Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 448

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:51:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Dưới chân núi, gió thổi mạnh mẽ, buổi sáng sương lạnh giăng mờ. Trong lùm cỏ, một cái hố sâu to, trải rơm rạ, hình như còn thoang thoảng mùi thơm.

 

Hai thanh niên ăn mặc như thợ săn, lưng cõng gùi thuốc, từ xa trông thấy cái bẫy lún sâu thành một hố to, động tĩnh khá lớn. Người vẻ trẻ tuổi hơn cất tiếng: "Ca, xem kìa, chăng chúng bắt một con mồi lớn, xem mẫu lộc ăn !"

 

Người lớn tuổi hơn , mặt nở một nụ , đáp: "Đi thôi, qua đó xem một chút."

 

Cái bẫy thú là do cùng đào, bình thường đa chỉ bắt thỏ rừng, sói hoặc các loại thú thông thường, hiếm khi dã thú lớn, nên chiếc hố bẫy cũng chỉ . Không ngờ hôm nay vận may đến , bẫy một con thú lớn, dĩ nhiên trong lòng hai vô cùng vui mừng. Họ sờ lưỡi hái và cung tên lưng, khom lưng tiến sát đến hố.

 

Người em nhỏ tuổi hơn kiên nhẫn bằng ca ca , mới khom vài bước chạy bước nhỏ tới, vội vàng xuống hố. Người ca ca lo lắng vội vàng kêu lên: "Tiểu Sơn ! Cẩn thận thứ hố thương!"

 

Tiểu Sơn vẫn im nhúc nhích, cứ ghé đầu trong, cứ như rõ thứ bên trong. Ca ca càng thấy lo lắng hơn, nhận thấy hành động của phần kỳ lạ. Chàng chợt nhớ tới lời thợ săn trong núi từng : vài dã thú sẽ giả vờ thương để dụ đến, thấy thò đầu là lập tức vồ tới kéo xuống. Chẳng lẽ Tiểu Sơn thứ ngoạm lấy cổ ? Người thanh niên càng nghĩ càng thấy hoài nghi, lập tức cầm lưỡi hái lao tới.

 

Không ngờ mới chạy vài bước, Tiểu Sơn ngẩng mặt lên, đầu ca ca , giọng đầy thất vọng: "Ca, thú lớn, bên trong là một nữ tử."

 

Người ca ca thoáng khựng , cũng ngẩn ngơ, bước nhanh tới trong. Quả nhiên, nhờ ánh nắng bên ngoài rọi , bên trong hố trải đầy rơm, đống rơm một đó, hình dáng đúng là một cô gái.

 

Hai trố mắt , cuối cùng, ca ca mới lên tiếng: "Trước hết hãy cứu lên ."

 

Tiểu Sơn trèo xuống, hai một ngoài hố một ở trong hố, khó khăn lắm mới kéo nữ tử . Tiểu Sơn bò theo ngoài, đặt m.ô.n.g phịch xuống đất, than thở: "Mệt c.h.ế.t , ca, c.h.ế.t ?"

 

"Đừng nhảm." Ca ca ngăn bậy, đưa ngón tay mũi nữ tử . Hơi thở tuy yếu ớt, nhưng vẫn còn. Lúc mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn vẫn còn sống. Tiểu Sơn thấy , liền dậy: "Ca, cô sắp c.h.ế.t ? Sao mãi vẫn tỉnh ?"

 

Người ca ca trầm ngâm một lát, : "Chúng đưa cô về nhà, dù cũng là một mạng ."

 

Mặc dù Tiểu Sơn vẻ miễn cưỡng, nhưng vẫn cùng ca ca đưa về. Hai về đến cửa nhà, một phụ nhân mập mạp quấn khăn che đầu . Thấy bọn họ, bà cũng sững sờ, cất tiếng: "Đại Sơn, con đưa Tiểu Sơn về sớm thế? Chẳng lẽ để quên thứ gì ?" Vừa dứt lời, bà thấy lưng Đại Sơn cõng một nữ tử, liền thốt lên: "Đây là..."

 

Tiểu Sơn đáp: "Trên đường ca nhặt nữ tử , xem thử ."

 

"Ai nha, thật đáng thương! Đại Sơn con mau cõng cô phòng , Tiểu Sơn con nhanh chóng mời Vương đại phu tới." Phụ nhân hiển nhiên là một nhiệt tâm, liên tục thúc giục con trai cõng cô gái đặt lên giường của .

 

Vương đại phu đến nhanh. Ông là đại phu duy nhất trong thôn, ngày thường ai nhức đầu nóng sốt đều nhờ cậy ông. Người trong thôn tính tình chất phác, Đại Sơn nhặt một cô gái thương về nhà cũng vội vã chạy đến. Sau khi bắt mạch xong, Vương đại phu vuốt bộ râu bạc, cất lời: "Cô nương té xuống từ chỗ cao. Thật vạn hạnh, lẽ nửa chừng va cành cây, giảm bớt chấn động, nên đến nỗi rơi quá mạnh, chỉ thương ở cánh tay. Cuối cùng nàng rơi trúng hố bẫy thú của các ngươi, chỉ thương ngoài da mà thôi. Chẳng qua cái thai trong bụng thì nguy hiểm, cũng may đó cô gái dùng một lượng lớn t.h.u.ố.c an thai, nếu giờ đây e rằng thần y cũng khó lòng cứu vãn. Tuy nhiên, cái thai vẫn thoát khỏi nguy hiểm, thêm nữa, giờ đây thể nàng quá mức yếu ớt. Mẹ Tiểu Sơn, lão phu sẽ kê một toa t.h.u.ố.c an thai, ngươi hãy bảo Tiểu Sơn núi hái t.h.u.ố.c cho cô nương . Ngoài , cần chú ý bồi bổ cơ thể cho nàng , phụ nữ thai chú trọng điều dưỡng."

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-448.html.]

 

Mẫu Tiểu Sơn ngờ vị cô nương đang mang thai. Nghe Vương đại phu là nàng té xuống từ nơi cao, bà thầm nghĩ chẳng lẽ là vì phụ tình mà gieo tự vẫn? Thật là một cô gái khổ! Lòng bà dâng lên ba phần thương xót, vội vàng cảm tạ Vương đại phu, phân phó Đại Sơn, Tiểu Sơn lên núi hái t.h.u.ố.c bổ.

 

 

Cảm giác như rơi xuống từ nơi xa xôi vạn dặm, khi Tưởng Nguyễn tỉnh , ý thức vẫn còn mơ hồ. Động tác đầu tiên của nàng là cúi đầu vuốt ve bụng . May mắn , hài tử vẫn còn. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay đó dâng lên sự nghi hoặc. Khoảnh khắc cuối cùng, nàng Nguyên Xuyên dồn ép đến vách núi, rơi xuống vực sâu đáy. Theo lẽ thường, nàng c.h.ế.t . Chẳng lẽ, nơi đây là Hoàng tuyền?

 

Nàng tự nhủ, nơi dĩ nhiên là cõi chết. Nàng chậm rãi quan sát xung quanh. Đây là một gian thổ phòng vùng nông thôn, chút tương đồng với nơi Trương Lan từng ở tại điền trang. Chỉ điều, nơi sáng sủa, rộng rãi hơn nhiều, thông gió cũng . Chiếc chăn bằng vải hoa màu xanh, thêu hình hoa sen, lá sen, đường may tuy khéo léo nhưng chất liệu vải chỉ thuộc loại bình thường, dân dã.

 

Nàng đang kinh ngạc ngắm xung quanh thì cánh cửa gỗ cót két khẽ đẩy . Một phụ nhân đôi chân nhỏ bé, mặc y phục bằng vải thô màu lam bước . Gương mặt bà phúc hậu, nở nụ hòa nhã, trông vô cùng chân thật. Bà bưng một chén t.h.u.ố.c sắc đen đặc, thấy nàng tỉnh thì mừng kinh ngạc. Bà đặt chén t.h.u.ố.c sang bên, xuống mép giường, nàng và cất lời: “Cô nương, cuối cùng ngươi cũng tỉnh. Ngươi ngủ liền ba ngày ba đêm .”

 

“Vị tiểu phụ nhân đây, đây là...?” Tưởng Nguyễn mỉm hỏi. Dù thì nàng cũng nên khó ý , huống hồ qua đây chỉ là một nông phụ bình thường, hiền lành.

 

“Cô nương rơi bẫy thú của con , là Đại Sơn cõng cô về. Đại phu trong thôn chúng bắt mạch cho ngươi , cơ thể cô nương quá yếu ớt, nhưng may mắn hài tử trong bụng vẫn vô sự. Đây là t.h.u.ố.c giữ thai, ngươi hãy uống . Chỗ chúng đây là trấn Thanh Bình. Cô nương cứ gọi là Quế tẩu là , cần gọi phu nhân chi cho khách sáo.”

 

Quế tẩu cởi mở, lời chân thành khiến dễ sinh lòng hảo cảm. Tưởng Nguyễn chú ý thấy đôi tay bà vết chai sần do việc đồng áng lâu năm để . Nàng khẽ mỉm , đa ngôn, điều gọi một tiếng “Quế tẩu”, bưng chén t.h.u.ố.c lên uống cạn. Xong xuôi, nàng với Quế tẩu: “Quế tẩu cứu mạng , chính là ân nhân tái sinh của , đại ân đại đức , khó lòng báo đáp…”

 

“Đừng lời như !” Quế tẩu xong thì kinh hãi, vội vàng xua tay: “Đều là mạng , thể thấy c.h.ế.t mà cứu? Hai đứa Đại Sơn cứu ngươi mong cầu báo đáp. Cô nương hãy cứ ở đây tĩnh dưỡng. Ngươi rơi hố bẫy thú của Đại Sơn, âu cũng là duyên phận. Chẳng cần khách sáo gì.” Bà trầm ngâm giây lát, hỏi: “Chẳng qua, nhà cô nương ở ? Đột nhiên mất tích như , nhà chắc hẳn đang lo lắng lắm. Ngươi nhờ truyền tin về cho gia đình ?”

 

Sắc mặt Tưởng Nguyễn khẽ chùng xuống, ánh mắt càng thêm sâu xa. Rõ ràng Nguyên Xuyên tin chắc rằng nàng chết. Ngày đó nàng rơi xuống từ vách đá, Nguyên Xuyên chắc phái truy tìm. Nàng liệu bọn chúng mò tới nơi , nếu thật sự tìm thấy, há chẳng sẽ liên lụy đến những bá tánh vô tội cưu mang nàng ?

 

Quế tẩu thấy nàng nhíu mày, bèn cho rằng nàng đang vướng mắc điều gì khó giải quyết, bèn cẩn thận dò hỏi: “Cô nương uẩn khúc gì chăng? Nếu thật sự khó khăn, chi bằng cứ ở đây. Người dân nơi đây đều lương thiện. Cô nương , sống hơn nửa đời , chuyện gì từng trải qua, thấy ít khổ. Ta đôi lời dặn dò cô nương. Thời thế loạn lạc, sống dễ, nhưng chung quy thì sống mới là nhất. Dù bất cứ lúc nào, cũng đừng nên tùy tiện buông bỏ sinh mệnh của .”

 

Lúc đầu Tưởng Nguyễn hiểu hết ý của Quế tẩu, cho đến khi bà đặt tay lên bụng nàng, khẽ : “Huống hồ, ngươi còn hài tử. Dù cho bất cứ chuyện gì xảy , con trẻ là vô tội. Ngươi , nuôi nấng nó khôn lớn.”

 

Cuối cùng Tưởng Nguyễn hiểu vì Quế tẩu như , hẳn là bà cho rằng nàng gặp kẻ bạc tình nên mới gieo tự sát. Trong lòng khẽ động, nàng mỉm với Quế tẩu: “Thật thì cũng là như . Quế tẩu chỉ một mà mười. Sau khi song qua đời, thành với đính ước. Ta mang thai, nhưng phát hiện đoạt hết gia tài của nhà , thậm chí còn tay diệt khẩu . Đêm khuya, lén trốn , bọn chúng đuổi ép đến mức nhảy xuống vực, ngờ may mắn đưa đến nơi .”

 

Loại chuyện Tưởng Nguyễn kể từng xảy trong thế gian. Nghe xong, Quế tẩu trợn tròn mắt, há hốc mồm, lòng đầy căm phẫn thốt lên: “Lại thứ cầm thú lòng lang sói như ! Cô nương chớ sợ hãi! Chúng lập tức đến nha môn báo quan! Chẳng lẽ đời còn lẽ nữa ? Đi, thôn chúng cũng chữ, sẽ lập tức nhờ thư kiện!”

 

Sau khi xong, Tưởng Nguyễn vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Quế tẩu, xác nhận sự phẫn nộ của bà giả dối, nàng mới yên tâm. Nàng lắc đầu, khổ : “Vô dụng thôi. Hắn quan hệ với trong triều, quan quan tương hộ, căn bản sẽ ai chủ . Huống hồ, hiện tại bứt dây động rừng, chỉ mong yên lặng sinh hài tử mà thôi. Chẳng qua, sẽ dễ dàng bỏ qua cho , e rằng sẽ khiến liên lụy.”

 

“Cô nương cần lo lắng,” Quế tẩu lắc đầu, giọng chắc chắn. “Chỗ chúng vô cùng kín đáo. Năm xưa, vì tị thế, nên nhân tài trong thôn mới dẫn chúng đến chốn . Người ngoài hề đến sự tồn tại của chúng . Muốn thế gian bên ngoài, dùng dây leo mà trèo lên. Kẻ bạc tình , dù tài giỏi đến mấy, cũng thể tìm đến đây .”

 

Tưởng Nguyễn vốn chỉ dò xét xem nơi rốt cuộc an . Nghe Quế tẩu , nàng thoáng chút an tâm. Với bản tính của Nguyên Xuyên, nhất định phái xuống tìm kiếm t.h.i t.h.ể nàng, nếu qua ba ngày ba đêm mà vẫn tìm manh mối, điều đó chứng tỏ nơi thật sự vô cùng kín đáo, khó lòng phát hiện. Nàng mỉm , : “Vậy thì phiền Quế tẩu .”

Phạm Khắc Hiếu

 

Loading...