Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 462

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:51:56
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người phủ Tướng quân tới sớm. Triệu Quang và Lý thị đối với hai đứa bé yêu thích buông tay, các phu nhân Triệu gia cũng . Quà tặng của mỗi đều quý trọng hơn khác. Triệu Quang ha hả, chỉ Minh Sênh là một kỳ tài luyện võ, ngày nhất định bồi dưỡng thật .

 

Lâm Tự Hương Tưởng Nguyễn : “Nhìn giống nàng, tại biểu cảm tính tình cứ giống y như phu quân nàng thế? Nhỏ như cao ngạo như thế, ngày sẽ thành đây?”

 

Tưởng Nguyễn cũng theo: “Tính khí Nam Tự hơn nhiều.”

 

Nam Tự quả thật tính khí , vui vẻ chui n.g.ự.c Tề Phong. Bé con đáng yêu, da trắng nõn, đôi mắt giống Tiêu Thiều, hoạt bát hơn Minh Sênh. Gặp liền , giờ đang ôm cổ hôn Tề Phong. Tề Phong híp mắt chờ đợi, ai ngờ Tiêu Thiều đoạt lấy tiểu nhi, lườm Tề Phong một cái ôm con gái thẳng ngoài.

Phạm Khắc Hiếu

 

“… Có ý gì đây? Ê lão Tam, cần nhỏ mọn thế chứ! Đó cũng là khuê nữ của mà!” Tề Phong tức giận .

 

“Ngươi sinh ?” Tiêu Thiều hỏi ngược một câu.

 

Tề Phong ha ha, Tiêu Thiều ôm con gái khỏi, răn dạy: “Sau tùy tiện cận với khác, kẻ trong thiên hạ nhiều lắm.”

 

“Cái thật là.” Tề Phong cảm thấy tủi .

 

Tân khách lục tục kéo đến đông đủ. Quy trình tiệc bách nhật diễn suôn sẻ. Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự dáng dấp quá đỗi khả ái, mặc dù Tiêu Minh Sênh vẻ lạnh lùng, nhưng điều đó hề ảnh hưởng đến sự yêu thích mà các vị phu nhân mặt tại đây dành cho nhóc tỳ . Nhất là các phu nhân trẻ tuổi, trong lòng thầm nghĩ nếu ngày Tiêu Minh Sênh thể trở thành con rể của thì quả là một chuyện .

 

Tưởng Nguyễn híp mắt nghênh đón khách khứa. Từ khi sinh con, khí chất nàng càng thêm ôn hòa. Có lẽ vì càng hạnh phúc, nên những góc cạnh sắc bén mài mòn .

 

Tiệc bách nhật kéo dài đến tối, phủ Cẩm Anh Vương ngựa như nước, lâu lắm phủ mới náo nhiệt như thế. Sự quan tâm của Tiêu Thiều dành cho Tưởng Nguyễn đều thấy rõ, ai nấy đều hết sức hâm mộ. Ngay lúc Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều đang ở cửa tiễn tân khách, đột nhiên thấy tiếng bà v.ú giữ hai bé con thét lên, lòng cả kinh hãi. Chưa kịp gì, thấy bóng Tiêu Thiều lóe lên như một luồng gió. Tưởng Nguyễn kinh ngạc, lập tức như phát điên chạy bên trong.

 

Nàng thấy bà v.ú ngã đất, kẻ bên cạnh chính là Kỳ Mạn, mà đất, là Tuyên Ly.

 

Tiêu Thiều một tay ôm con, Tưởng Nguyễn lập tức bước nhanh đến, chẳng màng gì khác. May mắn , Minh Sênh và Nam Tự đều thương tổn. Nam Tự chớp mắt nàng, giống như hiểu xảy chuyện gì.

 

Dạ Phong : “Bọn họ đột nhiên xuất hiện, tay quá nhanh, Kỳ Mạn g.i.ế.c đứa trẻ, Tuyên Ly cản một đao .” Dạ Phong đến đây, bản cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Ai cũng Tuyên Ly và phủ Cẩm Anh Vương là tử địch, tại đứa trẻ cản một đao? Đây là chuyện ai thể lý giải .

 

Tiêu Thiều che chắn cho đứa trẻ kỹ lưỡng. Thị vệ vây kín Kỳ Mạn. Ả thể tin nổi trừng mắt Tuyên Ly, cất tiếng hỏi: “Tại ?” Ngay lập tức, giọng ả đột nhiên cao vút, bén nhọn đến mức chói tai, gào lên: “Tại ? Rốt cuộc là tại ? Tại !”

 

Tại ? Hôm nay ả liều trộn nơi , chỉ vì trừ khử hai tiện chủng ! Chúng là cốt nhục của Tiêu Thiều, là cháu ngoại của Hướng Tiểu Viên! Lòng ả chất chứa hận thù, hận Nam Cương thể chiếm đoạt Đại Cẩm. Chỉ cần g.i.ế.c hai nghiệt chủng , ả coi như thỏa nguyện tâm nguyện. Khó khăn lắm ả mới đột nhập , sắp thực hiện mục đích thì tất cả Tuyên Ly phá hỏng. Tại khoảnh khắc cuối cùng đột nhiên xông đỡ nhát đao cho tiện chủng đó chứ! Tại chứ!

 

Tưởng Nguyễn rũ mắt, chăm chú Tuyên Ly. Nửa ngã quỵ mặt đất, trông cực kỳ chật vật, một nhát đao cắm sâu ngay giữa lồng ngực. Trong ánh mắt Tưởng Nguyễn, hoài nghi, đề phòng, khó hiểu, nhưng tuyệt nhiên hề một tia tình cảm nào. Đó là ánh mắt quyết liệt chỉ dành cho tử địch. Tuyên Ly khổ. Hắn thể giải thích gì đây? Hắn khạc một ngụm m.á.u tươi, thốt lên: “Hóa … nàng quả thực hận sâu đậm.”

 

Tưởng Nguyễn chợt trợn tròn mắt. Lời là ý gì? Nàng Tuyên Ly chằm chằm, một suy đoán kinh thiên động địa thoáng hiện trong tâm trí nàng.

 

“Nàng thực sự hận …” Tuyên Ly lặp .

 

“Ta vẫn luôn thể lý giải, tại rốt cuộc chuyện thành thế , vốn dĩ nên như , tại là Tuyên Phái. Sau đó hiểu , nàng mới chính là biến .” Tuyên Ly khẽ . Câu lẽ những xung quanh hiểu, nhưng Tưởng Nguyễn thấu rõ thâm ý trong lời . Hắn đang nhắc đến chuyện trùng sinh, chuyện kiếp . Hắn tất cả.

 

Tưởng Nguyễn chằm chằm Tuyên Ly, im lặng đáp. Thế nhưng, Kỳ Mạn ngừng dãy dụa, vọt lên , vẻ mặt ả vô cùng nôn nóng, hoảng loạn. Hạ Thanh tin chạy tới, thấy dáng vẻ điên cuồng của Kỳ Mạn thì giật , lên tiếng: “Sao ả phụ nhân bất thường đến thế? Cứ như thể trúng thất tâm phong?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-462.html.]

 

Đương nhiên Kỳ Mạn sẽ vô duyên vô cớ trúng thất tâm phong. Kẻ hôm nay thể trộn đây, dĩ nhiên là một nhân vật tầm thường. Chẳng qua Hạ Thanh càng tỏ vẻ hứng thú, : “Ta lầm. Ả xác thực hạ cổ trùng. Đây là Tử Mẫu Cổ. Ả hạ Mẫu Cổ, nhát đao …” Hắn chợt sang Tuyên Ly. “Thật may mắn!”

 

Chỉ vài câu ngắn ngủi, lập tức hiểu rõ: Kỳ Mạn hạ Tử Cổ lên hai đứa trẻ. Tề Phong hỏi: “Loại cổ đó là gì?”

 

“Phệ Tâm Cổ.” Hạ Thanh đáp. “Nếu ả thành công, chúng tuyệt đối thể giữ mạng sống của ả, bởi nếu Mẫu Cổ chết, trúng Tử Cổ cũng sẽ vong mạng theo. Hơn nữa, loại cổ cực kỳ cay độc, hạ sẽ chịu thống khổ vạn phần, chỉ ả mới thể tự phối giải dược. Một khi khống chế…” Một khi khống chế, chẳng Minh Sênh và Nam Tự đều sẽ rơi tay Kỳ Mạn .

 

“Đồ phụ nhân cay nghiệt!” Lâm quản gia giận dữ quát. “Quả nhiên vẫn y hệt năm xưa!”

 

Tiêu Thiều ôm chặt lấy con, đôi mày cau . Nam Tự gì về sự tình xảy , thấy thú vị mà khanh khách. Tiếng ngây thơ đột nhiên chọc giận Kỳ Mạn. Ả trừng mắt Nam Tự chớp, bất chợt cất tiếng lớn, : “Hướng Tiểu Viên, ngươi đắc ý lắm !”

 

Cái tên Hướng Tiểu Viên hề xa lạ với , chẳng qua ít thế của Tiêu Thiều. Kỳ Mạn Nam Tự, gọi Hướng Tiểu Viên, quả thực chút kỳ quái. Sắc mặt Tiêu Thiều băng lạnh. Kỳ Mạn liều mạng gào thét tiếp: “Ta chính là ngươi toại nguyện! Dù ngươi yêu thích đến nhường nào, , chung quy sẽ một ngày đoạt khỏi tay ngươi! Bây giờ thì , chết, tại ngươi vẫn còn sống!”

 

“Phệ Tâm Cổ bắt đầu c.ắ.n trả .” Hạ Thanh nhận định. “Có điều, rốt cuộc ả thứ gì kích thích? Đang yên đang lành đột nhiên nổi cơn thịnh nộ?”

 

Mọi đều rõ sự tình, nhưng Tưởng Nguyễn hiểu rõ. Kỳ Mạn hôm nay vốn ôm tâm thế liều c.h.ế.t đến đây. Ai ngờ, ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc, chuyện Tuyên Ly phá hỏng. Mắt thấy sắp mất mạng mà vẫn đạt mục đích, với bản tính cứng rắn của Kỳ Mạn, thể cam tâm chịu đựng? Huống hồ, việc thấy Nam Tự Tiêu Thiều ôm bình yên vô sự, e rằng càng kích động nỗi hận thù sâu sắc trong lòng ả .

 

Chư vị thị vệ đều đề phòng Kỳ Mạn đột nhiên tay, nhưng thấy ả trúng thất tâm phong, hơn nữa dường như đ.á.n.h mất công lực, trông khác gì một kẻ điên khùng.

 

“Ngươi mưu hại cốt nhục của , còn xem ưng thuận .” Tưởng Nguyễn lạnh lùng đáp. “Chỉ riêng tội danh , ngươi c.h.ế.t vạn cũng đủ chuộc!”

 

Đối với kẻ dám tổn hại cốt nhục của , Tưởng Nguyễn quyết bao giờ nương tay. Kỳ Mạn dường như dần tỉnh táo , thận trọng Tưởng Nguyễn, hồi lâu mới nhận . Ả cất lời: “Thì là ngươi, Tưởng Nguyễn. Ta ngươi. Khi còn ở Phủ Thượng thư, việc mẫu ngươi c.h.ế.t dễ dàng như … tất cả đều nhờ công cả.”

 

“Ngươi cái gì?” Tưởng Nguyễn kinh ngạc, tiến lên hai bước, nghiêm giọng hỏi: “Mau rõ ràng!”

 

“A Nguyễn,” Tiêu Thiều nắm tay nàng, ngầm hiệu cho nàng giữ bình tĩnh. Tiếng ghê rợn của Kỳ Mạn truyền đến. “Ta thấy mẫu ngươi cũng là một nữ nhân si tình, theo một kẻ như Tưởng Quyền, quả thật đáng thương. Thế nhưng đời ghét nhất những kẻ si tình. Cho nên, khi Hạ Nghiên diệt trừ cô , ban cho một vị thuốc. Thuốc đó vốn dĩ thể độc c.h.ế.t cả ngươi luôn, nào ngờ ngươi cuối cùng tránh một kiếp. Ngươi gặp may . Nếu , ngươi của ngày hôm nay! Tuy nhiên, ngươi cũng cảm ơn . Nếu nhờ vị t.h.u.ố.c đó của , thủ đoạn Hạ Nghiên dùng để đối phó với con ngươi, chỉ sợ còn tàn độc hơn gấp vạn !”

 

“Ngươi…” Lòng Tưởng Nguyễn lạnh lẽo. Nàng vốn cảm thấy loại độc d.ư.ợ.c đó vô cùng kỳ quái. Dù Hạ Nghiên bản lĩnh thông thiên chăng nữa, việc bà độc d.ư.ợ.c Nam Cương vẫn là một chuyện vô cùng lạ lùng. Giờ đây, chuyện sáng tỏ. Nàng cố gắng bình tĩnh , chất vấn: “Tại ngươi chuyện đó?”

 

“Tại như ?” Tiêu Thiều chất vấn. Kỳ Mạn mai danh ẩn tích, ẩn tại phủ Thượng thư, chỉ nhằm mượn nơi đây bàn đạp thực thi kế hoạch. Trong tình cảnh đó, lẽ nên im lặng tiếng mới . Cớ âm thầm dấy lên phong ba? Dẫu , tại phủ Thượng thư, cũng chẳng hề ai đối đầu cùng bà .

 

Kỳ Mạn bật . Nhiều năm qua, nàng dùng nước t.h.u.ố.c đổi dung mạo , khiến gương mặt trở nên tầm thường, nào còn chút phong thái công chúa diễm lệ vang danh bốn cõi năm xưa. , phong thái cao quý của công chúa Nam Cương vẫn khắc sâu trong xương tủy. Giờ khắc , một cái nhíu mày, một tiếng , nàng tựa như trở về tháng năm tuổi trẻ, ẩn chứa yêu mị khó lường. Nàng đáp: “Tại ư? Chẳng qua cảm thấy cuộc sống quá đỗi tẻ nhạt. Ta ghét nhất những kẻ si tình, si tình thì ? Nếu cô cứ u mê tỉnh, chi bằng giúp nàng trả giá bằng tính mạng, chẳng sẽ thú vị ? Chính thê thì chứ? Chẳng cuối cùng cũng rơi kết cục lụi tàn đó ư?”

 

Lời Tiêu Thiều hiểu rõ. Ban đầu Hướng Tiểu Viên là Thái tử phi, nhưng Kỳ Mạn một lòng gả Đông cung. Tuy nhiên, Hướng Tiểu Viên danh tiếng lừng lẫy khắp nhân gian. Nàng từng mặt Kỳ Mạn mà thốt với Thái tử Hồng Hi rằng, đời chỉ cầu một đời một kiếp một đôi , cần thất thông phòng, đó mới là lẽ sống của nàng. Có lẽ, ngay giây phút đó, mối hận với chính thất khắc sâu trong lòng Kỳ Mạn. Đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn từng nguôi ngoai.

 

“Trên đời vì tình mà sinh lụy. Dẫu chịu trừng phạt, đó cũng là thiên ý định, ngươi thể mạo xưng mặt ý trời.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng thốt lên. Kỳ Mạn là hung thủ hại c.h.ế.t mẫu nàng, đồng thời là hung thủ hại c.h.ế.t cha Tiêu Thiều, giờ còn định hại cốt nhục của nàng. Một kẻ như , dù bi t.h.ả.m đáng thương đến mức nào nữa, cũng đáng đồng tình. Nàng mỉm , khóe mắt chân mày đều là sự châm chọc sắc lạnh. “Huống chi, ngươi hiểu rõ, Thái tử Hồng Hi bao giờ yêu ngươi. Cái gọi là tự than tự trách, đều là do ngươi ôm lấy mối tình đơn phương, tự đa tình. Cần chi tự khiến bản trở nên ti tiện như ?”

 

“Ngươi bậy!” Kỳ Mạn giống như Tưởng Nguyễn đ.â.m trúng nỗi đau thầm kín, nàng lập tức buông lời mắng nhiếc, dường như còn nhào tới gây thương tổn Tưởng Nguyễn. Cẩm Nhị lắc khống chế nàng . Kỳ Mạn suýt chút ngã nhào, đỡ lấy góc bàn âm lãnh : “Ngươi cái gì? Ngươi yêu chiều, cuộc sống cao cao tại thượng, cần lo nghĩ, chỉ cần cất lời, cam lòng nhảy chốn dầu sôi lửa bỏng vì ngươi. Ngươi từng một giãy giụa, ngươi từng nếm trải mùi vị yêu mà chẳng thể , ngươi gì cả, ngươi lấy tư cách gì mà phán xét !”

 

“Ta từng.” Tưởng Nguyễn bình tĩnh đáp lời. “Ta từng một cầu sinh trong bóng tối, từng phản bội, từng thể tin ai, thấy con đường phía . Ta từng yêu mà , cuối cùng phát hiện tất cả chỉ là một trò hề nực . Cái ngươi gọi là phản bội, chỉ thể , từng giao phó cả đời tin tưởng, để đổi lấy một cái giá bi t.h.ả.m khôn cùng. Chính nhờ sự ban tặng của y mà mới của ngày hôm nay. Mọi thứ hiện tại nắm giữ, đều là những gì từng đ.á.n.h mất ở kiếp . vì lẽ đó mà coi đó là cớ để hành động sai trái.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt . “Nếu ngươi những thứ như hiện tại, trong đời , ngươi cũng chấp nhận trả một cái giá bi thương gấp bội mới xứng đáng .”

 

 

Loading...