Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:51:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Mùa hè khắc nghiệt của Đại Cẩm năm nay kéo dài đằng đẵng. Bởi ảnh hưởng của chiến hỏa, khí nơi đây dường như biến thành sa mạc cằn cỗi, còn một chút sinh khí. Quân đội của Tuyên Ly cuối cùng cũng buộc rút khỏi kinh thành, lui về bên cửa ải. Xét cho cùng, yếu thế vẫn khó lòng địch mạnh.

 

Quân lực trướng Tuyên Phái thiếu võ tướng tài ba. Người già bốn cha con Triệu Quang phủ Tướng quân trấn thủ, trẻ tuổi chiến thần Tưởng Tín Chi kiêu dũng thiện chiến. Văn Lâm Úy Liễu Mẫn, võ Tiêu Thiều cùng mấy trăm ngàn Cẩm y vệ thiện chiến.

 

Quân đội của Tuyên Ly ráo riết bỏ chạy, khí thế của Tưởng Tín Chi và Cẩm y vệ hung hãn nhất, tàn bạo gần như gió cuốn lá thu. Khi đối đầu với đội quân của Tuyên Ly, mặc dù lượng đôi bên ngang sức ngang tài, nhưng lúc thậm chí còn kịp giao tranh t.h.ả.m bại. Cuối cùng, đó gần như là một màn tàn sát đơn phương.

 

Tiêu Thiều xưa nay quen dùng một chiêu đoạt mạng. Trong mắt Cẩm y vệ, kẻ địch là kẻ địch, mà chỉ là con mồi. Vì , tàn sát trở thành bản năng. Tất cả đều nguyên nhân khiến Tưởng Tín Chi và Tiêu Thiều điên cuồng đến thế, là bởi Tuyên Ly bắt Tưởng Nguyễn, hơn nữa còn hại c.h.ế.t nàng.

 

Tuyên Ly cam tâm quyết định , ước chừng vì Tưởng Nguyễn trong tay nên mới nắm chắc phần thắng đến thế. Hắn nghĩ, chỉ cần Cẩm y vệ mặt, của Tuyên Phái chỉ thể đ.á.n.h ngang tay với . Nào ngờ âm mưu cuối cùng của Nguyên Xuyên kéo Tuyên Ly , khiến trở thành tử thù của Tiêu Thiều. Mà đối nghịch với Cẩm y vệ, đời , vốn tự chuốc lấy vô vàn khó khăn.

 

Cộng thêm triều đường Tuyên Phái trấn giữ, xử lý việc gọn gàng lưu loát. Ngay cả những kẻ còn ôm hy vọng may mắn trong trận chiến đoạt đích, cũng đều Tuyên Phái xử lý từng một. Thiên tử sức nâng đỡ bề trung thành, trong đó thiếu tâm phúc thuở ban đầu. Người thưởng phạt phân minh, những hành động tính sổ cũng khiến triều thần ý thức , vị Thiên tử thiếu niên kẻ hiền lành dễ bắt nạt, nhất cử nhất động của quần thần đều trong mắt, chỉ là xưa nay động đến mà thôi.

 

Chẳng qua dù chiến sự kịch liệt đến mấy, tin thắng lợi vẫn thường xuyên truyền về. những trong cuộc, bất kể là Hoàng đế phủ Tướng quân, Tưởng Tín Chi Tiêu Thiều, đều chút vui sướng nào. Nhất là Tiêu Thiều, ngày ngày việc lạnh lùng, ăn cơm lạnh lùng. Tính cách của càng thêm lạnh lẽo hơn xưa nhiều, dường như vạn vật trong thiên hạ, còn gì thể lọt mắt nữa.

 

“Vẫn tin tức ?” Lâm Quản gia, bây giờ là tân thần triều đình, Lâm Úy, Tiêu Thiều đang trong lương đình, trầm tư đang suy nghĩ gì, bèn hỏi bên cạnh .

 

Tề Phong lắc đầu. Mấy ngày nay, Tiêu Thiều từng từ bỏ việc tìm kiếm tung tích Tưởng Nguyễn. Cẩm y vệ ở nơi đều nhận thông báo, nhưng các cuộc tìm kiếm quy mô lớn đều kết quả, điều đại biểu cho một khả năng nghiệt ngã. Tiêu Thiều là lý trí và tĩnh táo, thể điểm , nhưng kiên trì tin rằng Tưởng Nguyễn vẫn chết.

 

Ban đầu, các Cẩm y vệ tìm một ít tro cốt từ đám phế tích, Tưởng Nguyễn lập mộ, nhưng Tiêu Thiều thấy. Hắn giận dữ kìm , cuối cùng phá nát ngôi mộ chôn áo mũ giả đó, đó mạnh tay trừng phạt những Cẩm y vệ tự ý chủ trương . Từ đó, ai dám nhắc đến mấy chữ tung tích của Tưởng Nguyễn mặt Tiêu Thiều nữa.

 

Thật đáng thương, tình thâm chẳng mấy khi thọ dài. Nếu Tiêu Thiều cứ kiên trì nuôi hy vọng hão huyền, bọn họ thể đây? Chẳng qua, một mãi mãi nuôi hy vọng vô vọng khiến khác mà cảm thấy xót xa.

 

Lâm Úy thở dài, . “Đi thôi.” Đang định rời khỏi, thấy mấy Cẩm Nhị chạy tới, vẻ mặt hết sức kích động, đang cầm thứ gì đó tay, quên cả sử dụng khinh công mà vội vàng chạy tới, miệng hét ầm lên. “Chủ tử, Chủ tử! Có tin tức !”

 

Tề Phong và Lâm Úy đồng thời ngẩn , ngay đó lập tức bước nhanh hướng về phía họ. Tiêu Thiều đầu . Cẩm Nhị kích động đến nỗi màng lễ nghi chủ tớ, Tề Phong và Lâm Úy tới gần, thấy giọng kích động của . “Thiếu chủ, phát hiện trang sức của Thiếu phu nhân trong cửa hàng ở thành Nam!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-456.html.]

 

Tưởng Nguyễn khâu mũi kim cuối cùng, đưa sợi chỉ lên miệng c.ắ.n đứt, thuần thục cột nút. Nàng rành tay, Quế tẩu thấy cũng tán dương, còn nàng là tiểu thư đại hộ da thịt trắng mềm, chắc hẳn ngày thường động tay động chân việc nặng, ai ngờ tay nghề may xiêm y đến , so với thợ may trong thôn còn giỏi hơn gấp bội.

 

Phạm Khắc Hiếu

[]

 

Tưởng Nguyễn khẽ . Nàng từng sống nơi điền trang khá lâu, dĩ nhiên tay nghề may vá thêu thùa cũng tinh xảo hơn thường. Kể từ khi hồi phủ Thượng thư, nàng ít khi động tới kim chỉ. Ấy mà giờ đây, nghĩ tới tiểu bảo bối đang lớn dần trong bụng, lòng nàng tràn đầy niềm vui, vui vẻ thêu thùa ngơi nghỉ. Công việc kéo dài từ mùa xuân sang hạ, nàng còn may thêm vài món đồ lót mặc ngắn ngày hè, bộ đều là vải bông mềm mại, sờ vô cùng êm tay.

 

Quế tẩu cất lời: "Tuy rằng may , nhưng Nguyễn nương tử đừng nên lao tâm khổ tứ quá nhiều. Cô sắp đến kỳ lâm bồn , tránh để xảy sơ suất. Mấy ngày cứ tĩnh dưỡng cho khỏe, thời tiết dần nóng bức. Những việc vặt cứ giao cả cho ." Tẩu bụng Tưởng Nguyễn, yêu mến rời, đưa tay sờ nhẹ một cái. "Cái bụng lớn thế , nhất định là một tiểu tử mập mạp, khỏe mạnh."

 

Tưởng Nguyễn cúi đầu xuống bụng, đưa tay xoa nhẹ, dường như thể cảm nhận nhi tử đang cựa quậy. Cuộc sống nơi đây quả thực ung dung hơn thế giới phồn hoa ngoài nhiều. Có lẽ vì nơi hẻo lánh, cách biệt với nhân gian, dân nơi đây sống tính toán, màng lợi danh. Dù thế nào chăng nữa, đây chính là nơi thích hợp nhất để nàng an tâm dưỡng thai.

 

Ngay lúc , chợt bên ngoài truyền tới tiếng trách mắng, hình như còn tiếng nức nở. Tưởng Nguyễn và Quế tẩu đều sững sờ, Đại Sơn đang kéo Tiểu Sơn . Tiểu Sơn rũ đầu, gương mặt vẫn còn vương những giọt lệ.

 

"Có chuyện gì ?" Quế tẩu hỏi, đoạn lo lắng. "Đại Sơn, chăng con khi dễ Tiểu Sơn?"

 

"Mẫu , nhi tử khi dễ Tiểu Sơn!" Đại Sơn nét mặt giận dữ, Tiểu Sơn thúc giục: "Tự cho mẫu và Nguyễn nương tử rõ, gây chuyện gì!"

 

Quế tẩu và Tưởng Nguyễn , nhận chuyện dính líu đến Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn mỉm trấn an: "Đại Sơn ngươi chớ vội vàng, Tiểu Sơn tuổi còn nhỏ, hiểu chuyện, ngươi sẽ khiến sợ hãi. Tiểu Sơn, rốt cuộc xảy chuyện gì?" Nàng sống nơi đây, sự đều trông cậy nhà Quế tẩu, hai Đại Sơn vốn là ân nhân cứu mạng của nàng, đối đãi với nàng vô cùng chân thành. Có qua , vốn dĩ nàng nên cảm kích họ, tiếc lúc nàng thể báo đáp ơn nghĩa.

 

Tiểu Sơn , lập tức "oa" lên một tiếng, bật nức nở, càng khiến Tưởng Nguyễn khó hiểu hơn. Đại Sơn thở dài, gương mặt thẹn thùng đỏ bừng mặt Tưởng Nguyễn, hành lễ : "Xin Nguyễn nương tử, tiểu lén lấy trộm trang sức của cô, mang đổi lấy bạc."

 

Quế tẩu bật dậy, sắc mặt đại biến Tiểu Sơn, giận dữ quát: "Tiểu Sơn! Ngày thường dạy con những gì? Chúng sống trộm cướp, chuyện ô uế, tại con dám việc bại hoại thanh danh như thế? Con sợ phụ lòng phụ con !" Quế tẩu giận đến mức hốc mắt đỏ hoe, gần như sắp bật , tức giận kiềm chế nổi, đưa tay định đ.á.n.h Tiểu Sơn.

 

"Quế tẩu chớ nổi giận." Tưởng Nguyễn vội vàng khuyên giải, vì đang m.a.n.g t.h.a.i nên nàng tiện trực tiếp ngăn cản, nhẹ nhàng : "Tiểu Sơn hẳn cố ý . Trước tiên, hãy xem giải thích ."

 

Tiểu Sơn ngập ngừng thưa: "Lão bà nội của Quỳnh Hoa bệnh nặng, cần t.h.u.ố.c quý hiếm để kéo dài thọ mệnh. Vương đại phu loại t.h.u.ố.c đó, mà chỉ kinh thành mới . Nhà Quỳnh Hoa nghèo khó, thể nào kiếm đủ tiền lớn như thế. Con... con thấy đồ trang sức của Nguyễn nương tử hẳn là đáng giá, nên mới lén lấy . chỉ cần con còn sống, chờ khi con tiền tài, nhất định sẽ chuộc và trả cho Nguyễn nương tử."

 

Loading...