Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:03:57
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Bởi vì là đầu tiên tới Thẩm phủ, Tưởng Nguyễn chỉ vài lời với Lâm Tự Hương, còn các tiểu thư xung quanh chỉ nàng với ánh mắt tò mò. Trong khi đó, Tưởng Tố Tố lòng nhiều , những tiểu thư thiết với nàng hề ít.

 

Lâm Tự Hương liếc Tưởng Tố Tố đang trò chuyện cùng đích nữ nhà Lâm giáo úy, khẽ hừ lạnh: “Thật là bộ tịch!”

 

“Sao lời như ?” Tưởng Nguyễn bưng tách lên hỏi.

 

“Bề ngoài vẻ thanh cao, nhưng nội tâm nhơ nhuốc dơ bẩn, kẻ như dối trá thì là gì? Nàng ca tụng là Quỳnh Lâu Ngọc Nữ, cũng chỉ là cái danh dùng để che mắt thế nhân mà thôi.” Lâm Tự Hương chút kiêng dè thốt , Lộ Châu lưng nàng cũng bật thành tiếng.

 

Lâm Trưởng Sử đảm nhiệm việc trông coi thiên văn và sử quan trong cung, sử quan coi trọng tính công bằng, Lâm thái sử cùng Vương ngự sử đều là bậc quan nhân cương trực, chí công vô tư. Lâm Tự Hương kế thừa trọn vẹn sự ngay thẳng của phụ nàng. Người thẳng tính như Lâm Tự Hương hiển nhiên các vị tiểu thư chốn khuê các chào đón, nhưng Tưởng Nguyễn thấy hết sức hợp ý. Thế gian hiếm kẻ thẳng thắn, như so với những kẻ khẩu phật tâm xà còn đáng quý hơn nhiều. Chỉ là tính tình Lâm Tự Hương như , gả cho Tam hoàng tử hoang dâm vô độ, chôn vùi cả đời, quả thực khiến thương tiếc.

 

Lâm Tự Hương chú ý tới ánh mắt Tưởng Nguyễn, cau mày . “Sao ngươi bằng ánh mắt đó, cứ như đang một kẻ đáng thương khôn cùng .”

 

“Vậy ?” Tưởng Nguyễn khẽ , chuyển hướng câu chuyện: “Lâm tiểu thư ưa nhị đến , song chịu hạ cố cùng , quả thực khiến cảm kích thôi.”

 

“Việc chẳng liên quan gì đến ngươi.” Lâm Tự Hương đáp, chẳng hề nể nang Tưởng Nguyễn. “Ta chỉ ưa việc bọn họ hiệp lực ức h.i.ế.p một cô nương nhỏ tuổi. Ngươi và nhị ngươi bề ngoài thì giống , đều là loại giả nhân giả nghĩa. ngươi vẻ thanh thuần vướng bụi trần như nàng , điều khiến khác dễ chịu hơn nhiều.”

 

Tưởng Nguyễn càng thêm tán thưởng Lâm Tự Hương, đáp. “Ta nào dám tự xưng tiên tử, mỗi ngày đều bận rộn việc trần tục, những chuyện thế tục, ăn ngũ cốc hoa màu, chính là một tục nhân thế gian mà thôi.”

 

Nghe nàng , Lâm Tự Hương Tưởng Nguyễn. “Ngươi cũng điều đó .”

 

Liên Kiều định lên tiếng phản bác, nhưng cuối cùng đành nhẫn nhịn. Tưởng Nguyễn chấp nhặt, rõ Lâm tiểu thư vốn ác ý, chẳng qua tính tình nàng quá đỗi sắc sảo mà thôi. Kiểu , tâm tính hiền lành, chỉ là ngôn từ phần thẳng thắn, hề chứa đựng lòng hiểm độc.

 

Thời gian uống trò chuyện cứ thế qua hơn nửa. Tưởng Lệ dậy, đến bên cạnh Tưởng Nguyễn, hạ giọng: “Đại tỷ, phòng tiện một chuyến, tỷ thể cùng ?”

 

Tưởng Nguyễn mỉm : “ rành đường lối ở đây.”

 

Tưởng Lệ liếc Thẩm Minh Trân một cái, đáp: “Không , nha của Thẩm tiểu thư dẫn đường, chỉ là một thì thấy e ngại. Ta bẩm với mẫu , mẫu cũng ưng thuận. Chúng đều là tỷ ruột thịt, hôm nay phiền Đại tỷ chiếu cố Lệ nương một phen.”

 

Giọng điệu của nàng lớn nhỏ, đủ để các vị tiểu thư phu nhân xung quanh đều thấy, khiến Tưởng Nguyễn còn đường từ chối. Dẫu phòng tiện cùng thứ của cũng chẳng chuyện lớn lao gì. Tưởng Lệ hạ thấp đến , nàng hồi kinh, thể để truyền lời đồn bất lợi.

 

Tưởng Nguyễn gật đầu: “Không cần khách khí như , cùng .” Dứt lời liền dậy. Lộ Châu và Liên Kiều bước theo, Tưởng Lệ vội đưa tay ngăn : “Chỉ chốc lát về ngay. Ta nha dẫn đường, hai ngươi cứ ở đây , nha của Thẩm cùng .”

 

Lộ Châu và Liên Kiều chút lo lắng, Tưởng Nguyễn mỉm với hai : “Không , một lát sẽ trở .”

 

Phạm Khắc Hiếu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-44.html.]

[]

 

Tưởng Lệ mừng rỡ kéo tay Tưởng Nguyễn sải bước . Đợi đến khi bóng hai khuất hẳn, Thẩm phu nhân mới vờ như phát giác sự thiếu vắng, bèn hỏi Hạ Nghiên đang đối diện: “Đại tiểu thư và Tam tiểu thư nhà ngươi cả ?”

 

Hạ Nghiên qua, như : “Chắc là phòng tiện, nhiều như , cần lo.”

 

Thẩm Minh Trân đắc ý, kéo tay Tưởng Tố Tố : “Tố nhi tỷ, tỷ đợi chút nữa kịch để xem .”

 

Tưởng Tố Tố chút bất an, chần chờ nàng: “Đừng chuyện gì tệ hại, Đại tỷ mới…”

 

“Tỷ quá lương thiện.” Thẩm Minh Trân nhịn : “Chỉ là trừng phạt nàng một chút, xem nàng còn dám huênh hoang như nữa .”

 

Tưởng Nguyễn với Tưởng Lệ dọc theo con đường trong hoa viên của Thẩm phủ. Tiểu Thúy, nha cận của Thẩm Minh Trân, dẫn đường. Tưởng Lệ thỉnh thoảng liếc Tưởng Nguyễn. Nàng thấy Tưởng Nguyễn vẫn mỉm dịu dàng, dáng vẻ gì về sự cố sắp xảy đến, Tưởng Lệ lập tức thấy an tâm.

 

Lúc tới một hành lang vắng vẻ, Tưởng Lệ đưa tay ôm bụng, Tưởng Nguyễn: “Đại tỷ, quả thực nhịn nổi nữa, là để nha dẫn phòng tiện , lát nữa sẽ tìm tỷ.”

 

“Một ?” Tưởng Nguyễn lo lắng hỏi.

 

“Được mà, sẽ nhanh thôi.” Tưởng Lệ cau mày, dường như đang khó chịu. Tiểu Thúy cũng thêm: “Tưởng Đại tiểu thư, nô tỳ đưa Tam tiểu thư tới phòng tiện, tiểu thư cứ căn phòng nghỉ một chút. Đây là phòng để tiếp đãi khách quý, bên trong thơm và điểm tâm.”

 

Tưởng Nguyễn cánh cửa phòng, thoáng suy ngẫm gật đầu: “Được, Lệ nương, trở nhanh đấy nhé.”

 

“Được, Đại tỷ nhanh .” Tưởng Lệ vội la lên.

 

Tưởng Nguyễn đẩy cửa bước . Tưởng Lệ với Tiểu Thúy ngoài thấy mới vội vã rời . Đợi đến khi còn thấy tiếng bước chân, cửa phòng mở nữa, Tưởng Nguyễn bước . Nàng siết chặt chiếc áo khoác choàng đỏ thẫm , gương mặt ánh lên nụ lạnh buốt.

 

Nàng lát nữa sẽ kẻ nào tìm đến căn phòng , nhưng việc nàng ở riêng cùng với “ khác” trong mật thất, nhất định sẽ Tưởng Lệ phát giác. Khi đó, Tưởng Lệ sẽ lấy danh nghĩa “lo lắng” vì Đại tỷ lạc lối mà với , lời đồn sẽ nhanh chóng lan , thanh danh của Tưởng Nguyễn sẽ hủy hoại .

 

Đây lẽ là mưu kế của Thẩm Minh Trân. Hôm nay chỉ là đầu Thẩm Minh Trân gặp nàng nghĩ kế sách độc ác như thế, lẽ Tưởng Tố Tố cũng đổ thêm ít dầu lửa. Thứ mà Tưởng Tố Tố tinh thông nhất, chính là mượn đao g.i.ế.c .

 

kẻ cách mượn đao g.i.ế.c , chỉ mỗi Tưởng Tố Tố.

 

Tưởng Nguyễn bước hành lang vắng lặng, nàng một cách ung dung, nhàn nhã. Nếu Tưởng Lệ ở đây, nàng nhất định sẽ kinh ngạc. Bởi vì dáng vẻ thư thái , giống với một đầu tiên đặt chân đến Thẩm phủ.

 

Mặc dù đây là đầu nàng đặt chân Thẩm phủ, nhưng kiếp ở chốn cung cấm, Tưởng Quyền và Bát hoàng tử từng tiết lộ cho nàng ít chuyện cơ mật. Thuở , nàng ngây thơ cho rằng họ hề giấu diếm, khiến nàng tự cho là bậc tài cán, chăm chú ghi nhớ điều, chỉ mong thể tận lực giúp đỡ. Nào ngờ, những điều cơ mật hôm nay trở thành trợ thủ đắc lực cho chính nàng. Chúng bao gồm cả những bí ẩn chôn giấu trong Thẩm phủ. Sự sai lầm lớn nhất của Tưởng Lệ, chính là đinh ninh nàng hề đường lối, sẽ ngoan ngoãn chôn chân trong phòng chờ đợi. Đáng tiếc, bất luận là tiền kiếp kiếp , bố cục của Thẩm phủ vẫn khắc sâu trong trí nhớ của nàng.

 

Loading...