Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:04:21
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tất nhiên lời đồn đãi trong kinh cũng nơi thể truyền tới. Chẳng hạn như Liễu Mẫn ở Quốc Tử Giám, gì về sự kiện xảy đêm qua. Nhiều ngày nay, đều chuyên tâm chuẩn cho khoa thi sắp tới, cùng bí ẩn luôn trao đổi thư từ với . Mỗi ngày đặt thư hồi âm bàn, phong thư thấy đối phương nhận, nhưng đó bàn thêm một phong thư khác. Tựa như cần xem thư hồi âm của đối phương cũng gì.

Phạm Khắc Hiếu

 

mấy ngày trao đổi ngắn ngủi, Liễu Mẫn cũng phát hiện, tài học của đối phương thượng thừa, ý kiến của họ tuy sự bất đồng, nhưng đối phương luôn biện pháp từng bước thuyết phục , hơn nữa luận điểm đưa vô cùng thấu đáo, khiến khác thể tâm phục khẩu phục.

 

Ở Quốc Tử Giám, Liễu Mẫn bằng hữu, vì trong lòng lặng lẽ coi bí ẩn là tri kỷ. Hôm nay bàn theo thường lệ cũng thêm một phong thư, nhưng bàn luận vấn đề học thuật với , mà thư chỉ hai chữ. Cát tường.

 

Đây là đang cầu chúc thành công trong kỳ khoa thi mấy ngày . Liễu Mẫn khẽ , cất phong thư lòng. Y xoay ngoài quanh một lượt, đoạn bước lớp học, thấy đang bàn luận sôi nổi.

 

“Không ngờ Tưởng trở về tuyệt diệu đến nhường , vũ điệu tối hôm qua ngay cả Nhị tiểu thư Tưởng gia cũng thể sánh bằng.”

 

Liễu Mẫn im lặng tới chỗ của . Tất nhiên, đang bàn tán về chuyện xảy Linh Lung thuyền tại Hội Hoa Đăng tối qua. xuất bần hàn, căn bản tư cách tham dự, càng chi tiết xảy chuyện gì, tự khắc cũng chẳng thèm bận tâm.

 

“Thế nhưng Tưởng Đại tiểu thư mệnh khổ, từ bé đưa tới thôn trang , nay hồi phủ Tưởng phu nhân đối phó độc địa như thế, thật đáng thương .” Một vị công tử trẻ khác gật gù, ngữ khí nửa đồng tình nửa hả hê mà thốt lên.

 

“Tưởng phu nhân và Tưởng Nhị tiểu thư vốn thường ngày trông đoan trang dễ gần, thể giở trò hạ lưu như thế?”

 

“Biết mặt, khó lòng. Ngươi thấy cử chỉ của Tưởng Nhị tiểu thư đối với Cẩm Anh vương tối qua ? E là nàng sớm toan tính bám cành cao .” Người dứt lời, vị học trò đối diện lập tức châm chọc. “Ngươi xem cái giọng điệu ganh tị của kìa, hận thể thế Cẩm Anh vương, rước mỹ nhân về phủ ?”

 

Cả đám ầm lên. lúc , một từ ngoài cửa bước , y phục gấm vóc quý giá, nhưng đôi mày nhíu chặt. Đó chính là Tưởng Siêu. Thấy tiến , tức khắc im bặt nghị luận, trong ánh mắt đều lộ vài phần chế nhạo. Tưởng Siêu đương nhiên hiểu ánh mắt của họ ẩn chứa ý tứ gì, một ngọn lửa tên lập tức bùng lên trong lòng, cảm giác như tất cả đều đang vây quanh nhạo . Bởi , bước nhanh , ngang qua chỗ Liễu Mẫn thì vô tình va bàn của . Chiếc bàn rung lên khiến nghiên mực bàn đổ ụp xuống, văng tung tóe lên Liễu Mẫn.

 

Tưởng Siêu hung hăng đầu . Mực cũng văng cả lên xiêm y của . Đang lúc điên tiết chẳng chỗ phát tiết, y phục dính bẩn, đợi Liễu Mẫn kịp đáp lời nắm chặt cổ áo đối phương. “Ngươi cái trò gì hả!”

 

Tại Quốc Tử Giám, Tưởng Siêu giờ luôn giữ vẻ ngoài thiện hòa nhã. Tuy thiết với Liễu Mẫn, nhưng cũng từng chủ động gây chuyện. Song, hôm nay bực bội chỗ trút giận. phần lớn học trò trong Quốc Tử Giám đều xuất quyền quý, thể tùy tiện đắc tội. Nhìn khắp giảng đường, chỉ một Liễu Mẫn là kẻ dễ bề bắt nạt nhất.

 

Những xung quanh chỉ khoanh tay quan sát, chẳng ai dại gì bênh vực Liễu Mẫn. Liễu Mẫn Tưởng Siêu xách cổ áo lên. Bản vốn cao lớn, sức lực cũng kém hơn, giờ phút chỉ còn dùng ánh mắt kiêu ngạo, chăm chú Tưởng Siêu mà thốt nửa lời.

 

Tưởng Siêu chẳng thấy chút sợ hãi nào trong mắt Liễu Mẫn, lập tức cảm thấy lửa giận ngút trời, chỉ hận thể xé nát kẻ đối diện. Hắn hít một thật sâu, đột nhiên nở nụ lạnh, ác ý lên tiếng. “Ngươi bẩn xiêm y của , ngươi xem thế nào mới đây?”

 

Ở Quốc Tử Giám, Liễu Mẫn vốn dĩ luôn kiêu ngạo, nếu là thường ngày gặp chuyện như thế , nhất định sẽ tranh luận đến cùng, thà c.h.ế.t cũng chịu khuất phục. Tưởng Siêu hỏi như , đối với lòng tự ái cực mạnh của chính là một sự sỉ nhục to lớn. Tất cả đều chờ xem màn kịch , nhưng ngoài dự đoán của , thiếu niên quật cường lúc cúi thấp đầu xuống, cất lời. “Thật xin .”

 

Tất cả đều ngỡ ngàng chôn chân tại chỗ.

 

Trong khoảnh khắc sắp bộc phát, hiểu Liễu Mẫn chợt nhớ đến những phong thư bí mật của lạ gửi cho . Trong đó, một phong thư đối phương tranh luận với về lẽ sống ở đời: nên khom lưng cúi đầu mặt kẻ quyền quý . Liễu Mẫn vốn là thà c.h.ế.t chịu khuất phục, nhưng đối phương khuyên rằng đủ sáng suốt. Người , nội tâm cần chính trực, nhưng thuận theo thế đạo mới là thượng sách. Lấy thí dụ cây trúc trong rừng, hiếm cây gãy đổ, bởi chúng nghiêng theo chiều gió, nhờ đó giữ cho nguyên vẹn, cuồng phong thổi gãy. Ngược , những cây thẳng tắp, những đóa hoa dại ven đường luôn gió bão quật ngã. Nếu nhẫn nhịn cái khó khăn mắt, sẽ chẳng thể thành tựu đại sự.

 

Giữ vững phẩm cách và thuận theo thời thế, vốn dĩ nắm chừng mực. Người thông minh là kiềm chế đủ, nhờ đó mới thể việc hằng mong .

 

Ngay giờ phút , Liễu Mẫn chợt nhớ tới câu đó. Đối phương từng nhấn mạnh: Chuyện đời, lẽ cúi đầu khom lưng còn khó hơn việc cố gắng giữ vững khí tiết.

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-67.html.]

 

Hắn ngước Tưởng Siêu đang kinh ngạc, lặp một nữa. “Thật xin .”

 

Tưởng Siêu hồn, ngờ tên thư sinh nghèo kiết xác kiêu ngạo chịu nhượng bộ. chẳng thấy vui chút nào, bởi dù Liễu Mẫn lên tiếng xin , ánh mắt vẫn cao ngạo như , tựa như đang nhạo sự ngây thơ của . Lập tức, ngọn lửa giận trong lòng Tưởng Siêu bùng cháy dữ dội hơn. Hắn khẩy. “Một lời xin là xong chuyện ? Hôm nay ngươi l.i.ế.m sạch chỗ mực bẩn cho ! Nếu l.i.ế.m sạch, đừng hòng bước chân khỏi cánh cửa !”

 

Các học sinh khác trong Quốc Tử Giám thấy cảnh đều xôn xao bàn tán. Dù thường ngày họ vẫn ức h.i.ế.p Liễu Mẫn, nhưng họ chừng mực, chuyện quá đáng. Còn Tưởng Siêu, kẻ lúc nào cũng giả vờ ôn hòa thiện, nay hùng hổ vô lễ đến mức , quả thực khiến khinh bỉ.

 

Tưởng Siêu chẳng hề màng tới cái của những xung quanh, chỉ chăm chăm thấy dáng vẻ chật vật t.h.ả.m hại của Liễu Mẫn, đối phương quỳ xuống cầu xin mặt . Nếu chịu cầu xin, thì hôm nay dù Liễu Mẫn thể thoát , ngày cũng sẽ liên tục gặp phiền toái, dẫu trong nhà cũng chỉ mỗi già ốm đau liệt giường.

 

Liễu Mẫn âm thầm nhéo mạnh lòng bàn tay. Trên gương mặt thanh tú thoáng hiện lên sự phẫn uất, nhưng nhanh nén xuống. Hắn vén vạt áo vải thô giặt đến bạc màu của lên, nhẹ nhàng cất lời. “Tưởng công tử nếu cố tình bức ép như thế, Liễu Mẫn cũng đành tuân theo.”

 

Dứt lời, khuỵu một gối xuống, đầy khó khăn l.i.ế.m lấy vệt mực nhơ nhuốc vạt áo Tưởng Siêu.

 

Mọi nín thở theo dõi. Sự việc hôm nay quả thực quá đỗi kỳ lạ: Tưởng Siêu thường ngày vốn ôn hòa hòa nhã bỗng trở nên ngang ngược hung hăng; còn Liễu Mẫn vốn kiêu ngạo, khiến căm ghét, nay nhẫn nhịn chịu đựng một cách khuất tất.

 

Tưởng Siêu sững sờ tại chỗ, lửa giận vô hình trong lòng nén thể phát tiết. Y vốn định mượn Liễu Mẫn để trút giận một phen, nào ngờ Liễu Mẫn hôm nay như biến thành một khác. Cảm giác như nhất quyền đ.á.n.h khí, rõ ràng hành động của y là thấp hèn, nhưng khi chạm ánh mắt thanh cao , Tưởng Siêu thấy tựa như kẻ tầm thường đang Liễu Mẫn, một mang phận cao quý, khinh thường.

 

Tưởng Siêu nghĩ đến đây càng thêm bực bội, lập tức giáng một cước Liễu Mẫn. Không ngờ mới nhấc chân, đầu gối y một vật gì đó đ.á.n.h trúng, tức khắc vô lực thể cử động.

 

Mạc Thông dậy. “Lượng sức mà tha thứ cho , Tưởng hà tất vì một bộ y phục mà chấp nhặt chi li như ? Liễu cũng chỉ là vô tâm lỡ lời. Huynh cần gì vì chuyện hỏng tâm trạng chuẩn ứng thí? Hay là tiểu nhường cho một bộ y phục khác, Tưởng xin chớ khó Liễu nữa.”

 

Liễu Mẫn Mạc Thông, quả thực ngờ chịu bênh vực . Tưởng Siêu cũng kinh ngạc, phận của Mạc Thông dễ trêu chọc. Cho dù trong lòng cơn thịnh nộ thể kiềm chế, y cũng dám biểu lộ ngoài. Y phất tay áo, hừ lạnh một tiếng đầu , bước chân khỏi giảng đường.

 

Đợi Tưởng Siêu khuất hẳn, Mạc Thông mới sang hỏi Liễu Mẫn: “Huynh chứ?”

 

Liễu Mẫn dậy, phủi sạch bụi đất , cũng chẳng bận tâm đến vết mực dính y phục. Hắn với Mạc Thông một tiếng cảm ơn trở về chỗ , chăm chú sách mà thêm lời nào. Hành động của nhẹ nhàng khoan khoái, hề chút u sầu uất ức nào, tựa như chuyện gì xảy . Mạc Thông rõ điều , trong mắt thoáng qua vẻ hàm ý sâu xa.

 

Học trò trong Quốc Tử Giám đang tranh chấp, nhưng họ rằng hai ngoài chứng kiến bộ sự việc. Tống Chủ Bộ và Trần Tế Tửu ngoài cửa. Tống Chủ Bộ giận dữ: “Tưởng Siêu quả thực coi ai gì! Quốc Tử Giám là nơi nào, nghĩ là con nhà quan thì thể hoành hành ngang ngược ? là sỉ nhục thể diện của kẻ sĩ!”

 

“E là trong lòng chất chứa buồn giận, thể chịu nổi nữa .” Trần Tế Tửu . Chuyện xảy ngày hôm qua, bọn họ tất nhiên đều qua, nên hiểu Tưởng Siêu hôm nay trở nên khác thường đến .

 

“Bất luận thế nào cũng thể đối xử với đồng học như thế!” Tống Chủ Bộ tỏ vẻ vui. “Có điều, hôm nay Liễu Mẫn khiến vô cùng kinh ngạc. Không ngờ nhượng bộ thoái lui. Nếu là Liễu Mẫn ngày , ắt gây sóng gió lớn đến nhường nào.”

 

Nếu chiếu theo tính khí của Liễu Mẫn đây, chắc chắn sẽ một cuộc náo loạn long trời lở đất. Thành thật mà , nếu chuyện thật sự xảy , Liễu Mẫn khó lòng vững. Tưởng Thượng thư là cực kỳ bao che cho nhà, đặc biệt là với con trai trưởng cùng đích nữ, cùng chịu thiệt thòi chỉ thể là Liễu Mẫn.

 

“Hắn cúi đầu, đó mới là điểm đáng sợ nhất.” Ánh mắt Trần Tế Tửu thâm sâu. “Trước giờ chúng xem thường . Người thể co giãn, nếu thể triều, tương lai tất thành đại khí. Tưởng Siêu, thực sự bại nhiều so với .”

 

Ngày thường Tống Chủ Bộ thấy Trần Tế Tửu cũng coi trọng Liễu Mẫn, hôm nay ông chủ động khen ngợi Liễu Mẫn. Hai hẹn mà cùng suy nghĩ, trong lòng thấy an tâm, liền phụ họa : “Quả đúng là như thế! Liễu Mẫn còn ngay thẳng, cương trực ghét dua nịnh, quả thực là nhân tài hiếm .”

 

Trần Tế Tửu nhạt một tiếng, thêm lời nào.

 

Loading...