suối chảy từ thiên nhiên, như thể nàng lâu lắm mới đối thoại với khác.

 

Tưởng Nguyễn gật đầu. “Cô nương đây là…”

 

“Ta là thánh nữ Nam Cương, Đan Chân.” Nàng đáp.

 

“Quả thực ngưỡng mộ lâu.” Tưởng Nguyễn , giọng điệu khách sáo.

 

Đan Chân lộ vẻ kinh ngạc, giọng trầm xuống. “Ngươi danh tính ?”

 

“Chỉ là lời xã giao khách khí thôi.” Tưởng Nguyễn nhếch môi. “Thánh nữ nên nhập gia tùy tục, e là vẫn quen với tập tục của Đại Cẩm, nên mới xem lời là thật.”

 

Đan Chân nổi giận, đương nhiên nàng ý nhạo của Tưởng Nguyễn. Việc ám chỉ nàng ngoại lai, Cẩm triều xưa nay luôn xem thường các nước nhỏ ở biên giới, cho dù lúc Nam Cương vẫn diệt quốc, hàng năm tiến cống, thì vẫn Cẩm triều gọi là “Man Di Nam Cương”. Giờ đây Tưởng Nguyễn nhắc những lời , Đan Chân mà cảm thấy vô cùng chướng tai. Nàng trầm ngâm, mi mắt khẽ nhướng lên, chậm rãi đáp: “Miệng lưỡi quá đỗi sắc bén.”

 

“Cũng chỉ là tương xứng.” Tưởng Nguyễn đáp trả bình thản. Nàng hề sợ Đan Chân sẽ ngay lúc , mặc dù mối quan hệ đồng minh giữa Tuyên Ly và Nam Cương quá vững chắc, nhưng ở thời khắc sinh tử hệ trọng như hiện tại, Tuyên Ly tuyệt đối sẽ dung thứ cho bất kỳ rắc rối nào nảy sinh thêm. Hắn nhất định sẽ nắm giữ điểm yếu của Nam Cương, khiến họ thể đồng thuận với quyết định của đồng minh. Còn Kỳ Mạn, qua nhiều năm chung sống, thể thấy rõ là kẻ thâm mưu túc trí, luôn chu đại cục. Hơn nữa, y hề tư thù gì với nàng, dĩ nhiên sẽ lập tức xuống tay. Trước đó Tưởng Nguyễn đoán Nam Cương hiện nay hai chủ nhân: một là Kỳ Mạn, còn chính là Đan Chân mặt. Thế nhưng hiển nhiên, bắt đầu từ giờ phút xem , Đan Chân thể bì kịp Kỳ Mạn, bất kể về tài năng tâm cơ. Bởi , Đan Chân chỉ thể là lãnh đạo mà thôi. Kỳ Mạn giỏi về khống chế, sự khống chế của y, Đan Chân thể nào tay với nàng .

 

Nếu là , Tưởng Nguyễn đương nhiên sợ hãi gì, nhưng giờ nàng đang mang thai, dẫu màng bản , cũng lo nghĩ cho cốt nhục trong bụng. Bởi , lúc nàng thận trọng dẫn dắt cảm xúc của Đan Chân. Từ tận cốt tủy, Đan Chân là kẻ chịu nhận thua, theo bản năng còn cùng nàng ganh đua một phen. Đây là tâm tính cố hữu của nữ nhân.

 

Ví như , dung mạo Đan Chân vốn tuyệt sắc, khi tới đây, nàng vẫn cố ý trau chuốt xiêm y. Tưởng Nguyễn nam nhân, nên rõ ràng Đan Chân phô bày vẻ cho nàng xem, hiển nhiên chỉ vì trong lòng Đan Chân ganh đua cao thấp với Tưởng Nguyễn mà thôi.

 

“Nhan sắc ngươi bất quá bình thường.” Đan Chân chậm rãi thốt lời, đồng thời quan sát Tưởng Nguyễn từ đầu đến chân. Nàng khẽ nhếch môi, ánh mắt ánh lên sự khinh miệt. “Xuất càng đê tiện, từng bán nô tỳ nơi thôn dã, quả thực nực .” Nàng thích thú quấn lọn tóc bên thái dương. “Nghe qua sự tích của ngươi, vị ca ca xưng là Chiến Thần cũng mấy phần công lao từ ngươi. Vốn dĩ cứ nghĩ ngươi hẳn chút bản lĩnh, nay xem , là đ.á.n.h giá quá cao . Dễ dàng bắt , nhốt ở nơi , chẳng hề thú vị chút nào.”

 

Loading...