Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 442

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:51:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tuyên Ly kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ thôi. Hắn Tưởng Nguyễn luôn thích thú với việc lừa gạt khác, nhưng bản tính cố hữu của Hoàng đế xác thực là . Bệ hạ trời sinh đa nghi, việc luôn giỏi chừa đường lui. Việc để hai đạo chiếu thư truyền ngôi, quả là cách hành xử mà Người thể . Nếu theo lời Tưởng Nguyễn, thì trong đạo thánh chỉ một cái tên khác…

 

Hắn thẳng Tưởng Nguyễn, giọng đầy bức bách: “Đạo chiếu thư truyền ngôi còn , rốt cuộc tên ai?”

 

Tưởng Nguyễn thẳng mắt , khẽ . “Là ngươi đó, Điện hạ.”

 

Lời nàng thốt nhẹ tênh, nhưng tựa như một chiếc búa tạ ngàn cân nện mạnh lòng Tuyên Ly. Hóa ? Cứ thế, hóa ! Nếu đúng là tên , chẳng mấy ngày nay giấu nhẹm đạo thánh chỉ vốn thuộc về , tạo cơ hội để Tuyên Phái chiếm đoạt tiên cơ ? Chẳng lẽ chuyện đều do Tưởng Nguyễn cố ý sắp đặt!

 

“Ta cố ý.” Tưởng Nguyễn dường như thấu tâm tư , tiếp lời. “Liễu Thái phó và Thập Tam điện hạ vốn tình nghĩa thầy trò, đối với học rộng, chỉ thể dùng tình cảm để cảm hóa. Liễu Thái phó vốn là tâm phúc của Thập Tam điện hạ, tất nhiên sẽ trợ giúp Thập Tam điện hạ. Ban đầu, vốn lấy đạo thánh chỉ về phủ tiêu hủy. như ngươi nghĩ, hai đạo chiếu thư cùng xuất hiện, thiên hạ tất loạn. Chỉ thể thiêu hủy một phần để một phần – đốt là con đường đế vương, giữ là căn cơ hoàng gia. ngờ, nửa đường bắt . Sau khi tới nơi , việc dần sáng tỏ, cũng đoán là ngươi. Nếu trời xui đất khiến giúp đạt mục đích, theo? Vì , giữ im lặng. Hôm nay thấy dáng vẻ của Điện hạ, hiểu, xem đạo chiếu thư bại lộ, ?”

 

Tuyên Ly nữ tử mặt thản nhiên kể hết chuyện, nàng hề bận tâm đến phận giam lỏng hiện giờ của , thậm chí cứ như đang trò chuyện cùng cố nhân về kế hoạch của bản . Càng , lòng Tuyên Ly càng như nhét một khối bông gòn tắc nghẽn. Hắn c.ắ.n chặt răng, thầm nghĩ, khi nãy Kỳ Mạn thánh chỉ quan trọng, suy xét kỹ lưỡng, ai ngờ xảy cơ sự . Mọi thứ đều trong tính toán hảo của Tưởng Nguyễn, chính tự tạo nghiệt cho bản ư? Đây rốt cuộc là chuyện gì!

 

Sắc mặt đột ngột trở nên âm u, khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày, thậm chí vì vặn vẹo mà lộ vài phần hung ác, xí. Hắn hung hăng : “Vậy thì ? Hiện giờ thánh chỉ vẫn trong tay chúng , chỉ cần lấy , Tuyên Phái sẽ còn là trữ quân danh chính ngôn thuận nữa. Giang sơn thiên hạ là của , nay vẫn luôn là của !”

 

“E rằng Điện hạ thất vọng .” Tưởng Nguyễn bằng ánh mắt thương hại, nhưng sự thương hại đó ẩn chứa đầy rẫy sự giễu cợt. “Đạo thánh chỉ đó, e là còn tồn tại nữa .”

 

Tuyên Ly chấn động, lập tức siết lấy cằm nàng, gằn từng chữ: “Ngươi... cái gì?”

 

Tưởng Nguyễn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt chứa đựng vẻ quyến rũ lẫn sự ngây thơ vô hại, cất lời: “Chẳng lẽ Công chúa Nam Cương cho ngươi , thánh chỉ , Thánh nữ Nam Cương đốt thành tro ?” Nàng rủ mi mắt, giọng điệu chuyển thành tiếc nuối: “Có lẽ Thánh nữ tưởng đó là chiếu thư truyền ngôi cho Thập Tam Điện hạ, nên hủy , hẳn là khiến ngươi hài lòng, chủ động gánh vác việc . mà. . .” Tưởng Nguyễn mỉm đầy ẩn ý: “Thứ nàng đốt, chính là chiếu thư truyền ngôi cho Điện hạ đấy.”

 

Thứ nàng đốt, chính là chiếu thư truyền ngôi cho Điện hạ đấy.

 

Lời của Tưởng Nguyễn vang vọng bên tai Tuyên Ly, lúc gần lúc xa, tâm trí bỗng chốc chỉ còn mỗi câu . Hắn cảm thấy lồng n.g.ự.c nén chặt, tựa như huyết mạch đều ngưng đọng. Rõ ràng đang là tiết xuân ấm áp hoa nở rộ, nhưng cớ cảm thấy như đang giữa đêm đông cửu hàn giá rét? Hắn thừa hiểu Tưởng Nguyễn sẽ dùng loại chuyện để lừa gạt , nụ rạng rỡ của nàng là sự vui thích xuất phát từ tận đáy lòng—phần thánh chỉ , quả thực còn tồn tại.

 

Thất thần hồn vía, buông Tưởng Nguyễn , xoay lảo đảo bước về phía cửa. Vừa khỏi ngưỡng, đột nhiên cảm thấy cổ họng trào lên vị ngọt tanh, một búng m.á.u tươi 'phụt' một tiếng phun thẳng lên vệ đá xanh bên đường. Thế nhưng dường như hề trông thấy, vẫn tiếp tục thẳng về phía trong vô định.

 

Tưởng Nguyễn vị trí cũ, bụng thoáng truyền đến cơn quặn đau nhói. Tuyên Ly tay quá mạnh, khiến thai khí của nàng động. Vở kịch nàng gắng sức chịu đựng diễn trọn mặt Tuyên Ly: thánh chỉ , dĩ nhiên ghi tên Tuyên Ly, mà là chiếu thư truyền ngôi cho Tiêu Thiều. chỉ cần đó là chiếu thư truyền ngôi của chính Tuyên Ly, lòng tự tôn mạnh mẽ của ắt sẽ đả kích đến tan nát. Điều quan trọng hơn là khi thánh chỉ đó Thánh nữ Nam Cương đốt, Tuyên Ly tất sẽ bỏ qua cho Thánh nữ Đan Chân. Trong mấy ngày giam lỏng, Tưởng Nguyễn nhận manh mối: quan hệ giữa Kỳ Mạn và Đan Chân hề hòa hợp. Ngày Đan Chân thiêu hủy thánh chỉ, Kỳ Mạn hề , song đó nhất định tin tức. Ấy mà Kỳ Mạn hề đến tìm nàng, vẫn thản nhiên tiếp tục cuộc sống yên . Nguyên do ? Có lẽ Kỳ Mạn rõ, nếu thật sự xảy vấn đề, Tuyên Ly chắc chắn sẽ tìm đến Đan Chân để gây khó dễ.

 

Một là công chúa tiền triều Nam Cương, một là đương kim Thánh nữ, mối quan hệ vốn vi diệu. Huống hồ với tính tình của Đan Chân, nàng chắc sẽ chịu thừa nhận Công chúa Nam Cương, kẻ khiến đất nước họ mất . Tính cách Kỳ Mạn bất đồng với Đan Chân, nàng giỏi ẩn nhẫn, che giấu tâm tư. Như , lẽ ngay cả chuyện thánh chỉ đốt cũng là do Kỳ Mạn cố ý ngầm cho phép. Liên minh giữa Nam Cương và Tuyên Ly tan vỡ, nếu thể mượn tay Tuyên Ly để trừng phạt Đan Chân thì quả là điều nhất. Chẳng qua... Tưởng Nguyễn ôm lấy bụng , giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trán. Trong lòng nàng dâng lên nỗi sợ hãi tên. Đời kiếp , nàng là mẫu của Phái nhi, nhưng Phái nhi cốt nhục ruột thịt của nàng. Đây là đầu tiên nàng mang thai, đầu tiên đứa con của riêng . Khi còn ở trong cung, nàng từng tận mắt chứng kiến vô tần phi hoài thai, cuối cùng đều sinh non bằng đủ loại thủ đoạn. Dẫu kẻ ác tâm hãm hại, nhưng đồng thời cũng chứng tỏ hài tử còn quá yếu ớt. Bụng nàng đau quặn lên từng cơn, một tay che bụng, nàng đau đến mức gần như ngất lịm, c.ắ.n chặt răng chịu đựng. Nàng do dự nên gọi , chỉ cần gọi, việc m.a.n.g t.h.a.i sẽ thể giấu . nếu gọi, đứa bé khả năng sẽ sinh non, cả đời nàng sẽ thể tha thứ cho bản .

 

lúc , tỳ nữ câm hầu hạ nàng vội vã bước , xoay đóng cửa . Trong tay nàng xách chiếc giỏ mây đựng đồ ăn thường ngày. Sau đó, nàng vén nắp giỏ lên, thận trọng bưng một chén t.h.u.ố.c sắc đen.

 

Sau đó tỳ nữ câm mau chóng chạy đến bên cạnh Tưởng Nguyễn, đỡ nàng dậy, đưa chén t.h.u.ố.c đến mặt, khẽ thúc giục: “Uống mau.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-442.html.]

Tưởng Nguyễn ngẩn . Giờ phút nàng còn tâm trạng ngạc nhiên tại tỳ nữ câm bấy lâu đột nhiên cất lời. Nàng chỉ chằm chằm chén t.h.u.ố.c đen, trong lòng lạnh toát, lập tức nhớ đến hình ảnh những phi tần hoài thai ép uống canh tàng hoa hồng. Nàng cảnh giác tỳ nữ câm, hỏi: “Đây là vật gì?”

 

“Là t.h.u.ố.c an thai.” Tỳ nữ câm tỏ vẻ cực kỳ sốt ruột: “Mau uống , của bọn họ sẽ lúc nào .”

 

Tưởng Nguyễn chăm chú vẻ nôn nóng khuôn mặt tỳ nữ, giống như đang giả vờ. Quả thật trong suốt thời gian qua, nàng từng để lộ điểm bất thường nào, luôn giữ im lặng. Tưởng Nguyễn từng cho rằng Tuyên Ly cố ý tìm câm để tiện bề giám sát. Ngày thường nàng còn cố ý lừa gạt tỳ nữ , nhưng nay suy xét kỹ lưỡng, tỳ nữ câm hình như từng chuyện gì tổn hại đến nàng, thậm chí nhiều còn vô tình giúp đỡ nàng.

 

Tưởng Nguyễn dằn lòng hạ quyết tâm. Nàng vốn dễ dàng tin tưởng kẻ khác, nhưng vì cốt nhục trong bụng, nàng một trực giác mạnh mẽ. Không thêm lời nào, nàng lập tức cầm lấy chén thuốc, dốc cạn.

 

Chẳng qua bao lâu, Tưởng Nguyễn mới cảm thấy cơn đau bụng dần thuyên giảm. Tỳ nữ câm thu dọn chén bát sạch sẽ, bày thức ăn bàn, đỡ nàng dậy lên ghế. Tưởng Nguyễn nàng , hỏi: “Ngươi là do Tiêu Thiều phái tới ?”

 

Tỳ nữ câm thoáng ngẩn , lắc đầu.

 

Tưởng Nguyễn xác nhận t.h.u.ố.c đúng là t.h.u.ố.c an thai giả. Hẳn tỳ nữ câm sớm nàng mang thai. Nghĩ cũng đúng, dù nàng che giấu khéo léo đến , sớm chiều chung đụng tất nhiên sẽ phát hiện sự đổi cơ thể nàng. Đám giám thị ngoài sân thì khó , nhưng sống cùng một phòng, việc che giấu quả thực khó khăn. Thế nhưng tỳ nữ câm phủ nhận là của Tiêu Thiều. Nếu của , tại liều lĩnh giúp đỡ nàng?

 

“Vậy cô rốt cuộc là ai?” Tưởng Nguyễn đầy nghi hoặc chất vấn.

 

Tỳ nữ câm bên cạnh Tưởng Nguyễn thêm thức ăn, lưng đưa về phía cửa sổ, cúi dùng âm thanh chỉ đủ để hai : “Tuyên Ly hại cả nhà , báo thù.”

 

Tưởng Nguyễn ngẩn , bất luận thế nào cũng ngờ là nguyên nhân . Nàng : “Ngươi và thâm thù đại hận gì?”

 

Tỳ nữ câm : “Cha Tuyên Ly việc, chuyện bại lộ, Tuyên Ly vì để tra liên quan đến , sai g.i.ế.c hại chín mươi ba sinh mạng trong nhà . Năm đó ở bên ngoài, may mắn tránh một kiếp. Món nợ chín mươi ba mạng, chung quy một ngày sẽ đòi . Ta cố gắng nhiều năm, chính là vì tìm kiếm cơ hội .”

 

Tưởng Nguyễn cau mày: “Vậy tại ngươi ở nơi ?”

 

“Ta trộn phủ Tuyên Ly hầu, giả trang thành câm. Quản gia tìm hầu hạ một vị quan trọng, nên chọn trúng . Người câm dễ việc, ban đầu ôm ý nghĩ , giả trang câm lặng, lẽ thể tìm cơ hội tiếp xúc với bí mật của Tuyên Ly. Ông trời mắt, cuối cùng để cơ hội .”

 

Tưởng Nguyễn sáng tỏ. Nguyên tưởng rằng đây là của Tiêu Thiều, ngờ thù oán với Tuyên Ly. Cái gọi là thù báo thù, oán báo oán, Tuyên Ly tự bậy ắt chết, báo ứng khó tránh, trái để nàng chiếm tiện nghi lớn. Nghĩ đến thế của tỳ nữ câm, khỏi cảm thấy thổn thức. Tuyên Ly bề ngoài hòa nhã mà nội tâm tàn nhẫn, chuyện diệt cả nhà đầu . Nghĩ tới điều gì đó, Tưởng Nguyễn hỏi: “Vậy vì ngươi giúp ?”

 

“Kẻ thù của kẻ thù là bạn, ai thù oán với Tuyên Ly, sẽ giúp đó.” Tỳ nữ câm : “Nay một một , mặc dù luôn cố gắng tìm kiếm cơ hội, nhưng cuối cùng thể thành công . Ta ngươi là Vương phi phủ Cẩm Anh vương, phủ Cẩm Anh vương thế lực lớn, ngươi cũng bản lĩnh hơn . Nếu Tuyên Ly sẽ kiêng kỵ ngươi như , thậm chí còn giam lỏng ngươi tại đây. Ta ngươi chắc chắn biện pháp đối phó .”

Phạm Khắc Hiếu

 

Tưởng Nguyễn trầm ngâm : “Cho nên, ngươi tay giúp ?”

 

“Nơi đây cách kinh thành quá xa,” tỳ nữ câm tiếp: “Cẩm Anh vương tìm tới nơi , huống chi khắp nơi đều trông chừng, cách nào truyền tin tức ngoài. Bây giờ ngươi đang mang thai, nếu , đó chính là nắm nhược điểm lớn nhất của Cẩm Anh vương. Ta giúp ngươi, cho nên cũng sẽ cố gắng tìm cơ hội, một khi thời cơ, sẽ giúp ngươi bỏ trốn. ngươi đồng ý với , nếu chạy thoát , nhất định cả nhà báo thù, một thế đơn lực bạc khó mà việc, chỉ ngươi mới thể g.i.ế.c Tuyên Ly.”

 

Tưởng Nguyễn yên lặng chốc lát, ánh mắt kiên định: “Có thể, thành giao.”

 

Loading...