Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:01:59
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Dưới tình huống việc đang nghiêng hẳn về một phía, bỗng nhiên bước bênh vực lão đầu, ánh mắt của nhất loạt đổ dồn về phía cất tiếng.

 

Bạch Chỉ và Liên Kiều một một che chắn cho Tưởng Nguyễn, tránh để khác đụng nàng.

 

Ánh mắt mỗi đều ẩn chứa ý tứ khác , Tưởng Nguyễn cũng hề né tránh, chỉ đó điềm nhiên chịu đựng sự quan sát và đ.á.n.h giá từ phía.

 

Vị lão giả đang tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, bất chợt một câu an ủi, chỉ cảm thấy giọng nhẹ nhàng thanh thoát, xen lẫn một chút thanh mát thấm sâu lòng . Mặc dù đang là mùa đông lạnh giá, nhưng tựa như cơn gió mùa hè thoáng qua, quét sạch ấm ức phẫn nộ trong lòng lão, khiến nội tâm dần dần lắng xuống. Qua cơn kinh ngạc, lão cũng giống , bắt đầu quan sát đ.á.n.h giá cất lời.

Phạm Khắc Hiếu

 

Chỉ thấy một tiểu cô nương ước chừng mười tuổi đang giữa đám đông. Nàng cùng với lời thành thục như trưởng thành tương xứng, dáng nhỏ nhắn nhưng mang đến cảm giác thể xem thường. Có lẽ vì cuộc sống khó khăn, làn da và môi nàng tái nhợt, nhưng ngũ quan vô cùng thanh tú. Mũi cao thẳng, môi đào chúm chím. Đẹp nhất là đôi mắt to hàng lông mày rậm đen. Hàng mi tuy chải chuốt nhưng cong vút đen nhánh, ánh nhàn nhạt mà sâu thẳm, cứ thế xuyên thẳng lòng . Đôi mắt cực kỳ thuần khiết, nhưng đuôi mắt xếch lên tự nhiên mang vẻ quyến rũ. Nếu lớn lên chăm sóc , sắc e rằng sẽ khuynh thành.

 

Mặc dù tiểu cô nương sẵn nét xinh kiều diễm, nàng toát một luồng khí lạnh khó tả, nàng chỉ yên lặng đó nhưng mang cảm giác nên lời, khiến khác cách nào khinh thường, thậm chí còn cảm thấy e sợ.

 

Lão đầu nhíu mày. Một tiểu cô nương nhỏ như , bên cạnh hai nha theo. Nếu là tiểu thư của gia đình giàu thì trang phục như quả thật quá đạm bạc; nếu là con gái nhà bình thường, thì dáng vẻ và khí thế giống như một gia đình nhỏ thể nuôi dưỡng .

 

Tưởng Nguyễn bình thản đó. Tiểu cô nương chất vấn nàng, bắt đầu òa , thút thít : “Ta , trộm bạc. Nương, trộm bạc!”

 

Giữa lúc nơi đang ồn ào, chợt thấy một phụ nhân mặc áo vải bông bước từ trong đám , chỉ hai ba bước tiến lên phía che chở nữ hài phía lưng , lão đầu và Tưởng Nguyễn đầy thù địch, lớn tiếng : “Các ngươi gì Xảo nhi của ? Hai ức h.i.ế.p một đứa bé, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, chẳng lẽ hổ ?”

 

Liên Kiều nhịn . Không đợi Tưởng Nguyễn cất lời, nàng dẫn đầu bước , : “Vị phu nhân , lời sai . Tiểu thư nhà chỉ một câu công bằng mà thôi, ức h.i.ế.p khuê nữ của ngươi? Nhiều như đều thấy, tiểu thư nhà đ.á.n.h nàng, mắng nàng ? Hơn nữa, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ ư? Ta tiểu thư nhà so với Xảo nhi nhà ngươi lớn hơn bao nhiêu, ai giống như khuê nữ nhà ngươi rầm rĩ mặt đây? Ai ức h.i.ế.p ai, ỷ đông h.i.ế.p ít, thấy còn chắc, nhổ !”

 

Phụ nhân cũng sững sờ, dường như ngờ Liên Kiều yếu đuối như thế nhưng khi mắng c.h.ử.i hề dấp câu, nhất thời đáp . Đến lúc hiểu thì thẹn quá hóa giận, đang định tiếp tục ăn vạ, Tưởng Nguyễn mở miệng : “Ai ức h.i.ế.p ai cũng quan trọng, quan trọng là bạc , ?”

 

Phụ nhân đầu , ôm nữ hài tử trong ngực, giận dữ : “Con gái của sẽ trộm bạc. Số bạc đưa cho nó lúc nó ngoài sáng sớm.”

 

“Nhiều bạc như , mà phu nhân yên tâm giao cho một tiểu hài tử nhỏ như thế cất giữ, quả là lòng rộng lượng khiến khác bội phục.” Tưởng Nguyễn thản nhiên , là cố ý vô tình, cực kỳ nhấn mạnh chữ “tiểu”. Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng trào phúng. Vị phụ nhân mới khuê nữ nhà tuổi còn nhỏ, nhưng giao cho nó một bạc lớn, giải thích như thế quả thật chút gượng ép.

 

“Ta... Ta đưa cho nó ngoài mua thức ăn.” Phụ nhân chút bực dọc.

 

“Phu nhân mua những gì mà cần nhiều bạc đến ? Chắc hẳn là mua nhiều thứ lắm, tiểu cô nương sẽ mang nổi ?”

 

Xung quanh càng lớn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-7.html.]

 

Phụ nhân càng thêm tức giận: “Ngươi quản chuyện để gì? Đương nhiên là đồ mua. Hôm nay , bạc đưa cho Xảo nhi. Lão đầu là bạc của , chứng cứ nhân chứng ?”

 

Người xung quanh ai dám , chứng cớ hoặc nhân chứng, quả thật là . Dù qua thể đoán nguyên nhân, nhưng nào nguyện ý chứng vì vị lão đầu .

 

“Các ngươi đồng lõa che giấu tội ác!” Lão đầu tức giận giậm chân. Cố gắng nhớ nhiều từ ngữ mang tính văn vẻ, đáng tiếc những lời mắng mỏ nho nhã chút ảnh hưởng nào đối với xung quanh.

 

“Lão cần sốt ruột.” Tưởng Nguyễn .

 

Lão đầu Tưởng Nguyễn, nhíu mày, giọng điệu cứng nhắc : “Lão phu liên lụy đến cô nương. Những cố ý che giấu chứng cứ phạm tội, lão phu sẽ theo chân bọn họ đến cùng. Hôm nay cô nương tay giúp đỡ, lão phu ghi nhớ. Có điều hôm nay ngươi cũng chỉ là dưng qua đường, vẫn nên tự bảo vệ cho .” Lúc hai chữ ‘cô nương’, lão đầu chút chần chừ. Gọi một nữ hài thể cháu gái của bằng cô nương quả thật kỳ quái, nhưng đối mặt với nữ hài cảm giác đối diện với một nữ tử trưởng thành, thật sự cách nào đối xử với nàng như một nữ hài bình thường.

 

“Lão đầu nhà ngươi quả thật phân biệt trái! Tiểu thư nhà cứu ngươi, ngươi còn điều!” Liên Kiều lời , lập tức bực bội .

 

“Liên Kiều.” Tưởng Nguyễn ngăn cản nàng, : “Lão cứ thế mà cho rằng cách nào tự bảo vệ ?”

 

“Chẳng lẽ ngươi còn biện pháp?” Lão đầu cất cao giọng, thu hút ánh mắt của những xung quanh.

 

“Vị lão nhân , xin cứ kể rõ ngọn ngành việc mất bạc .” Tưởng Nguyễn cất lời.

 

“Ta trộm bạc của ông , quả thật trộm!” Tiểu cô nương thét lên bật nức nở.

 

“Im miệng!” Tưởng Nguyễn lạnh lùng liếc nữ đồng đang nấp trong lòng thiếu phụ. Tiểu cô nương tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của nàng, trong lòng khỏi kinh sợ, lập tức ngậm miệng, vội vàng rụt cổ, nép sâu lòng thiếu phụ hơn nữa.

 

Mọi đều thấy kỳ lạ khí chất của nàng, vị lão nhân thấy thế, trầm ngâm chốc lát mới tiếp lời. “Hôm nay mới tới đây, ghé hàng quán đầu phố mua một cái bánh hồ lô, lấy tiền đồng trong túi tiền để trả. Đi một quãng, cảm thấy chạm , thì chỉ thấy một nữ đồng kề bên. Trong lòng dấy lên cảnh giác, liền xem xét túi tiền. Quả nhiên, bạc bất giác còn, nên lập tức túm lấy nó, quả thực tìm thấy tang vật nó. Nào ngờ nó còn dám ngược , thật sự đáng giận!” Nói xong, lão trừng mắt tiểu cô nương đang còn lấm tấm nước mắt.

 

“Người bán bánh đó ở ?” Tưởng Nguyễn hỏi.

 

“Là .” Một hán tử trung niên da ngăm đen bước , gãi gãi đầu, ánh mắt phần trốn tránh. “Khách mua bánh quá đông, thể nhớ rõ .” Lời rõ ràng chỉ là cho lệ, bởi lòng chốn phố xá vốn dĩ lạnh nhạt vô tình.

 

Tiểu cô nương và thiếu phụ thấy , đều tỏ vẻ đắc ý Tưởng Nguyễn, cho rằng nàng còn cách nào xoay chuyển cục diện nữa.

 

“Nếu cả hai bên đều khăng khăng cho rằng đúng…” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng , ngữ khí đổi. “…Vậy thì, hãy để đồng bạc lên tiếng.”

 

Loading...