Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 432

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:47:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Liễu Mẫn đáp: “Việc quốc gia đại sự như thế , tại hạ e dám xen .” Hoàng gia đang tranh đoạt ngôi vị, Liễu Mẫn vốn tư cách lên tiếng. Huống chi, lúc y đang vô cùng cảnh giác với Tề Phong; mỗi lời đối phương thốt đều buộc y cân nhắc kỹ lưỡng.

 

“Liễu Thái phó là bậc quân tử thẳng thắn, dựa địa vị và chức quan của ngài, giữ thái độ trung lập hề khó. phàm là bậc tài hoa kiệt xuất đời, ai mong kiến lập nghiệp lớn? Thân là bề , phò tá quân vương là bổn phận, nhưng cũng là tâm nguyện cả đời. Chẳng lẽ Thái phó từng nghĩ tới, thể phò tá đế vương, bồi dưỡng minh quân để chứng kiến giang sơn ngày một phồn thịnh, nhiều việc hơn vì bá tánh chúng sinh ?”

 

Tề Phong quả thực là tài hùng biện, đặc biệt giỏi dựa tâm tư của đối phương để khéo léo khuyên can. Liễu Mẫn vốn là tài hoa lạc, mặc dù Tiên đế trọng dụng, nhưng chức vị Thái phó thực quyền, thể can dự chính sự quốc gia. Liễu Mẫn triều cốt để dựa sức đổi những bất công, nhưng cho đến nay, lý tưởng ban đầu vẫn thể thực hiện. Lời Tề Phong , chi bằng là đang nhắc nhở, đang dùng bốn chữ 'chớ quên sơ tâm' để hỏi thẳng Liễu Mẫn: Ngài từng điều đó ?

 

Liễu Mẫn đáp: “Nói như thì ? Việc giang sơn xã tắc nên thuận theo tự nhiên, quyết định đều do Bệ hạ định đoạt, chuyện một thể can thiệp. Còn về phần phò tá quân vương, bất luận ở cương vị nào, cũng sẽ tận tâm tận lực.”

 

“Nói ,” Tề Phong lớn: “Nếu Liễu Thái phó phát ngôn như thế, hiển nhiên trong lòng ngài cũng sự tính toán riêng, rằng rốt cuộc giang sơn giao tay ai mới là điều phúc lợi? Ta xin mạo hỏi Thái phó một câu, ngài phụng bồi Thập Tam điện hạ lâu như , cảm thấy Thập Tam điện hạ thể đảm đương thiên hạ chăng?”

 

Liễu Mẫn cứ nghĩ Tề Phong thuận nước đẩy thuyền, mượn cớ chê bai Tuyên Phái còn nhỏ để nâng đỡ Tiêu Thiều lên ngôi. Vì ngăn cản ý định , Liễu Mẫn lập tức khẳng khái: “Tất nhiên , Thập Tam điện hạ là bậc rồng phượng giữa nhân gian, nhanh nhạy hơn , phong thái thiếu niên lạc, ngày tiền đồ tất vô lượng.”

 

“Cực kỳ ,” Tề Phong khẽ thở dài, đáp: “Không ngờ Liễu Thái phó và bọn tâm ý tương thông đến thế. Tam ca, chăng, đời nơi nào mà chẳng tương phùng, quả nhiên khắp nơi đều là hữu duyên?” Tề Phong đầu về phía Tiêu Thiều. Tiêu Thiều chỉ lạnh nhạt liếc mắt sang, chẳng hề phản ứng gì với lời trêu ghẹo của Tề Phong. Trái là Liễu Mẫn, thì ngẩn ngơ, y nào ngờ Tề Phong buông lời như thế? Chẳng kế tiếp nên thuận đà nhắc đến Tiêu Thiều ? Sao đột nhiên đồng thuận với lời y ? Liễu Mẫn hiếm khi kinh ngạc đến mức thất thố, đăm chiêu hỏi : “Ngài gì?”

 

“Quả đúng như lời Liễu Thái phó dạy,” Tề Phong . “Bọn cũng cùng ý niệm, xét về hai vị hoàng tử, Thập Tam điện hạ đích thực sâu sắc hơn một bậc. Cho nên, hạ quyết tâm nương nhờ Thập Tam điện hạ, đời tuyệt phụ lòng, chỉ một lòng ủng hộ duy nhất !”

 

Đột nhiên nét mặt Tề Phong trầm xuống. “ nay, và ngài đều rõ, địa vị của Thập Tam điện hạ trong cung đang khiến lo lắng. Mấy hôm , Thập Tam điện hạ một thị nữ cận tố cáo liên quan đến việc Bệ hạ băng hà, thậm chí Tưởng tướng quân cũng giam đại lao. Liễu Thái phó là thông tuệ, dù tin khác, thì hẳn sẽ tin Tưởng tướng quân là trong sạch.”

 

Lời như chạm thẳng tâm can Liễu Mẫn. Nếu về Tuyên Phái lẽ y vẫn còn chút hoài nghi, nhưng tin Tưởng Tín Chi mưu sát Tiên hoàng thì là chuyện tuyệt đối thể xảy . Năm xưa, khi Đại Cẩm xuất binh tấn công Thiên Tấn, Tưởng Tín Chi thoát c.h.ế.t trong gang tấc , dẫn dắt tướng sĩ dũng chiến đấu thế nào, ai nấy đều rõ như ban ngày. Vị tướng quân trẻ tuổi dùng chính xương m.á.u để đổi lấy chiến công, từng bước tiến lên. Liễu Mẫn hề giống các văn nhân khác, hề khinh miệt võ tướng, trái còn vô cùng kính trọng những con dũng, oai phong . Trong tâm trí y, Tưởng Tín Chi là một tướng quân chính trực, dũng cảm, một quang minh lạc như thế đời nào tay độc hại Tiên hoàng. Hiển nhiên, sự việc hãm hại Tưởng Tín Chi. Mà mục đích kéo Tưởng Tín Chi vòng lao lý, chính là để kéo Tuyên Phái xuống. Trong cung, ai thù oán sâu nặng với Tuyên Phái đến mức , trừ Tuyên Ly thì còn ai đây nữa? Cho nên, hiển nhiên Tuyên Ly chính là kẻ giật dây. Liễu Mẫn vì lẽ đó càng khinh bỉ thủ đoạn ám hại bỉ ổi của Tuyên Ly. Huống hồ, Liễu Mẫn và Tuyên Phái còn tình thầy trò, dù hôm nay Tề Phong tới đây, trong lòng Liễu Mẫn cũng nghiêng hẳn về phía Thập Tam điện hạ.

 

“Ta tin tưởng Tưởng tướng quân.” Liễu Mẫn khẳng định. Chỉ một câu thể hiện thái độ dứt khoát của vị Thái phó.

 

“Tưởng tướng quân là trưởng của Tam tẩu bọn , tất nhiên bọn cũng đặt hết lòng tin ngài .” Tề Phong mãn nguyện. “ xem , Liễu Thái phó cũng hẳn về phía Thập Tam điện hạ. Nói tóm , Liễu Thái phó và bọn trở thành cùng thuyền.”

 

Nghe đến đây, Liễu Mẫn minh bạch, hóa mục đích của đám nhằm đẩy Tiêu Thiều lên ngôi vị. Người duy nhất họ quyết tâm phò tá lên ngôi, chỉ Thập Tam điện hạ Tuyên Phái. Mục đích của cuộc hội ngộ hôm nay, rõ như ban ngày: kéo về chiến tuyến của Thập Tam điện hạ. Liễu Mẫn thầm chua chát. Dù tỏ rõ lập trường thì ích lợi gì, kéo phe phái thì ích lợi gì? Ta chỉ là một thư sinh trói gà chặt, một Thái phó hữu danh vô thực. Dù tự đến mặt Ý Đức Thái hậu để cho Tuyên Phái, nào ích lợi gì? Ta gì cả. Mấy hao tổn tâm sức kéo , há chẳng là phí công vô ích ?

 

“Ta quả thực nguyện về phía Thập Tam điện hạ,” Liễu Mẫn . “ dẫu , sức mọn của cũng chẳng thể nên trò trống, ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng của cuộc tranh đoạt . Nên các ngươi lo xa . Nếu như trông cậy thể đổi gì, thì xin .” Nói xong, Liễu Mẫn nhịn liếc Tiêu Thiều. Lời ngoài mặt như cho Tề Phong , kỳ thực là cho Tiêu Thiều . Tề Phong rõ ràng lệnh Tiêu Thiều, hôm nay Tề Phong lôi kéo, thật chính là ý của Tiêu Thiều. Liễu Mẫn cảm thấy gượng gạo, nhưng lời là sự thật.

 

Phạm Khắc Hiếu

“Không,” Tề Phong phản bác. “Ngươi hiểu lầm , Liễu Thái phó thật sự tự coi nhẹ . Ngươi hề vô dụng, ngược , tác dụng vô cùng lớn. Nếu ngươi, e rằng đại sự khó thành. Nếu ngày Thập Tam điện hạ thật sự nắm giữ giang sơn, ngươi, nghiệp lớn sợ rằng khó mà giao phó.”

 

Nghe , Liễu Mẫn kinh ngạc. Lời Tề Phong khiến khiếp sợ, nhưng thật sự nghĩ thể gì. Liễu Mẫn nhịn Tề Phong : “Ta chỉ là một Thái phó mà thôi...”

 

“Trước khi Thái phó, ngươi là một văn nhân,” Tề Phong nghiêm túc . “Trên đời , thứ đều thể ngăn chặn, chỉ duy nhất hai thứ là lòng và lời thể. Liễu Thái phó khi Thái phó, là một văn nhân, còn là Trạng nguyên lang xuất . Năm xưa, ngươi dựa văn chương Bệ hạ xem trọng. Bao nhiêu văn nhân trong thiên hạ đều lấy ngươi gương. Ngươi chính là thước đo trong lòng giới văn sĩ. Có lẽ tự Liễu Thái phó ý thức , trong triều lẽ Thái phó tính là gì, nhưng trong lòng văn nhân, ngươi so với bất kỳ Thừa tướng Đại quan nào còn sức nặng hơn, bởi vì ngươi là tấm gương của bọn họ.”

 

[]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-432.html.]

Liễu Mẫn sững sờ. Trước nay từng ai với . Ban đầu gian khổ học hành, chỉ vì đổi tình cảnh của bản , đổi tình cảnh của những giống đời . đó dấn , mới phát hiện thứ hề đơn giản như tưởng tượng. Hắn thể đổi đời , nhưng đời hàng vạn , nào đấng cứu thế, thứ gì cũng , chỉ là thầy của hoàng đế mà thôi. Tề Phong , chính là thước đo của văn nhân trong thiên hạ? Chuyện , thể hoang đường đến thế?

 

“Giống như võ tướng sùng bái Quan Công, thế gian Quan Công, thế nên tất nhiên sẽ sùng bái uy phong nhất đương triều. Liễu Thái phó, Đại Cẩm từ xưa đến nay, bao Trạng nguyên lang, nhưng từng ai thăng quan nhanh như ngươi, xuất bần hàn, Bệ hạ thưởng thức. Ở trong mắt ngươi, việc đáng khen ngợi, nhưng , ngươi tất cả những thứ mà nhiều cả đời đều thể đến bước . Thứ ngươi , đủ để nhiều cực kỳ hâm mộ.”

 

Liễu Mẫn im lặng, trong lòng đích xác đang dần chấp thuận lời Tề Phong. Tề Phong khẽ, đột nhiên dậy, đoan chính chắp tay khom lưng với Liễu Mẫn. “Liễu Thái phó, việc hôm nay cần ngươi nhúng tay , đủ sức xoay chuyển cục diện giang sơn, cứu vớt lê dân bách tính. Ngươi dùng sức mạnh của văn nhân mà chấn hưng cơ đồ đang lung lay . Chuyện ngươi , so với suy nghĩ của ngươi thì lớn hơn nhiều. Ngươi bằng lòng ? Ngươi, dám ?”

 

Sắc mặt Tề Phong đoan chính, nghiêm túc. Bản Liễu Mẫn cũng cảm thấy Tề Phong đúng, lòng nặng trĩu. Tề Phong hành đại lễ như , xem chuyện nhất định quan trọng. Mà lời Tề Phong , như chạm đến đáy lòng Liễu Mẫn. Thời niên thiếu, cũng từng hy vọng một ngày chấp cánh bay cao, hăm hở nhiệt tình. thứ hiện thực đ.á.n.h cho tan nát. Nay cơ hội, để thành giấc mộng thuở thiếu thời. Liễu Mẫn cảm thấy lạnh , nhưng da, dòng m.á.u nóng đang âm ỉ, gần như định sẵn một đáp án.

 

Hắn từ từ dậy, đáp lễ với Tề Phong, nhẹ giọng : “Dĩ nhiên.”

 

Không Tiêu Thiều xoay từ lúc nào, d.a.o găm thu tay áo, chắp tay, lẳng lặng Liễu Mẫn. Tề Phong thò tay n.g.ự.c áo, lấy một vật, hai tay đưa tay Liễu Mẫn, gì. Liễu Mẫn ngẩn , cúi đầu , chấn động mạnh. Vật , cảm giác khi chạm tay ... Hắn ôm tâm trạng thể tin từ từ mở vật trong tay , tay run rẩy. Đợi mở , cảnh vật phẩm, kìm kinh hô thất thanh: “Sao thể...”

 

Hắn đột nhiên hiểu ý Tề Phong, cũng tại Tề Phong lực lượng lớn đến . thế, vật đặt ở chỗ bất kỳ ai, đều đạt tác dụng lớn như đặt trong tay . mà... thể? Hắn sợ nghi ngờ Tề Phong, và thanh niên hắc y lưng Tề Phong. Hai hề gì, Tề Phong ý phó thác, vẻ mặt Tiêu Thiều như thường lệ, lạnh nhạt, cứ như vạn vật nhân gian chẳng thể lọt nổi mắt y.

 

“Liễu Thái phó, phiền.” Tề Phong trầm giọng .

 

Liễu Mẫn rốt cục cũng hồn cơn run sợ, nhịn cất tiếng hỏi: "Chuyện , là do nàng an bài?"

 

Tiêu Thiều và Tề Phong đều hiểu 'nàng' mà Liễu Mẫn nhắc tới chính là Cẩm Anh Vương phi Tưởng Nguyễn. Tiêu Thiều im lặng, Tề Phong chỉ bất đắc dĩ , đáp: " ."

 

Liễu Mẫn nhắm nghiền hai mắt. Nàng quả là gan to tày trời! Hóa chuyện đều trong tính toán của nàng. Xem , tin tức nàng sinh tử rõ chỉ là một màn kịch, nàng vẫn đang bình an. Nàng thông minh đến . Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu vì , trong giờ phút , Liễu Mẫn hề cảm giác lừa gạt, chỉ khẽ cảm thán: Nữ tử lan tâm huệ chất, sở hữu đại trí tuệ, thản nhiên xoay vần vận mệnh quốc gia trong lòng bàn tay. Chỉ tiếc... nhanh chân giành mất.

 

Liễu Mẫn thu hồi tâm tư, hai tay nâng giữ vật , trịnh trọng với Tề Phong: "Ta nhất định cố gắng hết sức."

 

"Đa tạ." Tề Phong mỉm , ánh mắt ngoài cửa sổ. "Nơi đây tiện lưu lâu, Liễu Thái phó mời về . Vật tạm thời cứ để tại đây, đợi thời cơ chín muồi, dĩ nhiên sẽ tự tay dâng lên. Chuyện còn , Liễu Thái phó là thông minh, , bọn sẽ khoa trương thêm nữa."

 

Liễu Mẫn khẽ vuốt cằm. Tề Phong gõ nhẹ xuống bàn, Mạc Thông vốn bên ngoài rình lâu, lập tức phá cửa bước , hì hì Liễu Mẫn : "Không , tại hạ sẽ đưa Liễu Thái phó xuống lầu, tiện thể chọn vài vị ẩn vệ bảo vệ an cho ngài."

 

Chờ Mạc Thông và Liễu Mẫn rời , Tề Phong mới thở dài một , thần sắc tự tin ban nãy biến mất còn chút dấu vết. Tiêu Thiều bước tới bàn xuống. Tề Phong y, : "Giao thiệp với vị thật quá đỗi cực khổ. Vừa , thật sự sợ sẽ đồng thuận."

 

Dù bề ngoài giả vờ thản nhiên đến , Tề Phong vẫn hiểu rõ, thuyết phục một cố chấp như Liễu Mẫn bao giờ là chuyện dễ dàng. Không ngờ Thái phó sảng khoái đồng ý đến , khiến trong lòng Tề Phong khỏi kinh ngạc. Nếu tin tưởng nhân phẩm của vị Thái phó , nghi ngờ rằng bên trong ắt quỷ kế.

 

Tiêu Thiều rủ mắt chén mặt, một lời nào. Tề Phong thấy , suy nghĩ giây lát, đột nhiên : "Huynh đang đố kỵ đấy ? Ghen ư? Hôm nay Liễu Thái phó sảng khoái như thế hẳn vì nể mặt Tam tẩu. Sao , Tam ca vui ư?"

 

Tiêu Thiều tận xương tủy là một nam nhân cường thế. Dù là ai khi thấy thê tử nam nhân khác nhớ nhung cũng khó lòng vui vẻ, huống hồ ham chiếm hữu của Tiêu Thiều còn vô cùng mạnh mẽ. Sau khi thành việc nghiêm túc, Tề Phong chợt nổi lên tâm tư ranh mãnh, trêu chọc Tiêu Thiều vài câu. Ai bảo dạo gần đây Tiêu Thiều luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng cơ chứ? Thời điểm gian nan , áp lực quả thực quá lớn.

 

"Lắm lời." Tiêu Thiều khẽ mắng.

 

Loading...