Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 457

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:51:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính mời Quý độc giả tiến bên để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Tưởng Nguyễn ở đây lâu, đương nhiên cũng rõ tình cảnh gia đình Quỳnh Hoa. Nhà Quỳnh Hoa chỉ cô bé và lão bà nội sống nương tựa . Lão bà nội Quỳnh Hoa tuổi tác cao, gần đất xa trời. Có lẽ Quỳnh Hoa tìm Tiểu Sơn tâm sự nỗi lòng. Tiểu Sơn và Quỳnh Hoa vốn cùng lớn lên, bản thể kiếm nhiều tiền như , nhớ đến lúc cứu Tưởng Nguyễn, nàng từng đeo nhiều trang sức, đó vì m.a.n.g t.h.a.i mà tháo bỏ hết.

 

Quế tẩu nhất thời ngẩn , lẽ ngờ rằng Tiểu Sơn vì nguyên do mà đ.á.n.h cắp trang sức của Tưởng Nguyễn. Hành động quả thực sai trái, song xuất phát điểm là từ sự nhân hậu. Tẩu hầm hầm : "Dù , con cũng phép lén lấy trang sức của Nguyễn nương tử!"

 

Tiểu Sơn thưa: "Mẫu dạy bảo con Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo (Ân một giọt nước, báo đáp bằng suối nguồn). Ban đầu khi phụ mất, ba con sống khó khăn, lão bà nội Quỳnh Hoa tiếp tế cho chúng ít. Bây giờ nhà họ gặp nguy nan, chúng thể khoanh tay . con tiền, những món trang sức đều là vật chết, con mượn tạm Nguyễn nương tử, nhất định sẽ trả ."

 

Tưởng Nguyễn trầm ngâm giây lát, hỏi: "Tiểu Sơn, nơi cách bên ngoài đỗi xa xôi, cách kinh thành đến mấy chục dặm, ?"

 

Khóe mắt Tiểu Sơn vẫn còn ướt lệ: "Một tự . Ta bộ ròng rã mấy ngày mới tới chốn nhân gian. Mấy hôm với mẫu núi cùng Nhị Cẩu, nhưng sự thật là lén ngoài."

Phạm Khắc Hiếu

 

Quế tẩu hít một khí lạnh, dù Tiểu Sơn vẫn còn là hài tử, bộ ròng rã mấy ngày quả thực là quá sức. Lòng mẫu nào mà thương con, hơn nữa Quế tẩu và hai nhi tử vốn sống nương tựa . Cơn giận trong lòng tẩu nhanh chóng tiêu tán. Tẩu chỉ Tiểu Sơn mà trách mắng: "Đứa bé ngu dại! Tại với mẫu và đại ca con một tiếng?"

 

"Con... con sợ mẫu và đại ca sẽ đồng ý, nhưng chỉ những món trang sức của Nguyễn nương tử mới thể cứu lão bà nội Quỳnh Hoa."

 

Tưởng Nguyễn mỉm . “Không đáng bận tâm Quế tẩu, cứu một mạng còn hơn kiến tạo bảy tầng phù đồ. Số trang sức vốn dĩ đáng giá là bao, vả lúc mang thai, cũng tiện dùng đến. Chúng đều là vật chết, giữ bằng đổi bạc cứu chữa cho . Mạng do Đại Sơn và Tiểu Sơn cứu giúp, Quế tẩu cho chỗ dung , những ngày qua đều nhờ ân đức chăm sóc của . Ta vốn gì để báo đáp, chi bằng tặng trang sức đó cho , coi như đền đáp ân tình những ngày qua. Tiểu Sơn vẫn còn là hài tử, quan trọng là tâm địa hiền lành, cố ý trộm cắp. Ta thấy Quế tẩu đừng trách phạt bé nữa.”

 

Tiểu Sơn dụi mắt, im lặng Tưởng Nguyễn. Quế tẩu ngượng ngùng, vội vàng . “Sao thể chứ? Nguyễn nương tử, Đại Sơn cứu nàng là việc nên , nàng báo đáp gì chứ, như chẳng quá khách khí ? Vật chúng thật thể nhận. Lát nữa hỏi Tiểu Sơn đổi bao nhiêu bạc, chúng chuộc về là .”

 

Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Đều là vật ngoài , quan trọng, cần chuộc về. Trái là Tiểu Sơn, một một từ nơi , gặp nguy hiểm gì , gặp ai khả nghi chăng?” Nàng lo lắng là một chuyện khác, e rằng của Nguyên Xuyên vẫn còn quanh quẩn bên ngoài, nên dám tùy tiện lộ diện, kẻo rơi miệng cọp. Tiểu Sơn cầm trang sức của nàng ngoài khác phát giác ?

 

Tiểu Sơn lắc đầu . “Không .”

 

Tưởng Nguyễn suy nghĩ giây lát. “Vậy gần đây trong kinh thành xảy chuyện gì ?”

 

Tiểu Sơn suy nghĩ. “Kinh thành đang chiến loạn, khắp nơi đều là .” Họ lánh đời trong núi sâu, tất nhiên rõ cuộc chiến đoạt đích của triều đình, cũng hề danh tính Tuyên Ly.

 

Quế tẩu liền nóng nảy. “Kinh thành đang can qua mà con còn chạy ngoài! Sao con chịu nghĩ lỡ con xảy chuyện gì thì và đại ca con đây? Không thương tích gì chứ?” Vừa nãy còn vẻ giận dữ lôi đình, giờ đây quan tâm đến sự an nguy của con trai, Quế tẩu càng nghĩ càng bất an, nhéo lỗ tai Tiểu Sơn lôi xềnh xệch nhà. “Không , kiểm tra xem con .” Bà dặn dò Đại Sơn. “Đại Sơn, con trông chừng Nguyễn nương tử, đừng để cô xách đồ nặng.” Nói xong thì dẫn Tiểu Sơn .

 

Sau khi Quế tẩu và Tiểu Sơn khỏi, chỉ còn Đại Sơn và Tưởng Nguyễn. Đại Sơn tay chân luống cuống Tưởng Nguyễn, cuối cùng lấy hết dũng khí . “Thật xin , Nguyễn nương tử, là dạy dỗ Tiểu Sơn.”

 

Tưởng Nguyễn hồi thần, . “Có gì ! Tiểu Sơn cũng cố ý, vả chỉ vì cứu , Đại Sơn ngươi đừng để trong lòng.” Nàng nhớ tới tình huống trong kinh thành qua lời Tiểu Sơn, Tiểu Sơn kinh thành đang chiến loạn, rốt cuộc là tình huống gì. Không bây giờ Tiêu Thiều thế nào, Tuyên Phái và đại ca thì ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-457.html.]

Đại Sơn đoán Tưởng Nguyễn đang thất thần vì những lời Tiểu Sơn . Y cho rằng Tưởng Nguyễn đang nhớ nhung phu quân lạnh nhạt, cay nghiệt . Trong mắt Đại Sơn, tính tình Tưởng Nguyễn ôn hòa hiền lành, tất nhiên sẽ cam tâm. Trong lòng y bất bình Tưởng Nguyễn, nghĩ rằng nàng xứng đáng gặp hơn, bèn cất lời: “Nguyễn nương tử, thật thì, nàng cần cứ mãi vấn vương chuyện qua, hãy về phía . Người quý trọng nàng, cứ để chìm dĩ vãng thôi.”

 

Đại Sơn lấy hết dũng khí xong những lời , mặt lập tức đỏ bừng. Tưởng Nguyễn ngạc nhiên y, tất nhiên nàng tình ý của thiếu niên đối với . Mấy ngày qua Đại Sơn quan tâm chu , Tưởng Nguyễn lễ phép giữ cách, nhưng lẽ thiếu niên mới lớn, sống ở nơi thanh bình chất phát, nên ý niệm trong lòng vẫn giữ nguyên thuần khiết.

 

Đại Sơn gương mặt minh lệ của Tưởng Nguyễn, . “Thật Nguyễn nương tử thể ở . Ta... Tiểu Sơn cũng thích nàng. Đứa bé trong bụng Nguyễn nương tử, , cũng thể cùng nàng nuôi dưỡng, thể dạy nó b.ắ.n cung. . .”

 

Lời bày tỏ kín đáo lẽ là cực hạn của Đại Sơn. Đây là đầu tiên y với một cô gái. Đối với Đại Sơn mà , Tưởng Nguyễn từng gả cho cũng cả, con riêng cũng chẳng , y thật lòng chăm sóc nữ nhân .

 

Tưởng Nguyễn thoáng kinh ngạc. Nếu ở bên ngoài, phận hiện tại của nàng chính là gái qua một đời chồng, mang theo cốt nhục, dù thế đáng thương đến chăng nữa, cũng sẽ nam nhân nào bằng lòng cưới về vợ. Nơi đây khác, Đại Sơn còn trẻ tuổi như , vốn dĩ thể tìm cô nương hơn, nhưng y vẫn thổ lộ tâm ý với nàng.

 

Tưởng Nguyễn thiếu niên mặt, khí chất tựa ánh dương quang, vương chút bụi trần thế tục, nàng mỉm . “Cám ơn thịnh tình của ngươi, nhưng Đại Sơn, chính thể chăm sóc con .”

 

Nàng bình tĩnh, chút d.a.o động, hiển nhiên, tâm tư nàng vì lời của Đại Sơn mà xảy chút đổi nào, nàng động lòng.

 

Đại Sơn thất vọng nàng, cam lòng hỏi. “Là bởi vì… Nguyễn nương tử vẫn quên ?”

 

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , đang trả lời, đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, nàng nhịn đưa tay che bụng. Cảm giác đau càng lúc càng lớn, càng lúc càng mãnh liệt, nàng nhịn rên lên một tiếng, đỡ lấy cột nhà khom xuống.

 

“Nguyễn nương tử?” Đại Sơn thoạt đầu sửng sốt, thấy dáng vẻ Tưởng Nguyễn khó chịu cũng hoảng hốt theo, vội vàng tới, để tâm nam nữ cách biệt, đỡ lấy Tưởng Nguyễn . “Nguyễn nương tử, nàng ?”

 

“Đau quá.” Tưởng Nguyễn khẽ rên, đôi mày lá liễu nhíu chặt, trong nháy mắt sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy. Đại Sơn thấy tình thế , vội vàng cao giọng kêu. “Mẹ! Mẹ, Nguyễn nương tử !”

 

Quế tẩu đang ở trong phòng dạy dỗ Tiểu Sơn, Đại Sơn gọi thì vội vàng chạy . Vừa thấy dáng vẻ Tưởng Nguyễn, tẩu kinh hãi tột độ, vội hỏi: “Xảy chuyện gì?” Vừa , tẩu tiến đến đỡ Tưởng Nguyễn, thấy rõ thần sắc nàng, càng cả kinh, thất thanh: “Chẳng lành , e rằng sắp lâm bồn!” Tẩu vội vàng dặn dò: “Đại Sơn, con mau gọi bà đỡ tới, Nguyễn nương tử sắp sinh, dìu nàng nhà .”

 

Đại Sơn đáp lời vội vã chạy . Quế tẩu cẩn thận đỡ Tưởng Nguyễn phòng. Giờ phút , Tưởng Nguyễn đau đến mức mồ hôi đầm đìa trán, nàng c.ắ.n chặt răng, để kêu thành tiếng. Quế tẩu thấy thì đau lòng khôn xiết, khuyên nhủ: “Nguyễn nương tử ngàn vạn chớ gắng sức, bây giờ hài tử chỉ mới bắt đầu động thai, lúc nào mới sinh, chớ dốc hết sức lực bây giờ. Ta sẽ lập tức nhờ nấu chè trứng gà đường đỏ, Nguyễn nương tử ăn một chút để dưỡng sức, lát nữa mới thể thuận lợi sinh hạ cốt nhục.”

 

Tưởng Nguyễn hai kiếp đầu lâm bồn, dù thường ngày điềm tĩnh trấn định đến , trong lòng vẫn tránh khỏi nỗi sợ hãi. Song, nàng vốn là lý trí và lãnh đạm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu với Quế tẩu, khẽ đáp: “Được.”

 

Quế tẩu vội vàng chạy sang nhà kề bên, nhờ cô con dâu trẻ giúp nấu trứng gà, đó xuống mép giường trông chừng Tưởng Nguyễn. Tẩu nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng an ủi nàng đừng sợ hãi. Tưởng Nguyễn đau đớn đến mức hoảng loạn, bất giác gọi tên Tiêu Thiều thành tiếng: “A Thiều. . .”

 

Ngay giờ phút , Tiêu Thiều đang từ kinh thành gấp rút cưỡi ngựa phi như bay về phía . Chẳng , vẻ mặt đột nhiên ngẩn . Tưởng Tín Chi theo sát bên cạnh thấy, liền hỏi: “Đã xảy chuyện gì ?”

 

Tiêu Thiều mím môi, lắc đầu đáp: “Không gì.”

 

Loading...