Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:04:26
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đêm nay, Tưởng Nguyễn ngủ vô cùng say giấc, mãi đến sáng mở mắt thì ánh dương rọi phòng. Bạch Chỉ thấy nàng tỉnh dậy, : “Tối qua Tiểu thư ngủ ngon thật, hôm nay còn thức dậy muộn hơn lệ thường.”

 

“Mẫu chẳng cần đến thỉnh an, chậm một chút cũng .” Tưởng Nguyễn đáp.

 

“Bây giờ phu nhân nào tâm trạng chờ Tiểu thư tới thỉnh an, hẳn là đang lo lắng đến rối bời .” Liên Kiều bưng nước nóng tới, hầu hạ Tưởng Nguyễn rửa mặt, tiếp: “Chắc chắn Mi Thanh Uyển đang huyên náo đến gà bay ch.ó sủa .”

 

Tưởng Nguyễn nhận lấy khăn mặt: “Bây giờ tình hình ?”

 

“Nhị thiếu gia chặt mất ngón út ở tay .” Liên Kiều thuật . “Lúc trở về thể bê bết máu, quả thực dọa khiếp vía.” Nàng dừng giây lát tiếp. “Khi đó bên ngoài lời đồn, Nhị thiếu gia tới Bách Hoa Lầu tiêu xài hoang phí, nhưng thực tế trong túi trống rỗng. Tưởng phủ đột ngột thể lấy khoản bạc lớn đến , chỉ thể đưa năm ngàn lượng. Người của Bách Hoa Lầu vì thế mới tha cho Nhị thiếu gia một mạng, chỉ chặt một ngón út của mà thôi.”

 

Tưởng Nguyễn rửa mặt xong, đưa khăn cho Liên Kiều. “Còn chuyện gì khác nữa ?”

 

“Tiểu thư quả là liệu sự như thần.” Liên Kiều thán phục. “Chẳng hiểu vì Lão phu nhân chuyện , nổi trận lôi đình, cấm túc cả Phu nhân lẫn Nhị tiểu thư. Bản thì tức giận thành bệnh, bây giờ đại phu khám xong cho Nhị thiếu gia, vội vàng bắt mạch cho Lão phu nhân .”

 

“Động tác của Tam thật mau lẹ.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Chuyện lan truyền khắp kinh thành ư?”

 

“Đương nhiên .” Lộ Châu từ bên ngoài , thấy Tưởng Nguyễn hỏi, tiện miệng đáp lời. “Bây giờ ai cũng tin tối qua Nhị thiếu gia phung phí tiền bạc ở Bách Hoa Lầu, còn chặt mất một ngón tay. Mọi đều bàn tán rằng Tưởng phủ nghèo túng.” Nói xong câu cuối, nàng e ngại sắc mặt Tưởng Nguyễn, thấy nàng hề để ý tới lời của mà chuyển sang hỏi chuyện khác: “Bây giờ Phụ ?”

 

“Lão gia vô cùng giận dữ. Nếu Nhị thiếu gia đang mê man giường, e rằng Lão gia xông tới đ.á.n.h một trận . Hình như đại sự gì đó xảy .”

 

Tưởng Nguyễn cúi đầu nhấp một ngụm , nghĩ bụng: Danh dự của Tưởng phủ tối qua Tưởng Siêu mang trò hề, coi như mất hết cả . Đối với kẻ chú trọng thanh danh như Tưởng Quyền, đây chẳng khác gì một đòn chí mạng. Trải qua chuyện , đám ngự sử chắc chắn sẽ dâng sớ tố cáo ông lên Thánh Thượng, đối với tương lai công danh sự nghiệp của ông , sẽ là một trở ngại nhỏ.

 

Điều quan trọng hơn cả là, phủ phát sinh mâu thuẫn với Lý gia. Đêm qua phung phí tiền bạc, nếu Tưởng Siêu thắng, ắt hẳn đắc tội Lý Dương. Tên Lý Dương tâm tính hẹp hòi, thể dễ dàng bỏ qua chuyện ?

 

Cứ để chuyện tiếp diễn như thế . Tưởng Nguyễn ngoài cửa sổ. Tưởng Siêu chiếm đoạt cái danh phận trưởng tử Tưởng phủ nhiều năm như , đời nào còn mấy ai nhớ Tưởng gia còn một Tưởng Tín Chi. Món nợ oan nghiệt , hãy để nàng mặt Tưởng Tín Chi đòi . Tưởng Siêu, mới chịu bấy nhiêu thống khổ thôi ? Từ thiên đường xuống địa ngục chỉ cách một bước ngắn, nhưng mà , đây mới chỉ là sự khởi đầu.

 

Trong thư phòng, Hạ Nghiên kinh hãi chằm chằm Tưởng Quyền: “Lão gia, thể nhốt Siêu nhi như ! Sao cho nó tới Quốc Tử Giám nữa?”

 

“Nghịch tử!” Tưởng Quyền giận đến mức thể kiềm chế. “Ngươi hãy ngoài ngóng thử xem, bên ngoài đang bàn tán về Tưởng phủ như thế nào? Nó dám học theo khác tiêu tiền như rác ở Bách Hoa Lầu, Tưởng phủ coi như nuôi lớn nó uổng công nhiều năm nay! Thi rớt khoa cử, cả ngày chỉ uống rượu, ngươi xem, ngươi nuôi dạy một 'đứa con trai ngoan' !”

 

“Thiếp trong lòng Lão gia đang giận.” Hạ Nghiên quỳ rạp xuống đất. “ Siêu nhi tuổi trẻ khinh suất, ai mà phạm sai lầm? Siêu nhi là đứa con m.a.n.g t.h.a.i mười tháng sinh , khi còn nhỏ nó từng mắng là thứ tử, Lão gia quên ? Siêu nhi tất cả cũng chỉ vì Tưởng phủ vẻ vang mà thôi. Lần thi trượt, trong lòng nó cũng cực kỳ uất ức, mới phạm lầm lớn như thế. bây giờ nó cũng nhận lấy hình phạt ? Siêu nhi mất một ngón tay, cầu xin Lão gia hãy rủ lòng thương xót cho nó.”

 

Tưởng Quyền Hạ Nghiên đang quỳ đất, hít một thật sâu. Đây là nữ nhân mà ông yêu thương, nhưng để nàng chịu khổ mấy năm trời mới thể trở thành phu nhân của . Vả , lúc Tưởng Siêu chào đời, phận nó chỉ là thứ tử, cho dù ông bù đắp thế nào nữa, cũng thể đổi quá khứ đó.

 

Hạ Nghiên tiếp: “Lão gia, chẳng lẽ ngay cả giọt m.á.u duy nhất của cũng định vứt bỏ ?”

 

Trong lòng Tưởng Quyền chợt kinh động. Năm năm Tưởng Tín Chi bặt vô âm tín, ông cũng coi như còn đứa con trai nữa. Quả thực, Hạ Nghiên sai, hiện nay Tưởng Siêu là đứa con trai duy nhất của ông . Tưởng Quyền chậm rãi xuống án thư, sa sút tinh thần mà than thở. “Ta chỉ là vì cho Siêu nhi. Nó kết oán với công tử phủ Lý tể tướng. Nếu tránh , e rằng Lý Dương sẽ dễ dàng bỏ qua cho nó.”

 

Hạ Nghiên sửng sốt. “Lý tể tướng là nào? Lý Dương là ai? Siêu nhi thể kết oán với bọn họ?”

 

Tưởng Quyền thở dài một , kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Hạ Nghiên . Có một việc ông tiết lộ với Hạ Nghiên: Lý Đống là tâm phúc bên cạnh Bát hoàng tử. Hiện giờ ông đang lấy lòng Bát hoàng tử, nhưng bỗng dưng đắc tội Lý Đống. Nếu Lý Đống cản trở từ bên trong, e rằng cơ hội dựa cây đại thụ Bát hoàng tử của Tưởng gia sẽ tan thành mây khói. Huống hồ, thế lực của Lý Đống trong triều đình khá lớn, tới lui cũng là chuyện .

 

Hạ Nghiên Tưởng Quyền xong thì trầm ngâm. “Lão gia như , là trở mặt với Lý gia?”

 

“Nếu thể kết giao với Lý gia, đó là phúc phận của Tưởng gia.” Tưởng Quyền lắc đầu. “Vốn tìm cơ hội kết tình thông gia, ngờ Siêu nhi gây chuyện như , ngược là kết oán thù.”

 

Hạ Nghiên trầm mặc một hồi, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu. Bà cất lời. “Lão gia , quan hệ bền vững an nhất là gì ?”

 

Tưởng Quyền . Hạ Nghiên . “Nếu thể kết thông gia với Lý gia thì ?”

 

“Lệ nhi việc quá phô trương, Đan nhi tuổi tác quá nhỏ.” Tưởng Quyền nhíu mày. “Nàng đừng suy nghĩ lung tung.”

 

Hạ Nghiên lắc đầu. “Lệ nhi và Đan nhi dù cũng chỉ là thứ nữ, phận xứng, thể chính thê.”

 

“Ta đời nào để Tố nhi đến đó dâu! Đừng bàn chuyện nữa.”

 

“Lão gia đang .” Hạ Nghiên bước tới bên cạnh Tưởng Quyền, tay nhẹ nhàng đặt lên vai ông . “Tố nhi cũng là cốt nhục của , thể ép nó chỗ khó như . Ý của là Nguyễn nhi.” Bà dáng vẻ sửng sốt của Tưởng Quyền, tiếp tục . “Tính tình Nguyễn nhi trầm , dù cũng chút lo âu cho con bé, nhưng Lý gia vẫn còn một con trai út ? Vị tiểu công tử thông minh lanh lợi, nếu ý Nguyễn nhi, phận cũng môn đăng hộ đối, há chẳng quan hệ giữa hai nhà sẽ lên? Cứ như , chúng nhận với họ, chắc hẳn Lý Đống cũng sẽ vui vẻ mà chấp thuận.”

 

Nghe thấy , Tưởng Quyền bừng tỉnh ngộ. “Sao quên mất Lý An. Nàng sai, Lý An tiền đồ rộng mở, nếu Nguyễn nhi gả cho , Tưởng phủ cũng coi như thêm một phần trợ lực. mà,” Ông chút chần chờ. “Mối hôn sự như , nàng cân nhắc cho Tố nhi?”

 

“Nguyễn nhi khổ.” Hạ Nghiên dịu dàng . “Dù gì Tố nhi cũng yêu thương, còn Nguyễn nhi là đứa trẻ . Đều là tiểu thư Tưởng phủ, lẽ nào sẽ cố ý hại nó ? Vả , còn ở cùng Tố nhi vài năm nữa, hôn sự gấp, cứ từ từ chọn .”

 

Tưởng Quyền nụ mặt Hạ Nghiên, vẻ mặt cuối cùng cũng dịu , đưa tay ôm bà lòng. “Ta nàng thấu tình đạt lý, đời cưới nàng là phúc phận của . Nàng yên tâm, nhất định sẽ tìm cho Tố nhi một mối hôn sự , đời sẽ để nó chịu thiệt.”

 

Hạ Nghiên đáp Dạ, hai chuyện thêm một hồi, Tưởng Quyền . “Vậy gửi mời tới Lý gia, để bọn họ tới phủ chúng một chuyến.”

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-72.html.]

 

Hạ Nghiên . “Vậy thì quấy rầy Lão gia nữa, xin phép thăm Siêu nhi.” Bà đóng cửa phòng , nụ mặt lập tức biến mất còn dấu vết. Dáng yểu điệu xuyên qua hành lang, tiến sân viện. Thúy Ngọc đang chăm sóc Tưởng Siêu, thấy bà , vội vàng dậy lui sang một bên.

 

Tưởng Siêu giường nhúc nhích. Hạ Nghiên xuống bên cạnh , kéo cánh tay đang quấn băng gạc của lên môi , khẽ . “Siêu nhi, con yên tâm, mẫu nhất định sẽ báo thù cho con.”

 

Lâm Lang bên cạnh hỏi. “Phu nhân, thật sự mối cho Đại tiểu thư và Lý nhị thiếu gia ?”

 

“Làm thể!” Hạ Nghiên đầy thâm độc. “Ta nó, đời chỉ thể tiểu của Lý Dương! Đừng hòng mơ tưởng đến vị trí chính thất! Ta bại danh liệt, chỉ thể đồ chơi của hai cha con Lý gia, gả Lý gia, sống trong đau khổ cả đời!”

Phạm Khắc Hiếu

 

Lâm Lang rùng , Hạ Nghiên . “Chính thê của Lý nhị công tử? Nằm mơ !”

 

Chuyện ở Bách Hoa Lầu trong vòng một đêm truyền đến khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Đã nhiều ngày nay, Tưởng gia biến thành đề tài câu chuyện của cả kinh thành, nhưng cũng chỉ là câu chuyện phiếm mua vui mà thôi.

 

Tại Cẩm Anh vương phủ, một nam nhân vận y phục đen tuyền bên cửa sổ, dáng cao ngất càng thêm nổi bật ánh trăng. Một cánh bồ câu trắng muốt bay đến, đáp xuống cánh tay . Nam nhân gỡ sợi dây buộc tờ giấy chân chim xuống. Con bồ câu bằng đôi mắt đỏ tươi đầy linh động, đưa tay vuốt ve đầu nó, nó vui sướng kêu một tiếng đập cánh bay lên.

 

Tiêu Thiều mở tờ giấy , khẽ nhíu mày. Hắn gõ nhẹ lên bàn một cái, lập tức, trong phòng đột nhiên xuất hiện hai bóng mặc y phục đen.

 

“Chủ tử,” Một trong đó lên tiếng bẩm báo. “Đã tra . Thuộc hạ theo dõi thư đồng ở Quốc Tử Giám, thư đồng từ phủ Tưởng Quyền. Người đưa thư là nha cận bên cạnh Tưởng gia Đại tiểu thư. Song, vẫn tra mối quan hệ cụ thể giữa hai .”

 

“Ừ. Lui xuống .” Tiêu Thiều nhàn nhạt .

 

Không gian trở nên yên lặng. Dạ Phong lưng Tiêu Thiều, suy nghĩ cất lời. “Lần tin đồn cũng do Tưởng Đại tiểu thư truyền . Chủ tử, phận của Tưởng Đại tiểu thư quả thật đáng ngờ.”

 

“Nàng nội gián.” Tiêu Thiều khẳng định. Khi tra xét mà đó là Tưởng Nguyễn, trong lòng khỏi kinh ngạc. Người rõ đề thi của Hoàng thượng, chỉ thể là cận bên cạnh ngài. Tưởng Nguyễn chỉ là một thiên kim khuê các, lẽ nào thể là nội gián cài cắm trong cung cấm?

 

nàng nhiều điểm tài nào lý giải nổi. Ví như ở phủ Thẩm thị lang, ngay cả mật đạo bí mật nhất nàng cũng . Trong tay nắm hơn ba mươi vạn Cẩm Y Vệ, từng tin tình báo nào thu thập , nhưng đối với vị Tưởng gia đại tiểu thư , tìm một điểm đáng ngờ nào, tựa hồ ngay từ đầu nàng nắm rõ bí mật .

 

Chuyện đêm qua ở Bách Hoa lầu, cũng qua, gần đây Tưởng phủ liên tục xảy biến cố, hình như cũng bắt đầu từ khi vị Tưởng đại tiểu thư hồi kinh.

 

Sự thật chứng minh, Cẩm Y Vệ tìm tên tiểu tư hầu cận Tưởng Siêu ở Bách Hoa lầu, gã cũng thừa nhận là nhận bạc của khác, cố ý dẫn dụ Tưởng Siêu. Sau cùng, mũi dùi nhắm thẳng Tưởng Nguyễn.

 

Hắn nén mà nhíu chặt đôi mày. “Việc quả nhiên tồn tại uẩn khúc. Tiếp tục điều tra, xem nàng và Lão Bát mối quan hệ nào.” Nếu nàng thực sự là quân cờ trong tay Tuyên Ly, thì cần luận bàn thêm chuyện gì khác.

 

Dạ Phong trầm ngâm giây lát, khẽ cất lời. “Vậy còn Tưởng nhị tiểu thư, mấy hôm nàng đến, Lâm quản gia đuổi .”

 

“Không cần để ý.” Tiêu Thiều .

 

Dạ Phong nhún vai, thêm gì nữa.

 

Ở một chỗ khác, Lý Đống cầm mời của Tưởng Quyền, cũng lắc đầu . “Lạ thật, Tưởng Quyền ý đồ gì? Ngày thường vốn chẳng hề qua , cớ gì đột nhiên gửi mời?”

 

Lý Đống hình béo phệ, Mỹ Cơ bên cạnh đút một quả nho cho lão, . “Rất nhiều dựa Lý đại nhân mà.”

 

Ánh mắt Lý Dương vẫn còn lưu luyến thể Mỹ Cơ mới của Lý Đống, liền bực dọc . “Không , tên Tưởng Siêu ngày hôm qua khiến mất hết thể diện. Ta nhất định tìm cơ hội tay dạy dỗ .”

 

“Được .” Lý Đống . “Đệ ngươi mấy ngày nữa sẽ hồi kinh, đừng gây thêm phiền phức cho nó. Tưởng Siêu là ai, đáng để ngươi so đo .”

 

Lý Dương còn tiếp, Mỹ Cơ thế, khẽ duyên dáng đáp. “Nô tỳ Tưởng Siêu là ai, nhưng khi phủ, nô tỳ danh hai vị tiểu thư Tưởng gia, đều là tuyệt sắc giai nhân.”

 

Lý Dương , mắt lập tức sáng rực. “Ngươi thật ư?”

 

“Tất nhiên là thật, nô tỳ dám lừa thiếu gia.” Mỹ Cơ duyên . “Tưởng gia đại tiểu thư dung mạo mị hoặc như yêu tinh, Tưởng gia nhị tiểu thư xinh như tiên giáng trần, còn tài nghệ vô song. Chuyện là sự thật hiển nhiên, trong kinh thành đều rõ. Bình thường đại thiếu gia chẳng thèm đoái hoài tới các tiểu thư quan trong kinh, tất nhiên là .”

 

“Không ngờ Tưởng Siêu còn hai vị như thế, đây thật sự thử.”

 

Trong mắt Lý Dương lóe lên ánh sáng háo sắc. “Cha, trong mời Tưởng Quyền đề là lúc nào.”

 

“Chính là ngày mai.” Lý Đống ánh mắt của trưởng tử hiểu rõ. “Sao, ngươi cũng tới Tưởng gia?”

 

“Sắc bậc , tất nhiên con tận mắt. Để xác định trong kinh dối.” Lý Dương đầy dâm tà. “Tưởng Siêu khiến bỏ lỡ Mẫu Đơn hoa khôi, nếu hai vị của đủ dung nhan khuynh thành, sẽ tạm bỏ qua cho .”

 

“Ngươi tỉnh táo chút cho .” Lý Đống . “Thân phận của Tưởng tiểu thư, ngươi thể đùa giỡn. Ta thấy tuổi tác của ngươi còn nhỏ, cũng cần thành . Vừa đúng lúc, ngày mai tới Tưởng phủ, trúng ai, lấy về nhà cũng .”

 

“Ta vẫn thành .” Lý Dương xuỵt xuỵt, nghĩ một chút, hỏi Mỹ Cơ. “Tính tình hai tỷ Tưởng gia thế nào?”

 

“Tưởng đại tiểu thư mới hồi kinh, nô tỳ cũng rõ nhiều lắm, nhưng khác nàng phong thái, dịu dàng uyển chuyển.” Mỹ Cơ đáp. “Tưởng nhị tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, rành thế sự, điều thì trong kinh đều .”

 

“Tính tình quả là tệ.” Lý Dương l.i.ế.m liếm môi. “Nếu thực sự nạp vợ, thể hưởng phúc tề nhân như thế, cũng là một chuyện .”

 

Loading...