Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:04:23
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến ngày thi hội, do Lễ bộ chủ trì, Tưởng Siêu khi về phủ thì chẳng hề lấy vui vẻ. Các vị quan giám khảo do Thánh thượng đích bổ nhiệm đều là cương trực, nghiêm khắc tột cùng, chỗ nào để thương lượng.
Cuộc sống lo sợ bất an kéo dài tới lúc yết bảng. Ngoài dự đoán của tất cả , tên của Tưởng Siêu thứ bốn trăm năm mươi tám, ngay cả Cống sinh cũng đạt . Tưởng Quyền giận tím mặt, tự nhốt trong thư phòng, cho phép ai bước . Mấy hôm ông dẫn Tưởng Siêu khắp nơi, giờ đây trở thành một trò lớn. Tưởng Tố Tố vô cùng thất vọng, Hạ Nghiên khuyên giải Tưởng Quyền, nhưng đây là đầu tiên Tưởng Quyền nổi giận với bà . Lâm Lang hầu bên cạnh, lặng thinh dám hé răng.
Phạm Khắc Hiếu
Tưởng Siêu tin thi rớt, rằng khỏi phủ, suốt mấy ngày liền cứ say bí tỉ trong quán rượu, ngày nào cũng về nhà, vô cùng uất hận.
Lúc Lộ Châu kể chuyện cho Tưởng Nguyễn thì giọng điệu hả hê thấy rõ. “Thì Nhị thiếu gia cũng chỉ giỏi cái miệng hoa mỹ, thật sự chẳng bản lĩnh gì. Nghe ngày nào cũng uống rượu. Hôm nay Lão gia sai trói về, dùng gia pháp trị tội.”
Tưởng Nguyễn nhấp một ngụm . “Hắn vốn tâm cao khí ngạo, xem sĩ diện quý hơn tính mạng. Đương nhiên khó mà chấp nhận sự thất bại .”
“Nô tỳ thấy Nhị thiếu gia còn bằng tiểu thư. Tiểu thư còn thông minh hơn nhiều.” Lộ Châu bĩu môi.
Tưởng Nguyễn im lặng. Mấy ngày nàng sai Lộ Châu phố truyền tin quan chủ khảo nhận hối lộ. Kiếp , chuyện Triệu đại nhân nhận hối lộ mấy năm mới lộ, hiện giờ nàng sớm hơn. Hoàng đế ắt sẽ đổi quan giám khảo, nhất định là một vị quan công chính liêm minh. Tài học của Tưởng Siêu tuy tệ, nhưng quá khéo đưa đẩy, đối với phái thanh liêm mà , họ đều chán ghét lối văn chương đó, cho dù thi rớt cũng sẽ thứ tự .
Ngược , Liễu Mẫn tính tình cương trực, nhất định hợp khẩu vị của quan chủ khảo. Hơn nữa, những bức thư của nàng vô hình trung dẫn dắt quan điểm của Liễu Mẫn, tất sẽ lấy sự tán thưởng của Thánh thượng.
Liễu Mẫn ơi Liễu Mẫn, Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , ngươi đừng khiến thất vọng.
Quả nhiên, ba ngày , thành tích kỳ thi Đình . Hoàng thượng phong Liễu Mẫn là Trạng nguyên, Mạc Thông là Bảng nhãn, Vương Tử Lăng là Thám hoa lang.
Ba vị Tân khoa đầu bảng cưỡi ngựa duyệt phố, đều là mới phong quan, tướng mạo tuấn tú phi phàm, khiến các thiếu nữ trong kinh thành thi đổ ngắm . Người chú ý nhất ai khác ngoài Trạng nguyên. Chàng thanh niên trẻ tuổi dung mạo tuấn, phẩm phục đỏ thẫm càng nổi bật vẻ ôn hòa mà vẫn toát lên khí chất cương trực, thanh sạch từ trong cốt cách, khiến bao thiếu nữ rung động. Bạch mã qua, những cô gái dũng cảm đều thi ném đóa hoa lụa lên tán thưởng.
Trong lòng Liễu Mẫn vẫn còn hoài nghi, vẫn nhớ đề thi Hoàng thượng đưa . “Người xưa vua một nước lấy lễ trị quốc, nước thịnh, khi vua qua đời, nước suy. Cho là lấy lễ trị quốc mới là đúng lý. Đột nhiên, . Lễ tuy , nhưng khó quản thúc dân, chỉ pháp nước, thiên hạ mới thể theo, khi đó mới là thái bình thịnh thế. Các vị nghĩ thế nào?”
Ngay khi thấy đề thi, lập tức cảm thấy kinh hãi. Đề thi giống hệt như nội dung bức thư mà vị nhân sĩ thần bí gửi cho . Lúc lòng rối như tơ vò, đó cho là lấy lễ trị quốc, đối phương rằng kết hợp cả hai. Lời lẽ đạo lý chứng cứ khác tin phục, hôm nay đề thi giống y như đúc. Ta cố định tâm lý, thẳng thắn ý kiến của như lúc thảo luận cùng thần bí . Lễ và pháp, cả hai đều tầm quan trọng như . Lấy lễ mà trị quốc, quốc gia mới bền vững, dân chúng mới yên ; lấy pháp mà trị quốc, bách tính mới giàu mạnh…
Lúc đầu còn thấy bất an, về càng càng trôi chảy, càng càng sục sôi. Tất cả sự do dự lúc đều biến mất sạch sẽ, đây là đầu tiên, tự tin hoài bão của bản .
Đợi khi trình bày xong, mới cúi đầu hành lễ với vị đang ngự ngôi cửu ngũ chí tôn . “Học trò ngu ngốc.”
Bốn phía yên tĩnh hồi lâu, mới thấy vị lên ha hả, vỗ tay . “Tốt, lắm! Đại Cẩm triều lớp trẻ các ngươi, Trẫm vô cùng vui mừng và yên lòng!”
Ngây ngô phong quan Trạng nguyên, trong lòng Liễu Mẫn vẫn thấy khó tin, Mạc Thông bước tới chúc mừng. “Quan điểm của Liễu thật mới mẻ và độc đáo, so với lý tưởng ngày xưa của thật sự khác biệt quá nhiều.”
Hắn khách khí đáp lễ, trong lòng càng do dự hơn. Nếu rõ Thánh thượng chí thú đó, tưởng vị nhân sĩ thần bí chính là ngai vàng. Mà dù thế nào cũng thể chuyện đó . Vậy rốt cuộc giúp là ai? Mấy ngày đó đề thi, tại giúp ?
Lòng Liễu Mẫn trăm mối tơ vò. Cả đời y luôn quang minh lạc, từng dùng bất kỳ thủ đoạn mờ ám nào để giành lấy thắng lợi. Thế nhưng, y thực sự chuyện bại lộ. Một khi sự thật phơi bày, vị ân nhân thầm lặng chắc chắn sẽ liên lụy, còn tất cả vinh quang y đang cũng sẽ hóa thành hư vô. Y còn nhớ rõ câu kèm theo bức tranh mà nọ gửi tới: Chỉ khi ở đỉnh cao, quyền lực mới càng thêm vững mạnh.
Quan trạng trẻ tuổi cưỡi ngựa dạo phố, nào giữa đám đông chen chúc , một kẻ vẻ mặt âm u, ánh mắt đầy oán độc đang dõi theo y. Tưởng Siêu nồng nặc mùi rượu, ngước vị trạng nguyên cao cao tại thượng. Địa vị của Liễu Mẫn nay khác xưa, đôi mắt kiêu ngạo dường như còn dung thứ cho bất kỳ ai. Tưởng Siêu siết chặt nắm đấm, trong lòng gào thét: Tại ?
Hắn lưng, nhanh chóng khuất trong biển .
Cũng trong ngày mà kinh thành Đại Cẩm triều náo nhiệt, muôn đổ xô đường chỉ để chiêm ngưỡng phong thái của vị quan trạng nguyên trẻ tuổi, thì một ảnh lặng lẽ lẻn Quốc Tử Giám, tiến hành lục soát.
Phòng của Liễu Mẫn vẫn dọn dẹp, thứ vẫn giữ nguyên dáng vẻ thường ngày. Tiêu Thiều, trong bộ cẩm y đen tuyền, yên thư án của Liễu Mẫn, đưa tay cầm lấy một phong thư đặt bàn.
Trên đó chỉ vỏn vẹn năm chữ: “Đa tạ. Ngươi là ai?”
Tiêu Thiều khẽ nhíu mày. Mạc Thông từng bẩm báo rằng Liễu Mẫn hiện giờ như biến thành khác, quan điểm y trình bày trong ngày thi đình trái ngược với . Tư tưởng của một dễ dàng đổi. Tính cách của Liễu Mẫn vốn chẳng hề thích hợp để bước chốn quan trường, mà giờ đây bổ nhiệm trạng nguyên, quả thật quá nhiều sự bất thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-69.html.]
Cứ lấy phong thư trong tay y ví dụ. Liễu Mẫn chỉ một bệnh tật liệt giường, kết giao bằng hữu nào thiết ở Quốc Tử Giám. Câu hỏi ‘Ngươi là ai?’ chứa đựng ý tứ sâu xa, hề đơn giản.
Tiêu Thiều kéo ngăn kéo thư án . Bên trong chỉ một chồng sách. Y rút cuốn sách cùng, một phong thư kẹp ở giữa liền rơi xuống.
Y cẩn thận từng chữ bên trong.
Thoạt , nội dung chỉ là những ý kiến thảo luận học thuật thông thường. Nét chữ sắc bén nội liễm, hề phô trương, qua thấy cực kỳ giống thư pháp của Bát Hoàng tử Tuyên Ly.
Thế nhưng, kẻ gửi thư tuyệt đối thể là Tuyên Ly.
Ánh mắt Tiêu Thiều dừng ở phong thư cùng. Trên đó : “Người xưa cho rằng, vua một nước lấy Lễ trị quốc, khi quốc gia hưng thịnh, nhưng khi vua băng hà, quốc gia suy yếu. Do đó, khẳng định Lễ trị quốc là lẽ .” Đột nhiên, thêm một dòng chữ xen : “Lễ tuy , nhưng khó lòng quản thúc dân chúng. Chỉ Pháp, thiên hạ mới tuân theo, bấy giờ mới là thái bình thịnh thế.”
Y ngẩn . Trong đôi mắt sáng lạnh lùng bỗng thoáng qua một tia nghiêm túc.
Đây chính là đề thi của Kỳ thi Đình. Nhìn phong thư , ắt hẳn kẻ gửi nó cho Liễu Mẫn ngày thi. Rốt cuộc là ai? Phải chăng là ở cạnh Hoàng thượng? Lẽ nào là một vị khách trong cung?
Thế nhưng Liễu Mẫn chỉ là một kẻ áo vải tầm thường, giúp y thì kẻ thể thu lợi ích gì? Có lẽ kẻ việc cũng liên quan đến vụ Triệu đại nhân tham ô phanh phui. Tiêu Thiều cất thư tay áo, cất giọng: “Cẩm Nhất, Cẩm Nhị.”
“Chủ tử.” Lập tức hai ảnh mặc y phục đen tuyền xuất hiện trong phòng.
“Điều động một đội Cẩm Y Vệ giám sát Quốc Tử Giám, tìm kẻ đưa thư.” Tiêu Thiều phân phó. “Hai ngươi hãy theo dõi sát Liễu Mẫn.”
“Rõ.”
Tiêu Thiều khẽ gật đầu, gò má tuyệt nghiêng , vặn trông thấy một bức họa treo thư án của Liễu Mẫn: Ánh trăng sáng vằng vặc núi đồi, một đốm đom đóm nhỏ bé lấp lánh giữa rừng sâu.
Y chỉ liếc một cái, xoay , thong thả bước ngoài.
Phong thái của trạng nguyên rung động tất cả các thiếu nữ khuê các chờ gả của Đại Cẩm triều. Tối hôm đó, Tưởng Nguyễn sách như thường lệ. Liên Kiều và Bạch Chỉ liếc . Liên Kiều mở lời: “Hôm nay nô tỳ nhiều hạ nhân trong phủ đồn đại, tướng mạo của quan trạng nguyên vô cùng xuất chúng, phong độ ôn hòa, thực sự tuấn.”
Bạch Chỉ trừng mắt với Liên Kiều, khẽ mắng: “Trước mặt tiểu thư mà ngươi dám năng hồ đồ gì thế? Thật liêm sỉ, chẳng lẽ động lòng xuân ?”
“Ngươi đó! Có tin xé rách cái miệng ngươi hả!” Liên Kiều đỏ mặt, khúc khích mắng . “Là do quá đỗi vui mừng! Trạng nguyên càng thêm rạng rỡ, thì bên càng ủ dột như đưa đám ma, chỉ nghĩ đến thôi là mừng rỡ nhảy múa ăn mừng .”
“Những lời phép tùy tiện thốt .” Bạch Chỉ ngoài cửa, giọng cảnh giác. “Đừng quên còn đám rình rập, tai vách mạch rừng.” Nàng đang ám chỉ đám nha như Thư Hương.
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , ánh mắt lạnh lùng. “Hôm nay Nhị ca chắc chắn là phiền muộn khó chịu, e rằng đến tửu lầu mượn rượu giải sầu . Ngày hôm qua, phía Đông thành mới khai trương một thanh lâu lớn tên là Bách Hoa Lâu, trùng hợp hôm nay là ngày cô nương Mẫu Đơn khai bao. Nhị ca thi trượt, ắt hẳn tìm một cành liễu để tiêu khiển cho khuây khỏa. giá của cô nương Mẫu Đơn hề rẻ. Nhị ca nổi tiếng phung phí, đổ tiền như nước, chỉ là Tưởng phủ đủ bạc để Nhị ca mua mỹ nhân về .”
Liên Kiều và Bạch Chỉ , trong mắt đối phương đều ngập tràn sự kinh hãi. Tưởng Nguyễn vốn là một đích nữ quan gia thùy mị, dịu dàng, mà khi nhắc đến chuyện thanh lâu bình tĩnh như thế, quả thực khiến kinh ngạc rợn .
Vừa dứt lời, Lộ Châu đẩy cửa bước . Thấy Tưởng Nguyễn hướng mắt về phía , nàng lập tức tiến lên nửa quỳ bên cạnh tiểu thư, khẽ thầm thì: “Tiểu thư, chuyện sắp đặt. Nô tỳ sai Đại Ngưu theo Nhị thiếu gia tới tửu điếm, cố ý kể lể về chuyện cô nương Mẫu Đơn chỉ mắt những tài tử phong lưu. Chắc chắn sẽ bất kỳ sai sót nào.”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . Bách Hoa lầu vốn là chốn phong nguyệt xa hoa, bao nhiêu công tử quyền quý đều đổ tiền nơi . Mẫu Đơn cô nương chính là tâm điểm của Bách Hoa lầu. Nàng giờ bán nghệ bán , sắc nghệ song tuyệt, hôm nay là ngày nàng khai sắc, bao kẻ đang nóng lòng trở thành khách quý đêm nay của nàng.
Phải rằng, Mẫu Đơn cô nương một sở thích đặc biệt, nàng quý trọng nhất là tài tử. Nếu là tài, nàng coi trọng, tất nhiên sẽ là vinh hạnh vô vàn. Tưởng Siêu hôm nay thi rớt, thấy vị quan trạng nguyên dạo phố, e rằng trong lòng chất chứa uất ức nguôi. Có lẽ chỉ việc trở thành khách quý của Mẫu Đơn cô nương mới giúp tìm chút sĩ diện, thấy dễ chịu hơn.
Có điều, tuy Mẫu Đơn quý trọng tài tử, nhưng cho cùng đó cũng là cuộc mua bán phong nguyệt. Bảo là một đêm nghìn vàng cũng quá đáng, huống chi còn là đêm đầu tiên mắt. Biết bao thiếu gia danh giá đang tranh đoạt, Tưởng Siêu thể độc chiếm ?
Kiếp , ngày Mẫu Đơn cô nương khai sắc, trong kinh đều đồn đãi rằng đêm đầu của nàng Lý Dương, đích trưởng tử của quyền thần Lý Đống, đoạt . Lý Dương dùng mười rương lớn chứa năm ngàn lượng vàng ròng để mua đêm đầu tiên của nàng, nhờ mà Mẫu Đơn càng vang danh khắp kinh thành, trở thành danh ký đắt giá nhất. Kiếp rõ Tưởng Siêu đủ ngân lượng để tranh đoạt với Lý Dương .
Lý Đống. Khóe môi Tưởng Nguyễn hiện lên nụ lạnh lẽo. Kiếp , Phái nhi c.h.ế.t tay , cảnh tượng đó cả đời nàng thể nào quên. Sự xuất hiện của Lý Dương, chỉ là khúc dạo đầu. Tiếng chuông tử vong mới điểm, sự báo thù của nàng, cuối cùng bắt đầu.