Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 71
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:04:25
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả xem tiếp bên để bộ chương truyện!
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Tất cả như kẻ ngu si, còn Tưởng Siêu thì chỉ chăm chăm Lý Dương. Trong mắt , Lý Dương lúc chính là Liễu Mẫn đang hổn hển cầu xin, sinh là để chà đạp.
Tuy Lý Dương là một thiếu gia chơi bời lêu lổng, nhưng hiểu rõ luật chơi ở chốn phong nguyệt . Mỹ nhân dù , nhưng cái giá một vạn lượng quả thực quá xa xỉ. Một vạn lượng thể mua một nàng ca kỹ Hồ còn trinh bạch. Cân nhắc kỹ lưỡng, quả thực lợi lộc gì. Trong lòng mặc dù tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn : “Nếu thì bổn thiếu gia cũng cướp đoạt cái khác định đoạt. Mẫu Đơn cô nương, thật đáng tiếc.” Dứt lời, chắp tay hành lễ, xoay rời . Lúc tới cửa, rốt cuộc vẫn nén cơn giận, âm trầm căn dặn gã sai vặt: “Điều tra xem phận của kẻ là ai cho bổn thiếu gia! Dám cướp nữ nhân với , nhất định khiến hối hận cả đời!”
Đợi Lý Dương khỏi, Mẫu Đơn mỉm . “Công tử chịu vì Mẫu Đơn tay hào phóng như , lòng thực sự cảm động. Xin phiền công tử đưa phiếu bạc đến chỗ ma ma, đó cứ thong thả đến khuê phòng của Mẫu Đơn.”
Phiếu bạc? Tưởng Siêu bỗng dưng sực tỉnh, đôi mắt biếc dịu dàng của Mẫu Đơn, vì , mồ hôi lạnh đột nhiên toát khắp . Hắn tất nhiên đủ ngân lượng để giao, nhưng Bách Hoa lầu ở kinh thành chỗ dựa vững chắc, thể dùng biện pháp mạnh đối phó.
lúc , gã gia đinh vóc thô kệch bên cạnh lên tiếng. “Hôm nay thiếu gia nhà xuất môn vội vã, mang bạc theo.”
Vừa dứt lời, lập tức rộ lên. Cố ý đến mua đêm tân bãi của Mẫu Đơn, mang bạc, thật khiến đến rớt hàm.
Mẫu Đơn mỉm đầy ý vị . “ Bách Hoa lầu quy củ ghi sổ nợ. Hay là đợi công tử mang bạc tới , chúng bàn chuyện kỹ càng.”
Giọng điệu chế giễu khiến Tưởng Siêu giận dữ. Vốn say nên hành sự kiêng dè, thấy gương mặt châm chọc của Mẫu Đơn, lập tức mắng to: “Chẳng qua cũng chỉ là một tiện kỹ buôn hương bán phấn! Thấy tiền là sáng mắt, còn giả bộ yêu tài tử, thật là bộ tịch! Tiện nhân!”
Sắc mặt Mẫu Đơn đổi. Một đám thị vệ cầm đao cầm gậy lập tức xông . Bình thường Mẫu Đơn giao du rộng rãi, quan quyền quý cũng nể nàng đôi chút. Trong những thị vệ một ít là do quý nhân đưa tới, phụ trách bảo vệ nàng. Hiện tại bọn họ đang bao vây Tưởng Siêu, Mẫu Đơn nhàn nhạt . “Xem công tử tới đây để gây chuyện, là thừa cơ quỵt nợ? Bách Hoa lầu đối với khách giựt nợ đều chỉ một luật lệ…” Nàng hạ giọng hỏi. “Công tử giữ tay trái tay ?”
Tưởng Siêu hoảng loạn, xông tới, miệng còn hùng hổ mắng: “Ta g.i.ế.c c.h.ế.t con tiện nhân ngươi!”
Thị vệ há thể để càn, Tưởng Siêu đè sấp xuống đất. Gã gia đinh kinh hãi thốt lên: “Cô nương xin hãy hạ thủ lưu tình! Thiếu gia nhà tuyệt đối kẻ quỵt nợ. Xin cô nương cứ cho tới Tưởng phủ ở kinh thành, thiếu gia nhà là Nhị công tử phủ Tưởng Thượng thư, cô nương thể cầm tín vật của thiếu gia đến đó lấy bạc.”
Người xung quanh bàn luận xôn xao. Ai nấy đều gia phong Tưởng Thượng thư thanh chính, ngờ sinh đứa con vô bực . Mọi lập tức nghĩ tới lời đồn về Tưởng Tố Tố hôm Hội Hoa Đăng, thầm nghĩ quả nhiên mặt nhưng lòng, xem Tưởng gia cũng quang minh lạc như vẻ bề ngoài.
Mẫu Đơn đảo tròng mắt. “Nếu , ma ma, xin đưa những tới Tưởng phủ một chuyến. Các vị mặt ở đây xin hãy chứng giúp Mẫu Đơn, vị Tưởng thiếu gia giá một vạn lượng mua đêm tân bãi của Mẫu Đơn tối nay. Đợi Tưởng thiếu gia đưa bạc tới, Mẫu Đơn tất nhiên sẽ cùng với Tưởng thiếu gia chuyện trắng đêm.” Dứt lời, thèm Tưởng Siêu, phẩy tay áo bỏ .
Ở kinh thành, tuy Mẫu Đơn là kỹ nữ lầu xanh, nhưng nàng dính dáng tới nhiều thế lực, quen nhiều quan quyền quý, bao nhiêu nể mặt nàng. Cho nên nàng thật sự hề đặt phận Nhị công tử của Tưởng Siêu mắt.
Đêm khuya, Tưởng Nguyễn khép sách, chuẩn an giấc, bỗng nhiên thấy tiếng than vọng . Nàng xoa xoa thái dương. “Chuyện gì ?”
Bạch Chỉ dậy, bưng chén nước ấm đến cho nàng. “Nô tỳ , mới thấy, Lộ Châu dò la .”
Vừa xong thì Lộ Châu quả nhiên bước phòng, thấy Tưởng Nguyễn và Bạch Chỉ , liền : “Hình như là của Bách Hoa lầu, Nhị thiếu gia thiếu nợ bọn họ.”
“Dám đường đường đến phủ đòi nợ .” Bạch Chỉ khinh bỉ , trong lòng càng thêm bất mãn với những chốn phong nguyệt như Bách Hoa lầu.
“Phu nhân đang tranh cãi kịch liệt với Lão gia.” Lộ Châu híp mắt đầy ranh mãnh. “Phu nhân lấy bạc chuộc Nhị thiếu gia, nhưng Lão gia phủ sẵn ngân lượng lớn như thế. Phu nhân bèn lóc om sòm với Lão gia.”
Phạm Khắc Hiếu
Tưởng Nguyễn . “Phu nhân trách oan ông .” Phủ qua nguy nga tráng lệ, nhưng suy cho cùng chỉ là cái thùng rỗng mà thôi. Huống chi mấy ngày vì việc Tưởng Siêu tham gia khoa thi mà đút lót ít cho Triệu đại nhân, Tưởng phủ chi một khoản ngân lượng khổng lồ, dù cuối cùng thu kết quả gì, nhưng bạc quả thực tiêu tan .
“Trong phủ xảy chuyện lớn như , phận con cái, lẽ nào nên ngoài xem xét một phen?” Tưởng Nguyễn dậy. “Chúng tiền viện xem thử .”
Liên Kiều và Chu ma ma đang ngủ ở phòng bên, Tưởng Nguyễn kinh động đến họ. Lộ Châu cùng Bạch Chỉ cẩn thận khoác thêm áo ngoài cho nàng, tới cửa viện, thì thấy Phù Dung đang đỡ Tưởng Đan từ sương phòng tới. Tưởng Đan thấy nàng, hoảng hốt, vội vàng cúi hành lễ với nàng, cẩn trọng hỏi. “Đại tỷ cũng chuyện của Nhị ca ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-71.html.]
Tưởng Nguyễn gật đầu. “Tuy rõ đầu đuôi, nhưng là , lẽ tất nhiên xem xét.”
“Muội cũng nghĩ .” Tưởng Đan cúi đầu, chút e thẹn. “Dù cũng là m.á.u mủ ruột rà, tình cảm trong nhà mà thôi.”
[]
Tưởng Nguyễn khẽ Tưởng Đan, thêm gì. Hai cùng tới chính sảnh. Vừa bước , tiếng than nức nở của Hạ Nghiên vọng đến. Tưởng Nguyễn khẽ nhíu mày, thấy các vị di nương đều tề tựu, Tưởng Lệ hiện rõ vẻ hả hê nét mặt, còn Tưởng Tố Tố thì sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ rõ sự hoảng hốt che giấu .
Đại di nương đang trấn an Hạ Nghiên, lời lẽ hết sức cẩn trọng: “Phu nhân chớ nên quá đau lòng mà tổn hại thể.” Hạ Nghiên chẳng buồn đoái hoài, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tưởng Quyền mà lóc kể lể: “Lão gia, đó là giọt m.á.u của chúng , chẳng lẽ lão gia thực sự định mặc kệ Siêu nhi ?”
Tưởng Quyền mím môi, Hạ Nghiên đang đầu tóc rối bời. Đôi mắt vốn thông tuệ ngày nào giờ ngấn lệ, càng tăng thêm vẻ kiều diễm. Xét cho cùng, bà vẫn là nữ nhân ông thật lòng yêu thương. Tưởng Quyền đỡ bà dậy, thở dài: “Không cứu nó, nhưng trong phủ quả thực đủ bạc để giải quyết việc .”
“Chúng thể vay mượn!” Hạ Nghiên cuống quýt thốt lên. “Lão gia chẳng quen nhiều đồng liêu ? Cứ mượn mỗi một ít. Hơn nữa, cũng thể về nhà đẻ cầu xin giúp đỡ. Lão gia ơi, Siêu nhi thể rơi tay bọn họ ! Bách Hoa Lầu rốt cuộc là nơi nào, lão gia!”
“Hoang đường!” Tưởng Quyền dứt tay , ánh mắt lập tức trở nên lạnh nhạt. “Mượn bạc của đồng liêu, ngươi vứt hết danh dự của Tưởng phủ ?”
“Phụ , rốt cuộc xảy chuyện gì? Bách Hoa Lầu là nơi nào?” Tưởng Nguyễn cất lời hỏi. Lúc , mới chú ý tới sự xuất hiện của nàng và Tưởng Đan. Tưởng Quyền chau mày: “Ngươi tới đây gì?”
Bạch Chỉ và Liên Kiều bĩu môi, rõ ràng các di nương đều mặt, chỉ gọi tới Tưởng Nguyễn và Tưởng Đan, quả thật là coi các nàng như vô hình . Tưởng Nguyễn đáp: “Giữa đêm khuya thấy tiếng tranh chấp lớn, trong lòng bất an nên mới tới xem thử. Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Vẻ mặt nàng ân cần, hề giống đang giả dối. Ánh mắt Tưởng Quyền nàng phức tạp khôn lường. Dưới ánh đèn, dung mạo Tưởng Nguyễn xinh như tranh vẽ, nàng vận bộ gấm màu đỏ thẫm, càng nổi bật làn da trắng ngần như ngọc. Chuyện xảy mấy ngày ở Hội Hoa Đăng ông kể, trong lòng vẫn hoài nghi về Tưởng Nguyễn. Thiếu nữ mặt duyên dáng yêu kiều, kỹ vài nét tương đồng với cố nhân Triệu Mi năm xưa.
Tưởng Quyền thoáng chút hoảng hốt. Hạ Nghiên thấy Tưởng Nguyễn thì đôi mắt lập tức sáng rực, nhào tới: “Nguyễn nhi, mẫu con là một hài tử hiền lành, mềm lòng nhất. Hiện tại nhị ca con đang gặp nạn, của hồi môn mà ruột con để , thể lấy cứu ca ca con ? Đợi qua vài ngày, mẫu nhất định sẽ trả cho con!”
Bà với vẻ đầy mong chờ. Tưởng Nguyễn bà , thầm nghĩ, chẳng lẽ Hạ Nghiên hồ đồ , cầu cứu nàng? Đáng tiếc, nàng chỉ mỉm . “Mẫu đang gì ? Nếu thật sự tiền bạc, tất nhiên sẽ lấy cứu nhị ca. mẫu cũng rõ, năm năm nhi nữ đưa đến thôn trang, nơi đó hung nô ác chủ, tất cả đồ hồi môn đẻ để cho , sớm đám tiện nô cướp sạch.” Nàng thở dài. “Nhi nữ thật sự lòng nhưng lực bất tòng tâm.”
Hạ Nghiên khẽ buông tay, ngẩn ngơ nàng. Tưởng Nguyễn vẫn bình tĩnh đối diện. Nàng giờ phút Hạ Nghiên hối hận thấu xương , dù chính bà đẩy nàng xuống thôn trang! Đây chính là gieo nhân nào gặt quả nấy!
Năm xưa, Triệu Mi vì kết với Tưởng Quyền nên đoạn tuyệt quan hệ với Triệu gia, hồi môn cũng chẳng bao nhiêu. Tuy nhiên, dù Triệu Mi cũng xuất nhà tướng, những món tích góp từ , cộng thêm trang sức, cũng giá trị một hai ngàn lượng. Hạ Nghiên vì giữ gìn thanh danh hiền lương thục đức nên bao giờ dám động tới hồi môn . Toàn bộ những thứ cướp ở thôn trang, hôm Vương Ngự sử minh oan cho nàng, đầy đủ, nhưng Tưởng Nguyễn lúc đó lệnh cho Liên Kiều đem đổi hết thành ngân phiếu. Mục đích của việc chính là để đối phó với trường hợp như ngày hôm nay, khi Hạ Nghiên hỏi tới hồi môn, nàng thể đường hoàng cự tuyệt.
Cả Hạ Nghiên như rút cạn sinh khí, xụi lơ nền đất, lẩm bẩm: “Siêu nhi của , chẳng lẽ thật sự đến đường cùng ?” Tưởng Tố Tố thấy mẫu t.h.ả.m thiết như , cuối cùng nhịn nữa mà chạy đến bên cạnh, hai con ôm rống.
Tưởng Lệ chau mày: “Nhị ca thật sự quá đáng, trong phủ rõ ràng nhiều bạc như , còn khiến Phụ nổi giận.” Nhị di nương vội vàng che miệng Tưởng Lệ, rõ đây lúc đổ dầu lửa. Quả nhiên, Tưởng Quyền trừng mắt Tưởng Lệ đầy vẻ hung dữ. Hồng Anh (Ngũ Di Nương) thấy , bước lên : “Phu nhân chớ nữa. Mặc dù trong phủ vạn lượng bạc ròng, nhưng mấy ngàn lượng chắc chắn là thể xoay sở . Chi bằng cứ lấy ngần , hãy bàn bạc với bên Bách Hoa Lầu, để họ thả .”
Tưởng Nguyễn thầm bật trong lòng, khẽ liếc Hồng Anh. Hồng Anh xuất từ thanh lâu, thể quy tắc chốn lầu xanh? Những cô nương càng đắt giá, thì giá trị càng cao, cũng mà ai cũng thể dễ dàng đắc tội. Nếu thiếu một món nợ lớn, ngoài việc để mạng , thì còn lựa chọn nào khác. Không đạo lý nào là mua thiếu cả. Nếu tối nay Tưởng phủ bàn bạc với Bách Hoa Lầu, chỉ đưa một phần tiền, chẳng khác nào thừa nhận Tưởng phủ thể trả nổi khoản nợ . Khi đó, họ sẽ theo quy tắc giang hồ: Tưởng Siêu lưu một bộ phận thể để thế chấp. Vị Ngũ di nương , bề ngoài trông dịu dàng như nước, nhưng suy cho cùng cũng xuất từ chốn phong trần, thủ đoạn tàn nhẫn kém nàng là bao.
Tưởng Quyền hai con Hạ Nghiên đến khản cả giọng, lòng mềm nhũn. Cuối cùng ông đành : “Đừng nữa. Trương quản gia, mau tới khố phòng lấy bạc, gặp bên Bách Hoa Lầu một chuyến.” Hạ Nghiên thì ngừng , thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Quyền mấy Tưởng Nguyễn. “Các ngươi nán đây cũng vô ích, hãy trở về viện của , chớ nên tùy ý nữa.”
Tưởng Đan vội vàng tuân theo, Tưởng Nguyễn gật đầu, chào hỏi Tưởng Lệ. Viện của Tưởng Lệ và Tưởng Nguyễn cùng đường. Khi gần tách , Tưởng Nguyễn khẽ với Tưởng Đan: “Chẳng ngờ nhị ca gây lớn đến . Nếu Tổ mẫu , e rằng sẽ giận đến mức nào nữa.”
Tưởng Đan khẽ sửng sốt. Bước chân Tưởng Lệ chậm nửa nhịp nhanh chóng bước . Tưởng Đan liền hỏi: “Ý của Đại tỷ là, Tổ mẫu vẫn tin ?”
“Tối nay ngươi thấy bóng dáng Tổ mẫu ?” Tưởng Nguyễn hỏi. “Nếu thấy, chính là vẫn chuyện.” Nàng bước chậm rãi, mặt vẫn là nụ thường trực. Nàng thầm nghĩ, sáng mai khi Tưởng lão phu nhân thức giấc, bộ tài sản tích góp nửa đời của ở Tưởng phủ đều tiêu tán vì hành động càn quấy của Tưởng Siêu, liệu tức đến khí huyết nghịch hành .
Còn Tưởng Siêu, chắc chắn sẽ thể vẹn trở về.