Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:04:04
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Vừa qua khỏi lễ tất niên, ánh dương mang theo ấm mùa xuân. Mấy hôm nay mặt trời rực rỡ, khắp kinh thành đều tưng bừng náo nhiệt, tràn ngập khí mừng xuân.

 

các thư sinh trong Quốc Tử Giám tâm tư để cảm nhận khí mùa xuân. Tất cả đều đang gấp rút chuẩn cho khoa thi diễn chỉ còn mười mấy ngày nữa. Trong phòng thư sinh thảo luận say sưa, ngoài sân Tống Chủ Bạc đang đàm luận cùng Trần Tế Tửu.

 

“Khoa thi , hạ quan thấy các học trò đều tài.” Tống Chủ Bạc liếc bên trong.

 

Trần Tế Tửu gần bốn mươi tuổi, đầu lốm đốm bạc, phong thái như tiên phong đạo cốt, vuốt râu, . “Mời Tống đại nhân cứ .”

 

“Chính là Mạc Thông, Vương Lăng Bình, Liễu Mẫn.” Tống Chủ Bạc trầm ngâm . “Ba vị thí sinh , từ Tứ Thư Ngũ Kinh cho đến luật lệ, sách lược đều thành tích vượt trội.”

 

Trần Tế Tửu trả lời ngay, yên lặng một lúc, Tống Chủ Bạc thận trọng y, ngập ngừng hỏi. “Đại nhân cảm thấy ? Xin hãy rõ.”

 

Lúc Trần Tế Tửu mới lắc đầu . “Liễu Mẫn đúng là tệ, nhưng ở phần sách lược thì chút bảo thủ, cố chấp, thế cục trong triều, tính khí quá thẳng thắn, cực đoan.”

 

“Vậy…” Tống Chủ Bạc cũng nhíu mày. “Trò Liễu Mẫn xuất nghèo khó, thế cục trong triều cũng là chuyện khó tránh khỏi.”

 

“Ta thấy Tưởng Siêu tệ.” Trần Tế Tửu cắt đứt lời của . “Ta từng qua bài văn do , lời lẽ chu mặt, cũng coi như là một nhân tài.”

 

Tống Chủ Bạc lắc đầu. “Quá khéo léo, chỉ đạo lý rỗng tuếch, chắc là chuyện .”

 

Trần Tế Tửu khẽ chớp mắt, cất lời: "Hai chúng bàn luận cũng vô ích. Rốt cuộc việc vẫn do Thánh thượng định đoạt."

 

Tống Chủ Bạc cũng mỉm tán đồng.

 

Giờ tan học buổi sáng, các học tử Quốc Tử Giám tụ tập thành từng nhóm bước khỏi cổng. Đi phía chính là Tưởng Siêu, lúc đang rạng rỡ, trò chuyện cùng hai đồng học bên cạnh.

 

"Vương càng lúc càng tinh thông, khiến tiểu tự thấy hổ thẹn." Tưởng Siêu khẽ lộ vẻ hổ.

 

Vương Tử Lăng chắp tay: "Tưởng chớ quá khiêm tốn, luận về sách lược, vẫn luôn bằng ngươi."

 

Thiếu niên áo xanh bên cạnh : "Hai vị đài mà còn tự hạ như nữa, tiểu đành nhảy sông tự vẫn thôi." Người chính là Mạc Thông, tâm trạng cực kỳ , phất tay: "Mấy ngày nay đèn sách khiến đầu đau nhức, chi bằng nên giải khuây một trận, hôm nay bao trọn, chúng cùng đến Đông Phong Lầu tụ tập, các thấy ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-50.html.]

 

Vừa dứt lời, các học tử xung quanh thấy, cũng ùa tới: "Mạc tay, lẽ nào mời chúng ? Đâu thể keo kiệt như thế !"

 

Mạc Thông bật ha hả: "Các ngươi còn dám bảo hẹp hòi ư? Được , hôm nay sẽ hào phóng một phen, mời chư vị đồng học cùng thưởng thức một bữa tiệc linh đình, để phụ lòng mong mỏi của !"

 

Đoàn rôm rả bước ngoài, ai nấy đều là thiếu niên hăng hái phấn khởi. Thế nhưng, đằng lưng họ, cánh cổng lớn của Quốc Tử Giám, vẫn còn một lặng lẽ . Người vóc dáng cao lớn, mặc trường bào cũ kỹ bạc màu, gương mặt thanh tú trắng trẻo, nhưng toát lên vẻ cô độc và phẫn chí. Hắn dõi theo đám xa, mặt thoáng hiện một tia khinh miệt.

 

Phạm Khắc Hiếu

Đây chính là Liễu Mẫn mà Tống Chủ Bạc và Trần Tế Tửu nhắc tới. Khác biệt với những học sinh khác, con nhà quý tộc. Gia cảnh Liễu Mẫn nghèo khó, ở nhà chỉ già là quả phụ. Mẹ một bằng hữu cũ là phu nhân trong kinh thành, nhờ mới thể tìm cách đưa Liễu Mẫn Quốc Tử Giám. Bà là cực kỳ giữ sĩ diện, nhưng vì Liễu Mẫn nhập học, đành hạ cầu xin bằng hữu cũ giúp đỡ. Sau khi nhập học, Liễu Mẫn tự thề với lòng , nhất định thành công để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của .

 

Phần lớn các học sinh trong Quốc Tử Giám đều là công tử thế gia, chỉ chơi bời lêu lổng, hư danh vô thực, khiến Liễu Mẫn luôn cảm thấy khinh thường. Người duy nhất thấy chút bản lĩnh là Mạc Thông, dù cũng là công tử thế gia, nhưng Mạc Thông hề giao hảo với bần hàn như . Liễu Mẫn chính thức trở thành lập dị trong Quốc Tử Giám, giờ đều một lẻ bóng.

 

Liễu Mẫn trở ký xá của Quốc Tử Giám, trong học xá chỉ một . Mặc dù Quốc Tử Giám xây ký xá, nhưng đối với các công tử thế gia, nơi chẳng thể sánh bằng phủ xa hoa của họ, họ . Điều vô tình mang đến tiện nghi cho Liễu Mẫn, một chiếm trọn căn phòng lớn rộng rãi.

 

Hắn đặt bài thi lên án thư, ngước mắt thì kinh ngạc, án thư chẳng tự lúc nào xuất hiện thêm một phong thư. Trong ký xá chỉ tiểu đồng quét dọn mới phép , rõ là do ai gửi gắm. Liễu Mẫn do dự cầm xuống, mở phong thư , một tờ giấy trắng như tuyết liền rơi xuống.

 

Đó chỉ là một tờ giấy tầm thường, thể sánh với loại giấy Lê Hoa trân quý mà đám công tử thế gia dùng. Liễu Mẫn khom nhặt lên, mở , đập mắt chính là hàng chữ mạnh mẽ, sắc bén. "Xưa , các đức Quân vương dùng Lễ trị quốc, quốc gia hưng thịnh. Sau Quân vương thoái vị, đất nước suy yếu. Có cho rằng dùng Lễ trị quốc là chính đạo. , kẻ cất lời: Lễ tuy , song thể quản thúc lòng dân, chỉ Pháp nước nghiêm minh, thiên hạ quy phục thì mới thể đạt thái bình thịnh vượng. Ta chỉ là một kẻ ngu si, tâm tư rối bời khó giải, kính xin quân tử chỉ giáo về đạo trị nước."

 

Đây rõ ràng là lời thỉnh giáo, một cách thức thường thấy giữa các học sinh trong Quốc Tử Giám. Hễ vấn đề cần thảo luận, họ sẽ thư bày tỏ nghi vấn, coi đây là một phương thức giao lưu của văn nhân, đồng thời cũng là một thú vui tao nhã. Song, với phận của Liễu Mẫn, giờ hề ai chủ động luận đàm với . Trong thư hề ký tên, rõ ai là . Liễu Mẫn trầm ngâm một lát, vẫn tìm chút đầu mối nào, nét chữ tiêu sái phóng khoáng . Có câu "thấy chữ như thấy ", nét chữ qua thì sắc bén mạnh mẽ, nhưng kỹ thấy chút tròn trịa mượt mà, quả thực khó bề phân định. Nhất thời, lòng hiếu thắng của khơi dậy, lập tức lấy một tờ giấy lớn án thư, mài mực, hạ bút.

 

Chờ khi xong, cầm giấy lên thổi, nhưng bỗng thấy khó xử. Chẳng đưa thư là ai, xong cũng gửi hồi âm cho ai. Suy nghĩ một hồi, Liễu Mẫn lắc đầu, tự ngu ngốc. Hắn bỏ giấy phong thư, nghĩ nghĩ , cuối cùng vẫn đặt nó lên án thư, coi như chỉ là một trò đùa .

 

Người thư chỉ Liễu Mẫn. Bên trong Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng đặt bút xuống, Bạch Chỉ nhận lấy phong thư, cẩn thận hong khô mực. Liên Kiều cất lời: "Lại gọi tiểu đồng đưa thư nữa tiểu thư?"

 

Tưởng Nguyễn gật đầu: "Không cần vội, đợi qua hôm nay tính."

 

"Tiểu thư, việc quả thực thỏa." Lộ Châu chút chần chừ lên tiếng: "Nếu lỡ ngoài phát hiện thì ? Lại là thư cho một nam nhân xa lạ như ..."

 

"Sợ hãi cái gì? Ta hề ký tên." Tưởng Nguyễn bình thản đáp. "Hơn nữa, đời cũng sẽ bao giờ nghĩ rằng liên lạc, dẫu chúng từng diện kiến bao giờ."

 

Liên Kiều thắc mắc: "Nhắc tới mới thấy lạ, tiểu thư từng gặp mặt, vì thư cho đó?"

 

Tưởng Nguyễn chỉ khẽ , đáp lời, trong lòng thầm tính toán Liễu Mẫn lúc chắc phong thư đầu tiên của nàng. Ta nhớ rõ ba đầu bảng vàng kiếp , chính là Vương Tử Lăng, Mạc Thông và Tưởng Siêu. Liễu Mẫn chỉ xếp thứ mười tám. ba năm , triều đình phanh phui chuyện quan chủ khảo kỳ thi năm đó nhận hối lộ, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, xử lý quan chủ khảo, đó mới điều tra danh sách thí sinh và trúng Liễu Mẫn. Nhờ cơ duyên đó, Liễu Mẫn thăng lên quan tam phẩm, dần dần tiến chức, cuối cùng trở thành Thái phó đương triều.

 

Loading...